Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 5



Tôn Huệ hành động quả thật rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã dắt la la trở về. Lúc về, vừa vặn trên tay còn có tiền dư, nhớ tới lúc trước chỉ mua có bảy con gà, thật sự cũng hơi ít, liền tốn thêm tiền mua mấy con nữa.


Về đến nhà, Tôn Huệ âm thầm bội phục vị thợ săn họ Đỗ kia, hắn thật đúng là người coi trọng chữ tín, lúc nàng mới vừa đi khỏi có một vị nương tử nhìn trúng con la la này, định nâng giá mua, có điều thợ săn kia nói gì cũng không đáp ứng, vẫn dựa theo giá cũ đã thương lượng bán cho Tôn Huệ.


Vì chuyện này, Tôn Huệ vui mừng chạy chậm trở về nhà, đẩy cổng lớn khép hờ ra, nhìn về phía đông phòng hô to: "Có ai muốn xem thứ tốt không, mau ra đây!"


Nghe thấy giọng tỷ tỷ, Chu Thụ vốn nghe ca ca nói tỷ tỷ mua la la, nhất định sẽ bị đánh, còn nói rồi đến lúc mẹ động thủ nhất định phải cản lại giúp. Mới nãy lo lắng thật lâu, dựa vào tính tình của mẹ hắn, một trận đòn roi bằng cành liễu, tuyệt đối đau dữ dội.


"Ca, chúng ta đi nhìn một cái, la la kia đệ còn chưa thấy bao giờ đâu!" Lo lắng thì lo lắng, Chu Thụ vẫn cực kỳ tò mò, không khác gì những hài tử khác, đối với những vật hiếm lạ đều ưa thích.


Trượt xuống khỏi cái ghế nhỏ, nhảy xuống mặt đất, Chu Thụ lôi ca ca chạy ra ngoài. Trong đình viện, Tôn Huệ vừa mới buộc con la la quanh gốc một cây táo ta, múc nước giếng đang định rửa ráy cho nó.


"Tỷ, đây chính là la la sao, thật là. . ." Thật là như thế nào, vốn từ ngữ nghèo nàn của Chu Thụ không có cách nào hình dung ra được, nói ấp úng một chút đầu tán thưởng.


Quay đầu nhìn tiểu đệ, Tôn Huệ cười nói: "Tiểu Thụ đợi một lát, tỷ tắm cho la la thật sạch, sau đó để cho đệ sờ." Tính tình la la dịu ngoan, lá gan cũng không nhỏ, cũng khá gần gũi với con người. Hài tử nhích tới gần cũng sẽ không bị tập kích, cùng nó chọc cười, nó cũng không né tránh.


Rửa mặt bằng chậu gỗ, kéo nước giếng, pha với nước nóng đun trong nồi, dùng bột giặt rửa cẩn thận chà xát, không lâu sau lớp lông dài trên người la la khôi phục màu sắc ban đầu, bộ lông trắng gần như màu tuyết, sừng ngắn màu xám tro, cộng thêm thân thể không quá cao, thật sự rất đáng yêu.


Tay cầm miếng vải khô, lau sạch nước, la la đang mang bầu, không thể gặp lạnh. Làm xong mọi thứ, nhìn la la đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, Tôn Huệ ngoắc: "Tiểu Thụ tới đây, sờ sờ một chút, rất thoải mái." Lông la la rất dài, Tôn Huệ không thể không nghĩ tới, chờ đến ngày mùa hè, cắt lông đi, còn có thể se sợi dệt vải.


Chu Thụ đi qua, cẩn thận sờ soạng lớp lông mềm mại, thấy la la không có dị động, lá gan lớn hơn đi đến sờ lên chiếc sừng mềm giống như gạc nai, sừng này dài nửa tấc, chia làm hai nhánh, rất không có tính chất đe dọa. La la đực sừng sẽ lớn hơn chút, lớn lên có thể đạt nửa thước, sừng như vậy, còn có chút uy lực.


Chu Sơn vốn đang ở cùng tỷ tỷ ở trong phòng thêu, nghe thấy trong đình viện la la khẽ kêu lên, còn có tiếng gà con ríu ra ríu rít, cái mông nhỏ không yên, kéo tỷ tỷ Chu Đồng đi ra ngoài xem.


Nhìn thấy la la, trong mắt cũng là ngạc nhiên, nhìn thấy đệ đệ ngồi một bên đang sờ soạng, rất là hâm mộ. Hắn cũng rất muốn sờ, nhưng la la này không phải cha mua, nhìn Tôn gia tỷ tỷ đang đứng ở đó dỗ đệ đệ, biết là nàng mua, mới nãy đệ đệ có nói nhưng hắn không tin, hiện tại đúng thật rồi.


Chu Thụ nhìn thấy ca ca của mình, ngoắc ngoắc: "Ca, mau tới, ngươi cũng sờ thử đi, rất vui vẻ!" ? Có thứ tốt, Chu Thụ liền rủ ca ca cùng nhau xem.


Chu Sơn rất động tâm, nhưng hắn không tiến lên, mà là quay đầu xem ý tứ của tỷ tỷ. Lúc còn rất nhỏ, hắn đã bị giáo dục rồi, Tôn gia tỷ tỷ, ca ca là khác nhau, bọn họ không thể cầm đồ thuộc về Chu gia, cho nên, có thứ tốt, tỷ tỷ có, hắn có, đệ đệ cũng có, nhưng chưa chắc tỷ đệ Tôn gia đã có.


Nhưng ngược lại, đồ của tỷ đệ Tôn gia, hắn cũng không thể có. Nhưng mà tỷ tỷ Tôn gia là người tốt, có đồ gì cũng sẽ chia cho mình và tỷ tỷ, hắn cũng có mang đồ cô cô, cậu hắn cho tặng tỷ tỷ Tôn gia. Nhưng mà, ca ca Tôn gia hình như không thích mình, nãi nãi và cậu cũng bảo mình tận lực chớ cầm đồ của tỷ đệ Tôn gia, cũng đừng nên đưa đồ cho bọn họ.


Về phần tại sao trưởng bối làm như vậy, chính là muốn phân rõ mọi thứ, chờ nữ nhi Tôn gia lập gia đình hay phân ra sống một mình, sẽ không dính dấp tới Chu gia nữa. Người không tệ còn có thể qua lại, nếu như không phải là người tốt, hai nhà ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau.


Chu Đồng năm nay mười hai, lớn hơn Tôn Huệ một tuổi, bởi vì mẹ chết sớm, hiểu chuyện sớm hơn những hài tử nhà khác, hiện tại cũng có thể thấy rõ tính cách của mẹ kế cùng với hai tỷ đệ Tôn gia. Mẹ kế dĩ nhiên sẽ không đối xử tốt với các nàng giống như mẹ ruột, nhưng ít nhất không có động tay động chân đánh các nàng, cũng không cố gắng dạy hư bọn họ, càng không nói xấu tỷ đệ các nàng trước mặt phụ thân, ly gián tình phụ tử.


Chu Đồng có một không tệ bằng hữu, gọi là Lý Tiểu Hồng, mẹ kế nàng ỷ vào sinh nhi tử, đối với nàng động chút liền đánh, buộc nàng làm việc rất nhiều, còn không cho nàng thứ gì tốt.


So với mẹ kế Lý gia trong thôn, quả thực đã tốt lắm rồi rồi. Nhưng bọn họ cũng có mâu thuẫn, mà mâu thuẫn lớn nhất, đại khái chính là vấn đề tiền bạc.


Tiền, đây là thứ mẹ kế quan tâm nhất.


Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của đệ đệ, Chu Đồng gật đầu, khẽ đẩy hắn: "Ra chơi cùng đệ đệ đi, tỷ và Tôn tỷ tỷ của đệ trò chuyện chút." Cho dù có mâu thuẫn, nhưng chút chuyện này cũng không ngại, cũng không cấm đệ đệ chơi cùng tỷ đệ Tôn gia. Chu Sơn chỉ chờ câu này, vèo một cái chạy tới chỗ đệ đệ, dè dặt trêu chọc la la.


"Ca, la la này quá thú vị, nghe tỷ tỷ nói, trong bụng la la còn có tiểu La la, không bao lâu nữa sẽ sinh." Chu Thụ mở to mắt nhìn la la, nói. Chu Sơn nghe rất hiếu kỳ, ngó cái bụng phồng lên của la la: "Có thật không? Còn bao lâu nữa?"


Tôn Duẫn bĩu môi, cũng không phản đối Chu Sơn sờ la la, chỉ làm như không nhìn thấy.


Chu Đồng kéo Tôn Huệ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "La la này muội tự mình mua sao, mẹ không biết sao?" Mẹ kế nàng nhất định sẽ không mua vật này, quá phí tiền. Tôn Huệ gật đầu, chuyện này muốn giấu cũng giấu không được: "Đúng vậy, ta thấy không tệ, giá tiền cũng rất thấp, liền mua." Dù sao cũng phải giải thích, không bằng trước tiên luyện tập trên người Chu Đồng, đợi đến lúc mẹ trách cứ cũng có thể thuần thục chút ít.


"Lá gan muội thật là lớn, vật này tốn không ít tiền đi? Mẹ về mà biết được, e rằng sẽ đánh cho muội một trận! Không bằng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, dắt đến chợ phiên bán lại đi." Mẹ kế chưa từng đánh tỷ đệ bọn họ, nhưng đối với ba đứa con do bà sinh, cũng không ít lần động thủ, ngay cả Tôn Huệ luôn luôn hiểu chuyện, cũng bị đánh vài lần rồi.


Tôn Huệ mất bao nhiêu công mới mua được La la, dĩ nhiên sẽ không buông bỏ, cười lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn tỷ, nhưng mà ta có nắm chắc, sẽ cẩn thận thuyết phục mẹ một hồi."


Chu Đồng gật đầu, các nàng dù sao cũng không phải là tỷ muội ruột, nói một chút rồi là được rồi, về phần có nghe hay không, nàng cũng không có biện pháp.


"Tùy muội, tự mình rõ ràng là tốt rồi, nhớ, nếu như mẹ đánh đau, thì mau mau nhận sai xin tha thứ, đừng cứng rắn chống đối."


"Biết rồi, tỷ. Tính mẹ ta biết mà, sẽ không cãi lại để chịu khổ đâu."


Chờ tới lúc ăn cơm, cả nhà từ ngoài đồng trở về, liếc mắt liền nhìn thấy la la buộc dưới gốc cây.


Đến khi Tôn mẫu biết la la này là do nữ nhi của mình lén lút đi mua, phát khí một trận, nha đầu này muốn chết, tiêu nhiều tiền như vậy cũng không thèm nói tiếng nào với mình, quả thực là ăn tim gấu gan báo! Bà vớ ngay lấy cây chổi đuổi đánh, đuổi nàng chạy vòng quanh đình viện. Bất kể Tôn Huệ xin tha kiểu gì, nói rõ lí lẽ thế nào, bà vẫn không nghe.


Chờ đánh mệt mỏi, Tôn mẫu chỉ vào nữ nhi đã lẫn mất rất xa: "Nha đầu chết tiệt kia, lá gan không nhỏ, hừ, hôm nay nhịn cơm đi, cho nhớ lâu một chút. Còn có, mày chăm chỉ dệt vải cho mẹ, lúc nào kiếm được tiền về, lúc đó mới tha." Liếc nhìn la la đang cúi đầu ăn cỏ, nhắm mắt lại, nghĩ một chút lại thấy đau lòng. Nhìn la la gầy trơ xương càng thêm khó chịu, nghĩ chờ hết năm, nuôi mập rồi giết bán, dù thế nào cũng phải kiếm lại tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.