Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 7



Bánh màn thầu vớt ra năm chiếc, vừa vặn mỗi người một chiếc, sữa cũng múc vào một bát lớn, bưng lên trên bàn. Mới vừa đặt lên, Chu Thụ hít hít cái mũi, ngửi thấy hương vị, ánh mắt sáng lên, cũng không đi rửa mặt, chạy như bay đến trước bàn, nhìn thấy bánh màn thầu, thò tay định chộp.

Chát, Tôn Huệ đánh nhẹ tay tiểu đệ, ngăn cản hắn chộp lấy bánh màn thầu, thấy hắn oan ức chảy nước mắt, vẫn không thỏa hiệp, dạy dỗ: "Nhất định phải rửa mặt mũi chân tay xong xuôi mới có thể ăn cơm! Nếu như đệ không rửa mặt, không thể ăn." Nhất định phải tuân thủ quy củ, chuyện này rất quan trọng đối với sự trưởng thành của hắn.

Tôn Duẫn rửa mặt đi vào, vội vàng kéo tiểu đệ, tỷ tỷ coi trọng nhất những tập tính này, nhất định không cho phép làm trái. Nói là rửa sạch sẽ không dễ dàng sinh bệnh, điều này Tôn Duẫn không biếtcó thật hay không, Nhưng rửa ráy xong xác thực sạch sẽ, thoải mái.

Chu Đồng đưa cho mỗi người một bát sữa la la, nhìn đệ đệ không tình nguyện rời đi, cười nói: "Nhìn hắn mất hứng kìa, mặt chảy dài xuống tận rốn rồi."

"Mất hứng cũng phải nói,không thểquá nuông chiều hắn." Dừng một chút, ngẫm lạitiểu đệ dù sao mới có năm tuổi, Tôn Huệ lại nói: "Ăn xong ta sẽ dỗ dành hắn, tuy nhiên quy củ không thể thay đổi." Nếu như một mực để hắn tùy hứng, vậy thì xong rồi, còn không biết sẽ thành hình dáng gì.

Chu Đồng cười cười, lắc đầu nói: "Thật không biết muội tìm đâu ra mấy phương pháp đó, nói khiến người ta tin tưởng, được rồi, nếu là vì tốt cho tiểu đệ, kiên trì thì kiên trì đi. Nếu như bà nội biết được, ta sẽ phân trần giúp muội."

Vì sự trưởng thành của đệ đệ, Tôn Huệ lôi ra rất nhiều lý niệm giáo dục của đời trước, cho dù có người cản trở, cũng không thoái nhượng, có lần hàn huyên với Chu Đồng, Chu Đồng kết hợp lấy người xung quanh làm ví dụ, cảm thấy xác thực có lý, liền đứng về phía Tôn Huệ, đối với đệ đệ đồng bào cũng giáo dục như thế, một năm qua, xác thực biến hóa rất nhiều, điệu bộ cách ăn nói không thô tục như trước nữa.

Ăn không nói, ngủ không nói. Lần trước vừa ăn vừa nói chuyện bị sặc thức ăn, nghẹn trong cổ họng, Chu Thụ mặt tái mét, Tôn Huệ ở bên cạnh cũng sợ gần chết, liền kiên quyết không cho phép cười đùa trong lúc ăn cơm! Người lớn trong nhà cũng rất sợ hãi, quy củ này liền lập xuống. Chấp hành đặc biệt nghiêm ngặt.

Bữa sáng trôi qua trong yên tĩnh, thu dọn bát đũa xong, Chu Thụ lập tức lớn tiếng nói: "Tỷ, đệ còn muốn, ăn thật ngon. Tỷ cho đệ thêm một cái bánh bao nữa đi." Tiểu hài tử năm tuổi nói chuyện, luôn có chút trước sau không ăn khớp, vừa nghĩ ra liền nói.

Xoa xoa cái bụng căng tròn của Chu Thụ, tiểu tử này vừa ăn một cái bánh bao lớn, sữa la la cũng uống không ít, tất nhiên đã rất no rồi. Đồ ăn tuy ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, lâu ngày sẽ không tốt.

"Đệ nhìn thử bụng nhỏ của đệ xem, còn có thể ăn nữa sao? Nếu như còn muốn ăn, lần sau lại ăn tiếp, cũng không phải không bao giờ làm nữa." Tôn Huệ nói.

Chu Sơn cùng đệ đệ cũng vậy, cái bụng no căng rồi, nhưng bánh màn thầu vị sữa này mềm mại thơm ngọt, uống trà sữa la la, ăn rất ngon! Một chiếc căn bản không thể đỡ thèm. Tuy nhiên dù sao hắn cũng không còn quá nhỏ nữa, làm nũng với Tôn Huệ cũng không tốt, liền nuốt nước bọt nghĩ dù sao còn có lần sau.

Lúc này, Chu Đồng cầm rổ, xếp vào bảy chiếc bánh bao còn lại, trà sữa cũng mang theo một bình, đưa rổ về phía Tôn Huệ nói: "Ta mang đồ ăn ra ruộng, muội ở nhà trông chừng mấy tên nhóc này nhé, đừng để cho bọn chúng chạy lung tung." Mấy tên nhóc này, nếu không có ai trông coi, chỉ chốc lát sau sẽ lang thang khắp thôn, không còn bóng dáng.

"Yên tâm đi, có ta ở đây, tuyệt đối không để mấy tiểu tử này chạy loạn."

Lúc Tôn mẫu về, gọi con gái lại, khen bánh màn thầu không dứt miệng: "Không tệ, ăn thật ngon. Ngươi không thấy, bảy chiếc bánh bao ta liền ăn hai cái, ban ngày nóng nực, ăn mấy thứ đồ tươi ngon như vậy, rất tốt. Lần sau đến ngày lễ lại làm tiếp, nghe nói một năm la la sinh sữa hơn 200 ngày, có thể ăn rất lâu."

Thấy mẫu thân yêu thích, Tôn Huệ thật cao hứng, mở miệng nói: "Mẹ yêu thích, ngày mai con lại làm, không cần chờ đến ngày lễ." Chỉ cần người trong nhà yêu thích là tốt rồi, nàng còn sợ có người ăn không quen đây.

"Nha đầu ngươi thật mạnh miệng! Bánh màn thầu trắng tinh sao có thể ăn liên tục, làm bánh tốn rất nhiều đường, hơn nữa làm gì có nhà nào thường xuyên ăn bột mỳ trắng chứ, trải qua mấy ngày không bị đói, liền quên thống khổ trước, thực sự là phá sản!" Tôn mẫu tức giận chỉ vào trán con gái, quở trách nàng.

Le lưỡi một cái, Tôn Huệ nhức đầu: "Cái này con biết, chẳng qua thấy bọn đệ đệ thích ăn, hơn nữa mỗi ngày đều có sữa la la, mới nghĩ ngày mai cũng làm chút. Nếu nương lên tiếng, con không làm nữa, đợi đến Trung thu, chúng ta hấp một lồng như thế." Nhất thời nàng cũng không nghĩ rõ ràng, chỉ thấy vừa vặn có sữa la la liền định làm bánh màn thầu vị sữa mấy ngày, căn bản đã quên, bột mỳ không phải thứ có thể ăn thường xuyên.


Thôn Thanh Hà tuy rằng đất ruộng tốt tươi, khá là giàu có, nhưng nhà bình thường, cũng rất ít khi làm bánh màn thầu, sáng sớm đa phần là cháo, một ngày cũng chỉ có buổi trưa ăn cơm khô, ban đêm cũng là húp cháo. Hơn nữa làm bánh màn thầu vị sữa còn phải cho đường, mà đường so với muối còn quý hơn nhiều, một chút xíu cũng cần rất nhiều tiền mới mua được, nấu ăn không nỡ bỏ vào, chỉ có thân thích đến chơi, mới hào phóng một lần.

Căn dặn con gái xong, Tôn mẫu liền đuổi nàng đi: "Được rồi, đừng ngốc ở chỗ này nữa, ngươi đi chơi đi." Nếu như là ở Tôn gia, lúc phụ thân các nàng còn sống, nếu như con gái muốn ăn, thì cũng thôi. Nhưng bây giờ dù sao cũng ở Chu gia, liên tục hai ngày đều làm bánh màn thầu, nhất định sẽ bị nói ra nói vào, thật ra bà cũng không quá để ý, dù sao tuổi đã một xấp dầy, náo thì náo, bà cũng không sợ.
Người khác nói chuyện phiếm, bà cũng không để ý. Thế nhưng, con gái năm nay mới bao lớn? Tương lai còn muốn kết thân, là thời điểm cần danh tiếng nhất, cái chữ ‘ham ăn’ này, dính vào là không được. Lần trước mua la la, lúc người khác hỏi, bà cũng nói là lúc trước có nhắc con gái chú ý, nhìn thấy nhớ mua lại. Vì việc này, còn đặc biệt căn dặn người trong nhà đừng nói đó là con gái tự làm chủ. Đây cũng là vì thanh danh, chỉ sợ bị người ta biết, cho rằng tay chân con gái quá dài.(ý là quản nhiều chuyện)

Vào phòng, Đại đệ liền chạy tới, nháy mắt: "Như thế nào, nương nói cái gì?" Tôn Huệ ngồi ở bên giường, quay sang đệ đệ nói: "Không gì cả, chỉ nói bánh màn thầu kia ăn không tệ, lần sau có dịp lại làm ăn."

Chu gia có bốn gian phòng, Chu gia gia, Chu nãi nãi ở tại đông phòng, phần đầu đông phòng nối với hai gian phòng khác, cửa hướng về phía nam, là nơi đám nhóc ở, mà Tôn mẫu cùng Chu Hải thì lại ở tây phòng. Hài tử phân ra hai nơi, trong đó ba người Chu gia ở một gian, mà Tôn Huệ dẫn theo đệ đệ ở một gian.

Gật đầu, Tôn Duẫn tỏ vẻ ta đã sớm biết: "Quả nhiên, đệ đã nói rồi, bánh màn thầu sao có thể ăn hàng ngày chứ." Sờ sờ cái bụng, hiển nhiên vẫn còn thèm.

Tôn Huệ: "Không sao, không lâu nữa sẽ là Trung thu rồi, đến lúc đó ta làm thêm một chút, để cho đệ ăn đủ."


Đề tài này đến đây là kết thúc, Tôn Duẫn hỏi cái một vấn đề then chốt: "Tỷ, đám gà tỷ nuôi ấy, cũng coi như lớn rồi, lúc nào mới đẻ trứng vậy?"

Mua gà, có vài con không sống được, chỉ có mười một con lớn lên. Trong đó gà trống ba con, gà mái có tám con, vận may cũng không tệ lắm, bình thường người ta mua gà con, có thể có một nửa gà mái liền cám ơn trời đất. Tám con gà mái, nếu như để trứng, mỗi ngày ít nhất có bốn, năm quả trứng, đến lúc đó bất kể bán đi hay để lại trong nhà ăn cũng đều không tệ.

Tôn Huệ quên khuấy đi mất, từ lúc nàng mua gà con đến giờ, đã qua ba, bốn tháng, hơn nữa gà con lúc mới mua cũng khoảng 1 tháng tuổi, gần 5 tháng rồi, dù không đến 5 tháng cũng không sai biệt lắm. Mà gà, từ khi sinh ra đến khi đẻ trứng, cũng mất khoảng năm tháng, chỉ cần săn sóc tốt là có thể đẻ trứng.

"Ta ước chừng chính là mấy ngày nay, chúng ta cần để ý nhiều một chút, đừng để cho gà đi nơi khác đẻ trứng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.