Xa xa thấy xe ngựa tới đây, Lý Nhạc nhảy xuống trước, tiếp theo đó ôm Ngũ lang từ trong buồng xe xuống.
“Mau buông ta ra, để cho người nhìn thấy thành dạng gì?” Ngũ lang nhéo một cái.
“Nha.” Lý Nhạc lưu luyến buông Ngũ lang xuống, lập tức lại đưa tay đỡ.
Ặc, có thể đừng thân thiết ở trước mặt chúng ta, còn ngay giữa cửa không?
“Tỷ, tỷ phu, Diệp Hồng, Tuyết nhi Bảo nhi.” Ngũ lang gọi từng người, cũng đưa tay ôm lấy Tuyết nhi.
“Cậu út, Tuyết nhi nhớ cậu, nương cũng nhớ cậu, tất cả mọi người nhớ cậu.” Tuyết nhi nằm trong ngực cậu của nàng khoe mẽ.
“Ngũ lang, mau vào đi” Ta kéo Ngũ lang vào nhà.
“Ngũ lang, chàng thật sự gả đi?” Một giọng nói không thể tin.
“Ngô tiểu thư, đây là phu quân của ta, ngươi nên gọi là Lý phu quân.” Lý Nhạc nắm tay Ngũ lang, nhìn về phía Ngô tiểu thư.
“Ngũ lang, chàng ––”
“Ngô tiểu thư, ta đã lập gia đình, ngươi đừng gọi khuê danh của ta, không tốt đâu?” Ngũ lang rất bình thản, xem ra đã hoàn toàn buông xuống.
Ngô tiểu thư rất mất mát, không tiếng động hỏi: “Chàng hạnh phúc sao?”
“Ta rất hạnh phúc, a Nhạc đối xử với ta rất tốt cực kỳ tốt.” Ngũ lang cầm tay Lý Nhạc, khuôn mặt hạnh phúc.
“Thần Dư, sao nàng lâu như vậy?” Trong xe ngựa sau lưng Ngô tiểu thư thò ra một bàn tay, vén rèm lên.
Một nam tử ăn mặc kiểu chưa lập gia đình, lộ ra thân thể.
“Thân thể chàng không tốt, mau mau đi vào, chúng ta đi bây giờ.” Ngô tiểu thư đỡ nam tử ngồi vào trong, lại quay người nhìn chúng ta, “Đây là vị hôn phu của ta, ta vừa mới tới kinh thành đón về, qua vài ngày nữa sẽ thành hôn.”
Phụt, quả nhiên đủ khả năng, vị hôn phu cũng có thể đón về trước. Còn dám nói thích Ngũ lang, may mà Ngũ lang đủ lý trí, nếu không nhất định sẽ đau lòng.
“Ngô tiểu thư mau trở về đi thôi, đừng để cho người ta đợi lâu.” Ta lạnh lùng tiễn khách, ta vẫn không nên lui tới thì tốt hơn.
“Ngũ lang ––” Ngô tiểu thư không cam lòng, chàng tuyệt đối không lưu luyến?
“Ken két ––” cửa đã đóng lại, lưu lại nhóm người ngựa.
Chúng ta mới không cho nàng ta mặt mũi đâu, mang theo vị hôn phu, chạy đến trước cửa chúng ta thổ lộ chung tình, đầu óc ngươi bị cửa kẹp?
“Nàng dám không ngừng dẫn người về nhà, xem ta thu thập nàng như thế nào!” Ngũ lang hung hăng nhìn chằm chằm Lý Nhạc. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lý Nhạc cười hắc hắc không ngừng, “Ta có chàng là đủ rồi, những thứ dong chi tục phấn kia cũng không nhìn một lần.”
(*) dong chi tục phấn: chỉ người con gái bình thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại chỉ người con gái ăn mặc trang điểm hoặc thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
Ôi, thật làm khó cho Lý Nhạc rồi, độ lượng như thế, không so đo chuyện cũ của Ngũ lang, còn mặc hắn làm ầm ĩ, đúng là yêu hắn đến thảm.
“Ngũ lang bị ta chiều hư rồi, muội chịu đựng hắn một chút.” Ta và Lý Nhạc nói chuyện, Ngũ lang đã bị a Lăng và Diệp Hồng kéo vào trong phòng rồi.
“Tỷ, muội sẽ đối xử tốt với hắn, Ngũ lang chỉ giả bộ hung dữ, thật ra rất dịu dàng. Lại nói Ngũ lang rất tinh thần như vậy, thật đáng yêu, muội thích dáng vẻ giơ chân của hắn.” Lý Nhạc cười cười.
Chết ngất, người cuồng chịu ngược này, đúng là nồi nào úp vung nấy.
“Ngũ lang, như thế nào, nàng đối xử tốt với ngươi chứ?” Diệp Hồng cười như trộm hỏi.
“Nàng dám!” Ngũ lang nhíu mày, nhóc con, dám không tốt, ta bỏ nàng! Ặc, vẫn là không hưu trước.
“Ngũ lang, Lý Nhạc ngây ngô như thế, nàng sẽ cái đó sao?”
“Diệp Hồng chết tiệt, ngày khác gả ngươi ra ngoài, xem ngươi còn nói!” Ngũ lang đỏ mặt, nàng nào không được chứ, ta đều sắp không dậy nổi, nữ nhân chết tiệt, học được từ đâu!
Diệp Hồng khinh thường bĩu môi: “Ta còn lâu mới gả, như vậy thật tốt, dù sao ta cũng có con trai nuôi, không sợ không ai dưỡng lão.”
Được rồi được rồi, a Lăng ngăn hai người lại, mới gả phu da mặt mỏng, cũng đừng nổi giận.
Qua vài ngày sau, Lý đại nương và đại thúc quay về Tế An phủ rồi, Lý Nhạc và Ngũ lang cũng liền dọn về nhà bên cạnh chúng ta, buôn bán cũng tiếp tục làm. Tất cả đều như lúc trước, duy nhất có biến hóa, chính là Ngũ lang ở nhà bên cạnh rồi. Bởi vì Lý Nhạc dọn ra ngoài trước, gian phòng cũng trống một gian.
Vì vậy, Tuyết nhi đáng thương dưới mọi cách chống lại, vẫn bị ném vào, bắt đầu từ đó nàng bi thương sống kiếp sống một mình. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Tứ nương, Tuyết nhi còn nhỏ, trước kia vẫn ngủ với a Nhạc, hiện giờ một mình con bé có được không?” A Lăng hơi lo lắng, Tuyết nhi còn nhỏ đó.
Hừ, luôn ngăn cản chuyện của ta, không thương lượng, “Không nhỏ đâu, qua hai năm nên đưa đi học, không thể không dưỡng thành cho con bé độc lập một chút.”
“Ừm, cũng đúng. Nhưng Tuyết nhi vẫn còn quá nhỏ chút.”
“Quen là được.” Một tay ôm, một tay liền sờ vào trong quần áo.
“Nàng làm gì đấy, cẩn thận đánh thức Bảo nhi.” A Lăng đẩy tay của ta ra.
“Sẽ không đâu, ta nhẹ nhàng.” Tiếp tục cởi quần áo, cởi đai lưng, cởi áo khoác, lại cởi áo trong, cuối cùng chỉ còn sót lại áo lót, móng vuốt sói chậm rãi duỗi tới.
“Oa ––”
Mẹ nó, không chơi như vậy, nghẹn nhiều cũng sẽ tổn thương thân thể có được không? Trơ mắt nhìn a Lăng ôm nhi tử đi, bỏ lại một mình ta lệ rơi đầy mặt. Khó khăn lắm mới đuổi đi được một đứa, đứa này cũng không yên, thứ gì đâu! Tiểu tử chết toi, nhất định phải sớm gả con ra ngoài! Thở dài ––
Người nào đó chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn phu lang và nhi tử ngủ say sưa, cuối cùng nhịn ma trảo, đến góc tường vẽ vòng tròn đi.
Cuộc sống bi ai này!
“Lão bản, một chén mỳ om đậu đũa!”
“Được rồi, khách quan ngài chờ, lập tức tới ngay!” Ta một tay bưng khay, một tay khăn lau, xoay quanh bận rộn trong cửa tiệm không lớn.
Một cửa tiệm nhỏ như vậy, cũng không đáng mời người làm việc vặt, huống chi dễ dàng gây chuyện, vẫn là người trong nhà kiếm ít chút cũng được, yên ổn quan trọng nhất. Dường như ta chưa bao giờ đơn độc đi dâu,d dĩ nhiên tránh được một chút phiền toái không cần thiết và hiểu lầm. A Lăng cũng cố hết sức ít đi ra ngoài, có chuyện gì ta cũng sẽ theo cùng.
“Lão bản, tới hai chén mỳ xào!””
“Được rồi, tới đây!”
“…”
“Tới ––”
Ôi ôi, mẹ nó, mệt chết ta.
“Tỷ, đệ tới giúp tỷ.” Ngũ lang từ tiệm bên cạnh tới đây.
“Không cần, tỷ làm được, Ngũ lang đệ mau ngồi xuống.” Ta đặt Ngũ lang ngồi trên băng ghế.
“Tỷ, muốn ăn mỳ thịt bằm dưa chua rồi.” Ngũ lang thấy ta không bận rộn, mới càm ràm với ta.
Mỳ nhanh chóng làm xong, bưng đến trên bàn trước mặt Ngũ lang.
“Ừm, ăn ngon thật, chua chua thật có khẩu vị.” Ngũ lang ngay cả nước cũng uống sạch sẽ.
Ngũ lang không thích ăn chua, sao hôm nay?
A Lăng nhìn thấu nghi ngờ của ta, thay ta hỏi ra miệng: “Ngũ lang, mấy ngày gần đây, có phải không muốn ăn đồ không, nhìn thấy dầu mỡ liền ghê tởm?” dfienddn lieqiudoon
“Là có phần như vậy, chỉ muốn ăn chua.” Mặc dù Ngũ lang cảm thấy vấn đề này hỏi hơi kỳ quái, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Có phải có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề.” A Lăng nở nụ cười: “Lúc trước khi ta có Bảo nhi, chính là như vậy.”
Hả? Ta há to mồm, chẳng lẽ có?
Ngũ lang cũng ngây ngốc, có ý gì, sao lại liên quan đến Bảo nhi?
Nhìn a Lăng gật đầu với ta, ta ném khăn lau trong tay xuống liền hướng đi ra ngoài, không quên đến nhà bên cạnh kêu: “A Nhạc, đi chăm sóc một chút, ta liền trở lại.”
Chờ lúc ta mang theo đại phụ trở lại, Lý Nhạc đã xoay quanh Ngũ lang rồi, luôn xoa xoa tay, giống như kẻ ngu.
“Hỉ mạch, hơn một tháng.” Đại phụ đưa tay kiểm tra mạch, liền đã xác định.
“A, hỉ mạch? Ta thật sự có?” Ngũ lang không dám tin, mới thành hôn được hai tháng, đã có, còn hơn một tháng?
“Ngũ lang, Ngũ lang, chúng ta có hài tử rồi, ha ha.” Lý Nhạc ôm lấy Ngũ lang, lại vội buông ra, sợ nặng tay tổn thương hắn.
Lý Nhạc ngu ngốc lại kéo lấy tay áo đại phụ: “Đại phụ, chúng ta phải chú ý những thứ gì, bình thường ăn những thứ gì thì tốt?”
Đại phụ nhìn người ngu ngốc này, kéo tay áo lại, “Thai nhi rất tốt, chú ý một chút tới dựng phu không nên ăn là được. Còn có, chuyện phòng the tiết chế chút, hài tử có thể không chịu nổi giày vò.”
Ừm ừm, Lý Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc.
Ha ha, tiết chế chút? Lý Nhạc ngươi thật giỏi, một nhóm người cũng cười.
Đều là lỗi của nàng, để cho các nàng chế giễu! Ngũ lang trợn mắt giận dữ nhìn Lý Nhạc.
Đều là sai lầm của ta, cẩn thận một chút, Lý Nhạc vội chân chó đỡ Ngũ lang đi về nghỉ.
Ha ha ha –– bọn họ vừa đi, chúng ta càng thêm cười lớn, rất lâu không có chuyện cười nhìn.
Sau khi cười xong, vẫn phải chuẩn bị chút thuốc bổ gì đó đưa qua.