Sách sử ghi lại: Vũ Lâm năm thứ năm, Phượng Hậu Diệp thị khó sinh, phụ tử đều mất. Vũ Lâm Đế cực kỳ đau lòng, bị bệnh không dậy nổi, không thể không để cho Thái nữ tuổi gần tám tuổi giám quốc, Thái phó và Tả Hữu Thừa tướng phụ chính. Vũ Lâm Đế ở trong cung dưỡng bệnh, trừ ngày lễ trọng đại ra một mực không xuất hiện.
Mùa thu cùng năm, một chiếc xe ngựa rất bình thường khoan thai chậm rãi đi tới tiệm mì Liễu gia ở trấn Vọng Liễu.
“Oa oa ––”
“Diệp nhi ngoan, đừng khóc, phụ thân lập tức cho con ăn.” Một giọng nói đặc biệt ôn hòa từ trong xe ngựa truyền tới.
Không ai để ý đến xe ngựa bình thường này, là phu lang nhà nào mang theo đứa bé ra ngoài chơi?
“Diệp nhi thật biết nghe lời, chúng ta phải xuống xe, nơi này chính là nơi phụ thân lớn lên.”
Nữ nhân điều khiển xe ngựa vội dừng ổn xe ngựa, đưa tay vén màn vải lên, người trong xe ngựa đưa đứa bé ngủ say sưa qua, một tay vịn nữ nhân, xuống xe ngựa.
Năm năm rồi, ta cuối cùng cũng trở lại, bọn họ, chắc cũng khỏe đi, cũng không biết còn có thể nhận ra ta không?
“Chính quân, chúng ta phải đi vào sao, tiệm mì này có thể không quá sạch sẽ không?” Nữ nhân kia nhìn lướt qua cửa tiệm nhỏ tầm thường, đây cũng quá mộc mạc đi?
Chính quân này nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện nữa, nhấc chân liền đi vào trong.
“Mấy vị khách quan mời ngồi, ngài muốn ăn gì?” Ta một tay cầm khăn lau, vừa nói với hai người mới vừa vào cửa, không đúng, còn có một tiểu bảo bảo.
“Cá chần nước sôi.” Nam tử đi phía trước cũng không hề ngồi xuống, mà đi tiếp tới hậu viện.
Hả? Tại sao có thể có người biết cá chần nước sôi chứ? Ta chỉ làm ở nhà, người bên ngoài chưa được ăn, càng sẽ không biết đâu.
“Vị khách quan kia, chúng ta không bán món này ––” Trong miệng ta xã giao, ngẩng đầu nhìn về phía vị khách kỳ quái này, nhất thời liền ngây ngốc, “Lan, Lan, Lan ––”
“Lan San.” Nam tử cười xác nhận.
“Bốp!” Ta cho mình một bàn tay, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo, đầu lưỡi cũng lanh lẹ.
“Lan San, ngươi, là ngươi, đã trở lại?”
“Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Chính quân!” Nữ nhân tùy tùng bị xem nhẹ giơ quả đấm về phía ta. dfienddn lieqiudoon
Ặc, thật dọa người nha, hơi sợ!
Lan San xoay mặt liếc mắt nhìn, nữ nhân kia lập tức im lặng, chà, người rất thức thời, có điểm giống với Ảnh Thập.
“Xin lỗi các vị, hôm nay chúng ta không buôn bán, các vị lần sau tới hoàn toàn miễn phí.” Ta vội đưa Lan San đi vào, lại vội giải thích với khách.
“Tứ nương nàng làm gì đấy, đang rất tốt sao lại đóng cửa tiệm làm gì?” Giọng nói của a Lăng truyền từ phòng bếp đến.
“Lại điên khùng đi, khi ngươi vừa có đứa bé, cũng chưa từng đóng, còn giống như một kẻ ngu.” Giọng nói của Diệp Hồng cũng không che giấu chút nào bay ra.
Ta lại không để ý tới bọn họ nói gì, đứng ở trong cửa tiệm liền kêu: “Các ngươi mau ra đây, có chuyện lớn, nhanh lên một chút!”
Diệp Hồng ném đồ trong tay xuống, chưa rửa tay liền từ phòng bếp ra ngoài, trong miệng còn nói nhỏ: “Có thể có chuyện lớn gì, cũng không phải sinh con.”
Lan San cười tủm tỉm, cũng không nói chuyện, năm năm này, biến hóa cũng không lớn, nên ngốc thì ngốc, nên hung dữ thì hung dữ.
“Công, công tử, là người sao? Diệp Hồng không hoa mắt chứ?” Diệp Hồng trợn to hai mắt
“Là ta.”
“Công tử, thuộc hạ, oa hu hu ––” Diệp Hồng tiến lên một bước, nhào tới trên người Lan San bật khóc: “Công tử, chúng thuộc hạ cho rằng người đi thật, hu hu, lại còn xây mộ chôn quần áo và di vật cho người, hu hu, nếu không phải bọn họ ngăn cản, Diệp Hồng đã sớm theo người, hu hu…”
“Tứ nương, là Lan San?” A Lăng nhìn thấy Diệp Hồng ôm người khóc, không dám tin.
Ừm, ta gật đầu, ôm a Lăng, nước mắt cũng chảy xuống theo, ban đầu chúng ta đều cho rằng hắn đã đi, cũng may, là giả. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
A Lăng cũng đưa tay ôm chặt ta, vùi mặt ở trong ngực ta.
“Được rồi, được rồi, ta đây không phải tốt đẹp sao, tới xem Diệp nhi một chút, con trai của ta.” Lan San vỗ vỗ Diệp Hồng, ý bảo tùy tùng kia tới đây.
Mặt Diệp Hồng đầy nước mắt, thấy trước mặt có một tấm vải không tệ, đưa tay kéo tới lau mặt một chút. Chờ mắt nhìn rõ ràng mới phát hiện, kia, lại là vạt áo của nữ nhân không quen biết kia, ặc, mất mặt quá mức rồi, không khỏi mặt lại đỏ ửng.
“Tên Diệp nhi? Rất êm tai.” A Lăng trước đi đến gần sờ sờ, Ừm, đáng yêu giống như Bảo nhi.
“Đứa bé thật đáng yêu, công tử là người sinh?” Diệp Hồng đưa tay cũng không dám sờ.
Ta một thanh vuốt ve quấy rối bàn tay của hắn: “Ngốc, nhi tử của Lan San đương nhiên là do Lan San sinh.”
Ha ha… Ha ha…
Trong lúc nhất thời đều nở nụ cười.
Diệp Hồng đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền đi ra ngoài: “Ta đi tìm tiểu Chanh, hắn vẫn tự trách mình không chăm sóc tốt cho công tử, đã rất gầy.”
Đúng vậy, kể từ sau khi nghe nói Lan San gặp chuyện không may, Diệp Chanh một câu không nói cơm không ăn, vẫn là Ảnh Thập liều mạng bị đánh thật nhiều lần, mới đút được vào chút cơm, mới có thể đợi tới hôm nay gặp lại.
Có một số việc, làm người xem dễ dàng, nhưng xảy ra ở trên người mình, khó khăn. Cho dù đọc nhiều tiểu thuyết giả chết như vậy, nhưng khi nghe Lan San qua đời, còn là chảy nước mắt đi tin, căn bản tỉnh táo không được.
Chúng ta ngồi xuống kể tình hình những năm này, cũng biết nữ nhân kia Ảnh Cửu, cùng Ảnh Thập đều là ám vệ của Nữ Đế, quả nhiên, một đôi ngu ngốc.
“Nương, phụ thân, chúng con trở lại!” Tuyết nhi bị dưỡng thành nữ hung hãn người còn chưa tới, âm thanh đã đến trước.
“Ah, chú thật đẹp!” Tuyết nhi vừa tiến đến, liền bị chú chưa từng thấy này làm ngây ngốc: “Nương, đây là ai vậy, sao Tuyết nhi chưa từng thấy?”
“Tuyết nhi không được vô lễ, đây là chú Diệp mà chúng ta đề cập tới con Diệp Lan San.”
“Chú thật xinh đẹp, Tuyết nhi chưa từng gặp chú nào xinh đẹp như vậy.” Tiểu hoa si đã híp mắt, làm mộng đẹp. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Ta cho Tuyết nhi một cái tát, để con bé thu liễm lại một chút. A Lăng đã ôm Bảo nhi và tiểu Nhân ra, giới thiệu cho Lan San.
“Lan San ngươi có tính toán gì?” Ta hỏi, đây mới là trọng điểm, người nữ đế kia để hắn trở lại, cuối cùng có ý tứ gì?
“Ta nghĩ trước đi thăm nương một chút, rồi trở lại chỗ này ở, sau đó ta cũng không biết."
“Nha.” Ta gật đầu, “Người nữ đế kia không nói gì sao?”
“Nàng chỉ để cho ta về trước, không nói gì khác. Lại nói, bây giờ nàng bệnh nặng như vậy, ta ––”
“Nhất định là giả, Lan San không phải lo lắng, nàng ấy nhất định sẽ tới.”
Được rồi, thật ra thì mình cũng không tin, mình sống rất tốt, nàng ấy có thể cực kỳ bi ai cái gì?
Nhưng để một đứa bé tám tuổi giám quốc, quá nói giỡn đi?
Sách sử ghi lại: Vũ Lâm năm thứ mười, thánh minh quân một đời Vũ Lâm Đế chiêu cáo thiên hạ, truyện ngôi cho Thái nữ. Thái nữ đăng cơ, tôn Vũ Lâm Đế là Thái thượng Hoàng. Vũ Lâm Đế thoái vị du lịch khắp nơi, tìm kiếm danh y, điều trị bệnh tật.
“Nàng đã đến rồi?”
“Ừ, ta tới đây, các ngươi cũng khỏe chứ?”
“Khỏe, chúng ta một mực chờ nàng.”
“Được, tốt.”
“Phụ thân, đây là ai vậy?”
“Diệp nhi, ta là nương của con, ta đã trở về, ta sẽ không bao giờ rời khỏi các ngươi nữa.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Nương, con rất nhớ nương, phụ thân cũng thế.”
“Ngoan, nương cũng nhớ các ngươi, ngày ngày đều nhớ.”