Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 3: Tâm tư





Editer: Xiguajiu


-----------------------------------------------


Thanh Nịnh mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn, bí thư Thạch còn muốn nói thêm, nhưng nhìn gương mặt đó của Thanh Nịnh lại không nói được lời nào.


Ban nãy hắn không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện Thanh Nịnh nhìn thật giống lão phu nhân Giang gia mà ngày bé hắn đã gặp qua - mẹ ruột của Giang Trạch Khôn, giống nhau như đúc.


Khi còn bé hắn làm sai chuyện, Giang phu nhân cũng nhìn như vậy hắn, người không nói một câu nào, nhưng chính mình lại thấy vô cùng sợ hãi, cũng không dám phạm nữa.


Bí thư Thạch cúi đầu.


Thanh Nịnh lúc này quay đầu lại, cô liếc Giang Tư Linh một cái lạnh tanh liền quay đi, "Cô ta không phải bạn tôi." Giọng điệu nghiêm túc, cố chấp.


Bạn của Thanh Nịnh ta không phải ai cũng có thể làm được, chưa nói đến đối phương phải mạnh hơn cô, ít nhất phải có được sự đồng ý của cô, hai người cùng chung chí hướng, thời điểm quan trọng còn có thể giao phó tính mạng cho đối phương.


Giang Tư Linh? Thanh Nịnh lắc đầu, đối phương mà là một cô gái động tí vành mắt đã đỏ, cô quả thật khó giao tiếp.


Mấy chữ ngắn ngủi , nói rõ quan hệ giữa hai người.


Sắc mặt của Giang Tư Linh tái nhợt, dáng vẻ không dám tin tưởng, hình dáng tựa như Thanh Nịnh làm chuyện thương thiên hại lý gì vậy lảo đảo muốn ngã .


Nhìn dáng vẻ này cha con Giang gia cũng không thích, mẹ Giang cũng thu hồi nụ cười trên mặt.


Chỉ có bí thư Thạch còn do dự, "Nhưng, hộ khẩu đã đến tay, tiếp theo phải làm thế nào? Tôi lại đưa trở về?" Giang Tư Linh nhìn liền biết không thật thà, hắn ngược lại muốn để cho Giang gia dẫn nuôi nàng, nhưng dưới ánh mắt của Thanh Nịnh, những lời này không tài nào nói được.


Hắn mong đợi nhìn Thanh Nịnh, hy vọng Thanh Nịnh có thể mở miệng.


Kết quả Thanh Nịnh chỉ lạnh lùng cho mấy chữ: "Không liên quan đến tôi." Cũng không phải cô muốn làm cho Giang gia thu nuôi Giang Tư Linh, gây ra cục diện như bây giờ liên quan gì đến cô?


Giang Tư Linh cố gắng kéo ra một khuôn mặt cười, lấy lui làm tiến."Không sao, đưa hộ khẩu cho cháu là được, cháu nói với viện trưởng. Chẳng qua \Thanh Nịnh sau này cậu trở về Giang gia cũng không thể mãi như này, mẹ Giang rất khổ sở vì trước kia đã lạc mất cậu, thấy cậu như vậy dì ấy sẽ hiểu lầm."


Thanh Nịnh kỳ quái nhìn cô ta một cái, Giang Tư Linh cũng không phải không biết cô vẫn luôn như vậy, cô ta nói lời này có ý gì? Mặc dù không hiểu, nhưng luôn cảm thấy lời này của Giang Tư Linh không có ý tốt.


Mặc dù nghi ngờ cô cũng không nói gì, giống như Giang Tư Linh như vậy chỉ biết đùa bỡn số ít người thông minh, cô không để trong mắt, trực tiếp vượt qua Giang Tư Linh đi đến kí túc xá.


Mẹ Giang nhanh theo kịp, bà thận trọng nhìn Thanh Nịnh một cái, tràn ngập lấy lòng, "Thanh Nịnh a, con đang đi đâu vậy, không cùng chúng ta về nhà sao?"


Nghi ngờ nhìn mẹ Giang, cô tích chữ như vàng cho ra mấy chữ, "Thu dọn đồ đạc, " sau đó cô nhấp nhấp môi, quấn quít một hồi lại cho ra hai chữ, "Về nhà."


Cô không giỏi trao đổi với người khác, ngày thường chỉ cần mặt lạnh thì không ai dám đi bên cạnh mình góp lời. Mẹ Giang dù sao cũng là mẹ của cỗ thân thể này, nói nhiều thêm hai chữ đã quá giới hạn của cô rồi.


Con gái không nói nhiều, ý lại rất dễ hiểu, mẹ Giang thật sự cao hứng."Cái kia mẹ tới giúp con thu thập nhé ?". Những món đồ của Thanh Nịnh bà đã nhìn qua rồi, rất ít, chỉ có mấy món quần áo cũ cùng một giường chăn nệm, à, còn có một cái hòm nhỏ.


Xuất phát từ tôn trọng bà cũng chưa mở nhìn, dự đoán không phải thứ gì tốt.


Thanh Nịnh không lên tiếng cũng không phản bác, giống như thầm chấp nhận lời bà nói.


Trong lòng Thanh Nịnh biết, gia đình giống như giang gia người ta vậy, nếu đã tới đón cô trở về, trong nhà nhất định đã chuẩn bị xong đồ cho cô, những thứ này của cô ở trong mắt người khác nhất định thật quá bủn xỉn.


Nhưng cô có sự kiên trì của mình.


Ở tu hành giới, bí pháp gì cũng có, hại người thì lại càng không bình thường. Giống như cô biết, thông qua đồ kí chủ đã dùng để hại người, thì có mấy loại.


Nhiều năm làm thành thói quen, cũng không phải đổi nơi ở liền có thể thay đổi được.


Nhanh chóng xếp xong chăn nệm, dùng ga trải giường bọc lại, thắt nút, buộc một cái đơn giản liền xong. Từ dưới gầm giường kéo ra ngoài, cái thứ đó ở trong mắt người khác thì hơi cũ nát, nhưng lại là tất cả tài sản cô thư thập được từ khi đến đây, Thanh Nịnh mỗi tay một cái xách trái kéo phải đi xuống.


"Mẹ đến giúp con cầm nhé."


Mẹ Giang vừa nói liền muốn đưa tay ra cầm, lại bị Thanh Nịnh tránh khỏi, ánh mắt bà có chút bi thương.


"Mẹ không nhấc nổi đâu."


Bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn, Thanh Nịnh không được tự nhiên, cô cũng không biết chuyện gì, tựa như quỷ thần xui khiến liền giải thích với bà.


Quả nhiên mẹ Giang nín khóc mỉm cười, "Con không nên xem thường mẹ, mẹ rất lợi hại." Vừa nói bà liền tiếp bọc trong tay Thanh Nịnh.


Kết quả,


Thật nặng, sắc mặt mẹ Giang đều kìm nén đến đỏ, cũng không có nói gì.


Rõ ràng đồ không nhiều, làm sao lại nặng như vậy?


Thanh Nịnh đi tới nhẹ nhàng nhấc lên, những thứ này của cô nhìn như cũ nát nhưng không tầm thường chút nào, trên thực tế không phải là sản phẩm ở thời không này, cô nhàn rỗi nhàm chán đi thu thập được. Bản thân trước kia không dùng được, đối với bản thân bây giờ mà nói vừa khéo.


Bản thân cô đã quen rồi, cho nên không cảm thấy nặng, đừng nói chỉ mẹ Giang dù cho Giang gia ba người cùng nhau cũng chưa chắc có thể thần sắc như thường mà nhấc được.


Nhìn Thanh Nịnh xách hành lý ung dung đi, trong mắt mẹ Giang thoáng qua nước mắt, đều do bà, nếu không phải do bà lơ là, con gái sẽ không phải chịu nhiều cực khổ như vậy.


Thời điểm hai người đi xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Giang Tư Linh đi sang bên này. Thấy Thanh Nịnh cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào, lại nhanh nhẹn chào hỏi, "Quá tốt, Thanh Nịnh. Sau này chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi. Nha, cậu thu thập đồ cũng xong rồi, vậy tớ không nói cùng cậu nữa, tớ cũng phải nắm chặt thời gian mới được."


Sắc mặt mẹ Giang khó coi, lúc này bà vừa bước ra khỏi hồi ức, làm sao liền thay đổi rồi đây.


Thanh Nịnh đối với lần không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, đây thì có gì, coi như tất cả mọi người Giang gia đều bảo vệ Giang Tư Linh, cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Ai bảo cô ta là Giang Tư Linh đây.


Hai người xuống lầu đã nhìn thấy viện trưởng nói chuyện phiếm với ba Giang ở nơi xa xa của cô nhi viện, thấy cô, viện trưởng ngoắc ngoắc tay, "Thanh Nịnh à, trở về phải sống cùng người nhà thật tốt đấy. Còn có Tư Linh cũng vậy, con bé sẽ cùng cháu đi Giang gia. Tư Linh thành tích tốt, con bé lần này thi vượt cấp kỳ cuối xếp tốp mười, cái thành tích này bên trường học đã gọi điện thoại đến chúng ta cô nhi viện tới."


Thanh Nịnh nhỏ hơn một tuổi so với Giang Tư Linh, năm nay mười sáu tháng chín cô lên lớp mười, Giang Tư Linh lớp mười một. Thời điểm kỳ cuối Giang Tư Linh xin thi vượt cấp, trực tiếp tham gia thi kỳ cuối lớp mười một, đến khi khai giảng sẽ học lớp mười hai.


Không phải, có thành tích này, Giang Tư Linh ở đây, ở địa phương nhỏ này được coi như thiên tài, vì vậy liền gọi điện thoại đến viện trưởng. Một mặt thì để báo tin mừng, mặt khác cũng hy vọng viện trưởng không nên vứt bỏ đứa trẻ ưu tú như vậy.


Cô nhi viện có học sinh thiên tài như vậy, viện trưởng dĩ nhiên rất cao hứng, liền vội vàng tới tăng thêm lợi thế cho Giang Tư Linh.


"Cháu và Tư Linh đều rất ngoan ngoãn, lại là bạn, ta liền mặt dày cầu Giang tổng thu nuôi Tư Linh. Thành tích con bé như vậy bị vùi trong thôn nhỏ này thật đáng tiếc."


Viện trưởng lớn tuổi thích lải nhải, lúc ông nói chuyện người ngoài đều nghe rất chăm chú, chờ ông nói xong, Giang Trạch Khôn mới mở miệng: "Viện trưởng, tôi chỉ đáp ứng tài trợ sẽ cô bé đó, cũng không phải sẽ thu nuôi. Thu nuôi cần rất nhiều thủ tục phiền toái, lão gia tử của Giang gia vẫn còn, chuyện này cũng không phải ta nói thì có thể được."


Giang Trạch Khôn nói lời này giống nói cho lão viện trưởng nghe, thực tế để nói cho Thanh Nịnh nghe.


Ông nhìn ra được lão viện trưởng là một người thật sự lo nghĩ cho đứa trẻ đó, lại vì ông ấy chứa chấp Thanh Nịnh nhiều năm như vậy, Giang Trạch Khôn nguyện ý cho ông ấy mặt mũi.


Nhưng có mấy lời ông vẫn phải nói rõ ràng, tài trợ không phải thu nuôi. Mặc dù Giang Tư Linh sau này có lẽ sẽ ở Giang gia, nhưng không thể coi như con gái Giang gia.


Thanh Nịnh đối với lần này cũng không có phát biểu ý kiến, tuy nói cô đồng ý cùng người Giang gia trở về, nhưng nội tâm cô cũng chưa hoàn toàn đồng ý về Giang gia, càng không xem Giang gia thành người một nhà.


Người Giang gia nếu đối xử tốt với cô, cô sẽ tiếp tục lưu lại. Nếu như Giang gia khiến cô cảm giác khó chịu, cô sẽ tự mình rời đi. Đi theo người Giang gia trở về chẳng qua chỉ là cái cớ để cô rời khỏi nơi này.


Lão viện trưởng rất có trách nghiệm với mọi người, người ở cô nhi viện chưa tròn mười tám tuổi, trừ phi bị nhận nuôi, nếu không ông sẽ không cho phép đi ra ngoài quá lâu. Mà Thanh Nịnh sớm đối với thế giới bên ngoài tò mò không dứt được, người Giang gia đến vừa vặn để cô thực hiện kế hoạch trước thời hạn hai năm.


Trên đường đi Giang Tinh Diệu cố ý kéo Thanh Nịnh đang rơi ở phía sau, nhận được ánh mắt nghi hoặc từ cô, Giang Tinh Diệu giải thích: "Em đừng giận ba nhé, chúng ta đều thấy rõ Giang Tư Linh không phải đèn cạn dầu. Tình huống nhà chúng ta hơi phúc tạp, nếu cô ta nguyện ý đi vũng nước đục này sẽ để riêng cho cô ta, vừa vặn ngăn cho em, em cũng có thể an toàn chút."


"Ở trong lòng chúng ta, em mới là người nhà, chúng ta khẳng định phải quan tâm cảm nhận của em. Nếu em không thích cùng cô ta ở dưới một mái nhà, quay đầu chúng ta có thể sắp xếp cho cô ta ra ngoài ở riêng."


Thanh Nịnh bừng tỉnh, hóa ra bọn họ có chủ ý khác, cô còn tưởng rằng lại vài người bị 'mị lực' của Giang Tư Linh hấp dẫn. Cô cũng không có ý kiến gì với Giang Tư Linh, Giang Tư Linh có ở Giang gia hay không đối với cô cũng không có ảnh hưởng.


"Tùy mọi ngươi."


Giang Tinh Diệu sờ mặt mình một cái, đám con gái ở trường học không phải nói hắn lớn lên đẹp trai sao, còn nói hắn là nam sinh đẹp trai* nhất còn gì mà mang theo ánh mặt trời nữa. Ngay cả nha đầu Thạch gia kia luôn theo đuôi hắn một hai câu ' anh hai' này nọ, làm sao Thanh Nịnh đối với mình lạnh nhạt như vậy chứ?


*校草: giáo thảo, "hot boy" học đường, nam sinh đẹp trai nhất trường ( không biết để như nào cho gần nghĩ nhất nên để tạm như bác gồ nói vậy nhé)


"Tới, Nịnh Nịnh, kêu tiếng anh nghe một chút." Giang Tinh Diệu- đạo giáo lừa gạt.


Thanh Nịnh quan sát hắn trên dưới một phen, khạc ra hai chữ, "Quá yếu "


Người như nhược như vậy còn không biết xấu hổ bảo cô gọi anh, Thanh Nịnh có chút nghi ngờ.


Những người Thanh gia đó, cứ cho bối phận cao hơn cô, chỉ cần không mạnh bằng cô, cũng không dám yêu cầu cô như vậy.


Giang Tinh Diệu: . . .


Cái gì gọi 'quá yếu', là cái mà hắn nghĩ sao?


Giang Tinh Diệu không dám tin, lúc còn rất nhỏ hắn thường xuyên cùng bộ đội đặc chủng giải ngũ học tập các hạng mục kỹ thuật, bây giờ đoàn võ thuật ở trường học không ai bằng được,  thang gươm sắc bén nhất của đoàn.


Bây giờ lại bị em gái ruột nói quá yếu, Giang Tinh Diệu cũng hoài nghi lỗ tai mình có phải có vấn đề rồi không.


Cha mẹ Giang gia một mực chú ý tình huống hai anh em ở phía sau, nghe được con gái phỉ nhổ con trai quá yếu, hai người rất không cho mặt mũi liền bật cười. Không chỉ như vậy, bọn họ còn rất phối hợp gật đầu một cái, " Ừ, quá yếu."


Mặc dù mới chung sống một lúc, nhưng bọn họ đã nhìn ra, con gái họ nói chuyện tương đối trực tiếp, hơn nữa cũng không biết cách sống chung cùng người khác. Bọn họ nói chuyện thoải mái chút, đứa trẻ chắc sẽ buông lỏng.


Giang Tinh Diệu: . . .


Cảm giác mình bị bài xích.


Tài xế sớm một bước lên xe mở ra máy điều hòa không khí, từ bên ngoài đi vào trong xe chỉ cảm thấy một trận gió mát thoáng qua, Thanh Nịnh theo bản năng nhìn về phương hướng có máy điều hòa không khí .


Cái thế giới này thật thú vị, lại còn có loại khoa học kỹ thuật. Trong khí thời tiết nóng bức có thể làm ra gió lạnh, kì thật cái thế giới kia chỉ có pháp sư bày trận mới có thể tạo ra.


Thanh Nịnh mặc dù chưa thấy qua máy điều hòa, đối với loại kỹ thuật này cũng chỉ tò mò một chút không thán phục lắm.


Ngược lại Giang Tư Linh, cô ta kêu lên một tiếng, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, ngượng ngùng dỏ mặt. " Thật xin lỗi, lần đầu tiên cháu được biết mùa hè còn có thể mát như vậy." Lời nói này tràn ngập thương cảm.


Cô ta nói rất đúng, chẳng qua có Thanh Nịnh ở đây, có phần lộ ra ngạc nhiên kinh hãi quá độ, cũng có phần không phóng khoáng.


Giang Tinh Diệu liền cười nhạo một tiếng, cô ta chưa thấy qua điều hòa, chẳng lẽ em gái nhà mình thấy qua rồi, nhìn em gái nhà ta xem không phải vẫn luôn bình tĩnh sao. Sau đó hướng Thanh Nịnh nịnh nọt, " Nịnh Nịnh, em ngồi bên này, bên này mát nhất đó."


Sau khi Thanh Nịnh ngồi xuống hắn nhanh chóng ngồi ngay cạnh, Giang Trạch Khôn thì ngồi bên còn lại. Mẹ Giang làm bộ đáng thương nhìn hai cha con, Giang Tinh Diệu giả như không thấy, nghiêng đầu xem phong cảnh bên ngoài, Giang Trạch Khôn nhìn con trai một chút, lại nhìn người vợ nửa đáng thương của mình, thở dài đứng lên nhường chỗ.


Mẹ Giang được ngồi cạnh con gái, cười đắc ý.


Thanh Nịnh không hiểu, chỉ một chỗ ngồi, tại sao mọi người còn muốn cướp tới cướp lui. Dường như còn chơi rất vui?


Một nhà Giang gia ngồi xong, Giang Tư Linh lúng túng đứng bên ngoài. Trên người cô vẫn mặc quần áo cũ trong cô nhi viện, mặc dù là bộ đẹp nhất, nhưng so sánh với xe sang vẫn không ăn khớp, ngồi lên chiếc xe đã từng nhìn thấy trong ti vi, luôn có cảm giác sẽ làm bẩn nó, nhất thời sợ run người, cô ta không biết làm thế nào cho đúng.


Nhìn Thanh Nịnh dáng vẻ thong dong, Giang Tư Linh hít một hơi, Thanh Nịnh mặc còn không bằng cô ta đấy, cô cũng không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ ngồi xuống, mình tại sao lại không thể? Nảy sinh tâm tư so đo nhỏ nhoi, cô ta cũng học dáng vẻ Thanh Nịnh ngồi xuống.


--------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.