Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 28



Nhận được tin tức Tôn Duẫn rất là vui vẻ, bao nhiêu ngày qua đây là lần đầu tiên có thể cười một cách thoải mái, làm việc cũng thảnh thơi hơn rất nhiều. Tôn Huệ nghĩ, nếu như sớm rời Chu gia hơn chút, có lẽ đệ đệ sẽ không phiền não như bây giờ, cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế này. Nhưng hiện tại cũng không muộn, lúc này mặt mũi hai bên vẫn còn chưa hoàn toàn xé rách.

Mặt trời đã ngả về phía tây, Tôn mẫu đánh xe lừa thong dong trở lại, nhìn sắc mặt không giấu nổi vui mừng, tất nhiên không phải thẻ xâm hạ hạ. Quả nhiên, lúc ăn tối xong, Tôn mẫu nói cho nữ nhi Tôn Huệ: "Ta lần này nha, cầu được cây xâm tốt nhất! Nói là dọn nhà càng thêm lợi cho dòng dõi về sau, có xu thế hưng vượng, ngày tốt ta cũng nhờ người bói toán, chính là giờ Thìn năm ngày sau." Những từ văn nhã trong thẻ xâm bà nghe không hiểu, nhưng lời của sư phụ giải xâm bà nhớ được đại khái, biết là thẻ xâm không tệ.

Nghe được giờ lành dọn nhà, Tôn Huệ nói: "Là năm ngày sau ạ? Vậy hai ngày nữa con phải đến nhà Ngô Thải Điệp mượn trâu, cộng thêm gia súc trong nhà, chuyển qua chắc chỉ mấy vài chuyến, giảm đi không ít công sức." Nàng cũng không ngờ mẹ lại rút được cây xâm tốt nhất, đây thật đúng là trời cao giúp đỡ.

Thở dài, Tôn mẫu xoa đầu con gái, cực kỳ không nỡ, mới bao lớn đã phải sống xa mẹ, sau này có những khi vất vả cực nhọc, mình cũng không giúp được bao nhiêu. Bà cũng muốn che chở cho con gái, nhưng Chu gia còn có đứa nhỏ không thể xa bà."Con dẫn theo đệ đệ con, hai đứa phải biết lo lắng cho nhau, ta sẽ thường xuyên đi qua làm giúp chút ít chuyện." Giọng nói mang theo tiếng khóc: "Đều do mẹ, không có bản nuôi nấng hai đứa lớn lên."

"Mẹ nói cái gì đó, làm sao lại trách mẹ được chứ, năm đó tai hoạ lớn như vậy, không ít lần mẹ đều có thể bán con đi, nhưng mỗi khi đoạt được đồ ăn chẳng phải mẹ đều nhường cho chúng con ăn trước hay sao? Mẹ tái giá, cũng không phải vì bản thân, nếu không tội gì phải dẫn theo con và đệ đệ. Ngàn vạn đừng tự trách nữa, cho dù súc sinh cũng nên cảm ơn, huống chi là người!" Tôn Huệ nói.

Lau khóe mắt ẩm ướt, Tôn mẫu nín khóc mỉm cười, lắc đầu nói: "Con nhóc này vừa há mồm, ai cũng nói không lại con, được rồi, ta không ở đây lảm nhảm với con nữa. Mau đi ngủ đi, thời gian cũng không còn sớm." Thời đại này, những người nhà nghèo làm gì có thú vui tiêu khiển ban đêm, hơn nữa còn phải tiết kiệm dầu thắp, đều đi ngủ thật sớm, ngày hôm sau thức dậy cũng rất sớm.

Trở về phòng, Tôn Huệ bị Tôn Duẫn kéo qua, hắn tức tốc hỏi: "Mẹ gọi tỷ làm gì thế, có phải mẹ nói với tỷ lúc nào chúng ta sẽ chuyển đi không ?" Hắn đợi một lúc lâu, trong lòng ngứa ngáy, chính là vì muốn biết kết quả. Vốn là lúc mẹ gọi tỷ tỷ hắn cũng muốn đi theo, nhưng mà không được phép, vội vàng trở lại.

"Còn chưa ngủ à." Tôn Huệ đi qua giường mình, ngồi xuống, mệt mỏi một ngày, cũng chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, hiện tại ban đêm rồi, dĩ nhiên cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên nàng biết, nếu như mình không nói cho đệ đệ biết kết quả, hôm nay sẽ không được ngủ yên: "Nói rồi, đã định vào giờ Thìn năm ngày sau, đệ chuẩn bị một chút, cũng phải nói một tiếng với mấy nhà thường đưa củi, ngày đó không rảnh rỗi." Bất kể là một ngày trước đó đưa ít hơn, hay là đưa trễ một ngày, đều phải nói rõ ràng.

Biết thời gian dọn nhà rồi, Tôn Duẫn cũng an lòng, nghe tỷ tỷ đề nghị như vậy, cười khoát tay nói: "Cái này không cần tỷ tỷ lo lắng, tự đệ sẽ xử lý tốt. Tốt lắm, biết tin tức rồi, sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, ngủ đi." Mí mắt đã sụp xuống, hiển nhiên đã buồn ngủ lắm rồi, Tôn Huệ thấy đệ đệ như vậy, thổi tắt đèn đi ngủ.

"Ồ, ngươi nói bá mẫu đáp ứng chuyện ngươi chuyển ra ngoài rồi?" Sáng sớm Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ đến tìm nàng, nghe được tin tức kia cũng vui mừng thay nàng, nói: "Như vậy ngươi có thể thoải mái hơn rất nhiều, không bị bó tay bó chân nữa. Mau nói cho ta biết, lúc nào qua mượn, ta nói với cha một tiếng, ngày đó dắt trâu qua cho ngươi sai bảo." Ngô Thải Điệp vốn còn muốn hỏi một chút xem Tôn Huệ nói gì với bá mẫu, nhanh như vậy đã thông, sau nghĩ lại, hay là thôi đi, chỉ cần kết quả không tệ là được rồi.

"Còn có bốn ngày nữa chúng ta sẽ chuyển, lúc Ngô thúc phụ trở về ngươi hỏi giúp ta một tiếng, nếu như ngày đó trâu nhàn rỗi thì cho ta mượn, nếu nhà ngươi cũng cần dùng thì thôi, ta dùng xe lừa đi thêm mấy chuyến cũng xong." Có thể mượn được thì tốt hơn, nếu như Ngô thúc phụ cần dùng cũng không sao, chẳng qua chỉ phí chút thời gian, chuyển nhiều thêm mấy lần mà thôi.

Ngô Thải Điệp một lời đáp ứng, lôi kéo Tôn Huệ cười nói: "Nhất định cho ngươi mượn, nhà ta cũng khôngnhất thiết mỗi ngày đều phải dùng xe, đến lúc đó ta và nhị ca sáng sớm dắt trâu qua, yên tâm đi." Cha nàng đi lên trấn đi, cũng ít khi dùng đến xe trâu, phần lớn là đi bộ, dùng lời của cha nàng mà nói, cũng không phải là các lão gia quan lớn gì, nào có chuyện chỉ có mấy dặm đường cũng phải ngồi xe?

Chuyện mượn xe trâu nói xong, Tôn Huệ cũng cáo từ đi về, Ngô Thải Điệp giữ nàng ở lại chơi một lát, Tôn Huệ lắc đầu rời đi: "Không được, nhà ta còn có chuyện phải làm, không ở lâu hơn được, chờ ta dọn nhà xong xuôi, chúng ta chơi mới thoải mái."

Ngô mẫu thấy một mình nữ nhi đi vào, ngạc nhiên hỏi: "Mới vừa rồi cahửng phải Tôn nha đầu tìm con ư, sao lại không vào đây chơi?" Ngô Thải Điệp nói: "Huệ tử là tới mượn trâu, nói trước với con một tiếng, để con hỏi cha, sau đó nói trong nhà còn có việc cho nên về luôn rồi."

Ngô mẫu gật đầu nói: "Một lát con qua nói với Tôn nha đầu, lúc nào muốn dùngcứ tới đây dắt, nhà chúng ta mấy ngày nữa cũng không cần dùng đến trâu. " " Con cũng nói với Huệ tử rồi, đến lúc đó cứ tới đây, không có gì phải ngại. Bốn ngày sau nàng muốn dùng , con thấy trong nhà không có việc gì cần dùng đến, đã đáp ứng nàng."

Mượn trâu cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua Ngô mẫu tò mò hỏi: "Con biết Tôn nha đầu mượn trâu làm gì không?" Lúc này còn chưa tới lúc phải cày ruộng, Tôn gia đi xa cố hương ở chỗ này cũng không có họ hàng xa, trong khoảng thời gian ngắn, Ngô mẫu thật không nghĩ ra muốn Tôn Huệ mượn trâu làm gì.

"Là dọn nhà, Huệ tử và đệ đệ nàng muốn chuyển đi, không ở Chu gia nữa. Mượn trâu chính là để vận chuyển đồ đạc, lát con sẽ đi qua nhà nàng, xem có giúp được việc gì hay không." Thấy mẹ hỏi, Ngô Thải Điệp bèn nói ra.

Lấy làm kinh hãi, Ngô mẫu đứng bật dậy thốt lên : "Thế nhưng lại náo đến nước này, Chu gia muốn đuổi tỷ đệ hai đứa đi?" Vậy phải làm sao bây giờ, hai hài tử kia mới bao lớn, sống thế nào được đây? Thấy mẹ hiểu lầm, Ngô Thải Điệp giải thích: "Không phải là bị đuổi đi, là Huệ tử và đệ đệ cảm thấy còn ở đó nữa hai bên đều không thoải mái, tự mình muốn đi."

Ngừng lại một chút, Ngô mẫuchậm rãi nói: "Cũng tốt, ở riênggiảm đi rất nhiều miệng lưỡi, nói như vậy, đám tam cô lục bà trong thôn sẽ thiếu rất nhiều chuyện thị phi để lải nhải rồi." Ngồi xuống, nói vớinữ nhi : "Tôn nha đầu muốn dọn nhà, phòng nhất định phải dọn dẹp, vừa lúc con cũng nhàn rỗi, con qua giúp đi." Nếu như không phải là Đại nhi tức đủ tháng, trong nhà không thể không có người, bà cũng muốn đi qua hỗ trợ ."Con cũng đang định vậy mà."

Lúc xế chiều, Tôn Huệ đang thu dọn trong nhà, thấy Ngô Thải Điệp, dừng việc trong tay lại, cười hỏi: "Ta đang dở tay chút, ngươi cẩn thận bị vấp ngã nhé." Vốn cảm thấy không có bao nhiêu đồ đạc, nhưng moi móc hết ra, quả thật thấy không ít thứ, hiện tại trong phòng chẳng còn chỗ đặt chân nữa. Bắt tay dịch chuyển mấy món đồ sang bên, để cho Ngô Thải Điệp đi vào, Tôn Huệ nói: "Mau nói xem, tới có chuyện gì thế, xong rồi ngươi mau tránh xa đây một chút, tro bụi rất nhiều, lần sau lại chơi tiếp." Chỗ này ngổn ngang lộn xộn, cũng không thích hợp giữ người, cũng không thể để cho người ta ăn tro bụi đi.

Khoát tay, Ngô Thải Điệp nhìn đồ đạc trong phòng đông một đống, tây một đống, cười nói: "Đừng để ý đến ta, ta đến cũng không có chuyện gì, biết ngươi muốn dọn nhà, nhất định sẽ bề bộn nhiều việc, nên tới đây xem một chút, xem có cái gì cần giúp đỡ không." Cũng không đợi Tôn Huệ cự tuyệt, lườm nàng nói: "Cũng đừng nói không, ngươi còn có coi ta là bằng hữu không đó? Trước chẳng phải ngươi đã giúp ta rất nhiều ư, nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ không chịu đâu!"

Tôn Huệ lắc đầu, vô cùng xác định nói: "Thật không có cần giúp đỡ, đồ của ta vốn không nhiều lắm, ngươi nhìn phòng này đi, đều lật tung hết ra rồi, ta dọn dẹp chút nữa là xong." Sợ Ngô Thải Điệp không tin, chỉ mấy đống đồ trên mặt đất : "Ây da, có mấy đống này thôi, ta cũng chỉ có bấy nhiêu đồ, thật sự không nhiều, nếu không ta cũng không khách khí, đã sớm kêu ngươi hỗ trợ." Đồ đạc của nàng vốn không nhiều lắm, thu thập hồi lâu cũng gần xong rồi.

"Quên đi, nếu như vậy, ta sẽ không giúp ngươi thu dọn nữa, miễn cho đến lúc ngươi cần dùng lại không tìm được đồ. Nhưng mà, phòng bên kia của ngươi cũng cần phải dọn dẹp đúng khôgn, trong nhà cũng phải quét dọn sạch sẽ một phen mới có thể ở. Còn phải dọn cỏ trong sân, không có ba năm người cũng khó mà làm xong trong mấy ngày này. Như vậy đi, ngươi bảo đệ đệ ngươi dẫn ta qua bên kia trước, nơi này không cần dùng đến ta, ta liền qua nhà bên kia nhổ cỏ đi vậy." Ngô Thải Điệp là tới hỗ trợ, nếu chỗ này nàng không chen chân vào được, vậy thì qua phòng bên kia thử coi.

Tôn Huệ dĩ nhiên sẽ không đáp ứng, nhổ cỏ sợ rằng Thải Điệp ở trong nhà nàng cũng chưa từng làm qua, mẹ nàng rất thương nàng, hơn nữa nhà bên thông gia cũng khá giả, không cần nàng phải xuống ruộng, nàng đề nghị giúp mình chuyện khổ cực như vậy, Tôn Huệ sao có thể gật đầu."Thật không cần, cỏ bên kia mẹ ta đã dọn rồi, nếu ngươi thật sự muốn giúp, không bằng cứ như ngươi nói lúc trước, hôm dọn nhà ngươi tới đây, giúp ta đánh xe trâu đi?" Đến lúc đó sẽ bảo nàng ngồi trên xe trâu, tận lực bớt việc, cũng không định phiền toái nàng, nhưng theo tính tình Thải Điệp, sợ rằng không được.

Hờn trách một tiếng, Ngô Thải Điệp căn bản là không mắc mưu, nói: "Đừng có dỗ ta, đừng hòng nói dăm ba câu đã đuổi ta đi, lúc dọn nhà ta sẽ tớihỗ trợ, nhưng trước đó ta càng phải giúp đỡ, nếu không chúng ta còn làm bằng hữu kiểu gì? Không phải là giúp đỡ lẫn nhau sao! Tốt lắm đừng khước từ nữa, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ lại cứ thế về không?"

Đã nói đến nước này, còn từ chối nữa sẽ làm tổn thương tình cảm, cho nên Tôn Huệ đành phải đáp ứng, bảo nàng ở đây giúp đỡ làm chút ít chuyện.

"Được rồi, nếu như vậy ngươi giúp ta gấp y phục đi, áo bông mùa đông trước hết bỏ vào trong ngăn tủ đằng kia, tạm thời không cần mặc. Còn có y phục mùa hè cũng nhét nơi đó, hiện tại cần mặc, gấp lại để ngay bên trên."

Tận lực kiếm chút việc nhẹ để cho Ngô Thải Điệp làm, khoan hãy nói, có thêm một người đúng là khác hẳn, động tác nhanh không ít, hơn nữa vừa nói vừa cười, cũng không thấy quá mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.