Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 26: Không phải là mối nhân duyên tốt!



Editor: Puck - Diễn đàn

“Ngũ lang, tỷ nghe nói, gần đây đệ luôn đi chơi với Ngô đại tiểu thư?”

“Lý Nhạc nói?” Ngũ lang nóng nảy.

“Không phải. Tỷ tỷ đệ cũng không phải người không có lỗ tai mắt?”

“Dạ, nàng ấy rất tốt.” Ngũ lang nhỏ giọng nói.

“Tốt bao nhiêu? Để tỷ tỷ nghe một chút, nếu như thật sự tốt, tỷ sẽ không nói gì.”

“Cái này ––”

“Tỷ còn có thể đối xử không tốt với đệ sao?”

“Dáng vẻ nàng ấy đẹp mắt, lại thông minh.”

“Vậy càng trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Nàng ấy nói chuyện rất êm tai, nghe rất vui vẻ, ngọt giống như ăn mật.”

“Đó là miệng lưỡi trơn tru, thủ đoạn lừa gạt nam trẻ tuổi ngu ngốc.”

“Nàng ấy nói đệ đáng yêu, khiến người thích.”

“Nàng ta đều nói vậy với nam tử khác.”

“Nàng ấy còn nói muốn kết hôn với đệ.”

“Nàng ta còn nói vậy với rất nhiều nam tử khác.”

“Không, nàng ấy chỉ nói với một mình đệ.”

“Nàng ta chính là nói như vậy với mỗi nam tử.”

“Nàng ấy còn nói sẽ hưu thị quân ở nhà, chỉ cần một mình đệ.”

“Hôm nay nàng ta có thể vì đệ mà hưu người khác, ngày mai có thể vì người khác mà bỏ đệ.”

“Nàng ấy sẽ không!” die nd da nl e q uu ydo n

“Sao biết được?”

“Tỷ!”

“Trong miệng nàng ta nói thích đệ, xoay người liền ôm người khác?”

“Nàng ấy không có!”

“Thật sự không có!”

“Tỷ! Nàng ấy tốt như vậy, sao tỷ có thể nói nàng ấy như vậy?”

“Tỷ nói đều là lời nói thật.”

Mắt thấy cục diện hơi bế tắc rồi, ta vội thả lỏng xuống, đưa nước trà qua cho Ngũ lang.

“Ngũ lang, nhớ một câu nói: Thà tin rằng trên đời có quỷ, cũng đừng tin cái miệng kia của nữ nhân.” Kinh điển đây nè.

“Phì!” Ngũ lang phun một ngụm trà, “Đệ đi nói cho tỷ phu.”

“Tỷ đương nhiên không giống vậy, đệ đi nói cũng không sợ.”

Không khí lập tức hòa hoãn đi nhiều.

“Ngũ lang, sau khi nàng ta và đệ cùng nhau, còn đi tiểu quan quán sao?”

“Có đi, nàng ấy nói cưới đệ rồi liền không đi nữa.”

“Cưới sẽ không đi, không cưới còn đi? Về sau nàng ta sẽ thật sự không đi? Đệ tin không?”

“Nữ nhân không phải đều đi sao? Tỷ phu đụng phải tỷ, đó là vận khí của tỷ phu tốt.”

“Được rồi, coi như đệ có thể tiếp nhận, trong nhà nàng ta có hai thị quân, sau này sẽ còn có nhiều hơn, đệ có thể tiếp nhận không?”

“Đệ ––”

“Hôm nay nàng  ta vừa mới ôm đệ, ngày mai lại đi ôm người khác, trong lòng đệ còn có thể dễ chịu không?” [email protected]

“Đệ ––”

“Khi đệ vườn không nhà trống, lại lạnh lẽo tịch mịch, nàng ta lại đêm xuân ngại ngắn trên giường người khác, trong lòng đệ còn dễ chịu hơn sao?”

“Đệ ––”

“Khi đệ ngã bệnh không thoải mái, lúc khổ sở, nàng ta lại ôm người khác nói lời ngon tiếng ngọt, đệ sẽ cứ vậy mà chịu đựng sao?”

“Đệ ––”

“Đệ đau khổ cay đắng ưỡn bụng, sinh con cho nàng ta, nàng ta lại cùng người khác uyên ương liền cành, sinh ra đứa bé khác, đệ vẫn cứ vậy mà chịu đựng sao?”

“…”

“Đệ tuổi già sắc kém, thanh xuân không còn nữa, nàng ta dẫn từng hồ ly tinh trẻ tuổi về, sủng thị diệt thê, đệ vẫn cứ vậy mà chịu đựng sao?”

“…”

“Đệ vì để cho nàng ta có thể nhìn đệ một cái, đệ tranh giành tình nhân, chanh chua, âm  hiểm độc ác tranh đấu với những tiểu thị kia, lại không đổi lấy được một ánh mắt, lấy được chỉ là chán ghét nhiều hơn. Đệ sẽ thay đổi đến chính đệ cũng ghê tởm mình, đệ chịu được sao?”

“…”

“Ngũ lang đệ làm sao vậy?” Hơi là lạ, ta quay đầu nhìn lại, Ngũ lang cúi đầu, không nhúc nhích.

“Ngũ lang, Ngũ lang.” Ta cất cao giọng, dùng sức nâng mặt Ngũ lang lên, lại thấy lệ rơi đầy mặt.

“Tỷ ––” Ngũ lang nhào vào trong ngực ta, lòng ta thắt chặt, đau lòng muốn chết, nước mắt cũng chảy ra. Ta biết rõ, có một số việc phải dứt khoát, nhưng sẽ tổn thương tới Ngũ lang.

Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, ta phải làm như vậy.

Ta không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Một lát sau, tiếng khóc nhỏ dần.

“Tỷ ––” Ngũ lang nức nở, “Đệ vừa nghĩ tới những lời tỷ nói, liền chịu không được, đệ không dám nghĩ, đệ sợ!”

“Có tỷ đây rồi, sẽ không có chuyện đó.” Ta nhẹ giọng dụ dỗ.

“Tỷ, sẽ thật sự như vậy sao?”

“Cũng không nhất định, tỷ chỉ nói một chút.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Ngũ lang suy nghĩ trong chốc lát, “Tỷ, đệ hiểu rõ, tỷ nói đều là sự thật. Đệ cũng nghe được mấy thúc ông kia nói một chút, chỉ có điều không muốn tin tưởng.”

“Ừm.” Ta không nói nhiều, Ngũ lang phải tự suy nghĩ rõ ràng.

“Tỷ, đệ vẫn khó chịu, đệ thật sự thích nàng ấy, mặc dù không như tỷ tỷ tỷ phu.”

“Tình yêu đầu tiên của nam nhi gia, thích những tiểu thư có dáng dấp tốt lại có tài phong lưu, là bình thường, chỉ cần đệ hiểu, đó không phải là mối nhân duyên tốt, không cho đệ được hạnh phúc lâu dài.”

“Vậy, người khác có thể sẽ cười nhạo đệ, xem thường đệ không?”

“Dĩ nhiên sẽ không, đau lòng còn không kịp đây.” Ta điểm trán hắn một cái, hai người đều cười.

“Đệ nghĩ thông suốt là tốt rồi, tỷ đi ra ngoài trước, lát nữa ra ngoài ăn gì đó, Diệp Hồng chiên thịt viên.”

“Vâng.”

Ta đi ra ngoài rồi, chừa cho Ngũ lang chút không gian, hắn còn phải tự cân nhắc suy nghĩ.

“Như thế nào?” Ôi trời, làm ta giật cả mình, vừa ra tới đã nhìn thấy N ánh mắt tỏa sáng.

“Trên căn bản không sao, để cho đệ ấy ở một mình một lúc, dù sao đệ ấy đã động lòng, để xuống cũng cần thời gian.”

Phù, mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì tốt.

“Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, đừng khiến Ngũ lang thẹn thùng.”

“Cậu, đi chơi.” Tuyết nhi đi gõ cửa.

“Tuyết nhi ngoan, cậu con có chuyện, chúng ta không đi quấy rầy cậu con.” A Lăng dụ dỗ Tuyết nhi đi xa.

Haizzz, một chữ tình, phiền toái nhất.

Một buổi chiều, Ngũ lang cũng không ra ngoài, chúng ta trừ lo lắng, cũng không có cách nào.

Mắt thấy trời đã tối, cửa tiệm cũng đóng lại. Ngũ lang cuối cùng đi ra rồi, mắt trừ hơi đỏ chút, cũng không nhìn ra cái gì. Xem ra, thật sự tốt rồi.

“Tỷ, đệ nghĩ xong rồi.” Ngũ lang len lén nói với ta, “Nhưng sau này làm như thế nào?”

“Nói rõ ràng cho nàng ta.” Ta xoa xoa đầu hắn.

Hả? Nói thế nào, nói gì? Ngũ lang sửng sốt, “Tỷ, đệ không biết.”

“Ngũ lang, tỷ nói rõ ràng cho đệ, chính đệ cũng đã nghĩ xong, liền nói ý tưởng chân thật của đệ cho nàng ta biết. Nếu nàng ta thật sự hiểu lý lẽ, rồi sẽ hiểu đệ nói đúng. Chủ yếu nhất là, hai người nhất định phải nói rõ, nếu không chỉ thành dây dưa không rõ ràng hơn, sẽ chỉ là hành hạ đối với hai người.”

“Vâng, tỷ, đệ nghe tỷ.” Ngũ lang hạ quyết tâm, “Tỷ tỷ đi theo đệ, đệ không dám.”

“Được, đệ và nàng ta nói chuyện, tỷ ngồi sát vách, đệ không cần phải sợ.” Thêm can đảm rất quan trọng.

Trước kia đọc tiểu thuyết quá nhiều, tình tiết tương tự càng thêm đếm không xuể, cho nên ta cũng tổng kết nhiều N kinh nghiệm, chuyện tình cảm, phải nói rõ ràng, tuyệt đối không thể lưu lại một tia cơ hội tổn thương đến mình. Mặc dù có vẻ hơi tuyệt tình, nhưng dây dưa chỉ biết mang đến nhiều khổ sở hơn, vậy cũng coi như tự bảo vệ mình thôi.

Nếu không có khả năng, vẫn nên lưu loát chút, không phải có lời: Do dự không quyết đoán, sẽ sinh ra hậu hoạn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.