Cuộc Sống Của Tôi Là Em

Chương 12: Nhận ra tình cảm (2)



Tú Vi: Là Phương Nhi? Không phải cô ta đi cùng bọn họ sao?

Tú Vi thơ thẩn, cô nhớ khi nãy Phương Nhi không vào cùng Nhã Uyên- bạn thân của cô,cô ta ở đó khoanh tay dựa vào gốc cây gần đó với một nụ cười nửa miệng trên môi,ánh mắt toát lên vẻ thích thú, và đang chờ đợi một cái gì đó...Tú Vi hoàn toàn không biết, lúc đó điều cô quan tâm là hạ gục cả đám để cứu Linh Nhi, Phương Nhi khi nãy nói gì với anh Đăng, ý gì? Bí ẩn" Không những chỉ Tú Vi thắc mắc và không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà còn có Ân Ân, 2 người đều có chung một ý nghĩ " Ý đồ và mục đích của cô ta là gì? và lợi ích?"

Hải Đăng: -" Em không sao chứ,Linh Nhi?" Hải Đăng nhìn nó trìu mến,ánh mắt lạnh lùng khi nãy đã biến mất thay vào đó là cái nhìn rất dịu dàng và ấm áp khiến ai đó đang đứng gần bất giác con tim nhói lên nơi lồng ngực, nhói khó chịu đến..nghẹt thở,thật sự rất ..đau.

Linh Nhi: -"Em không sao đâu!". Nó thấy người hơi ê ẩm, nhưng vốn không thích người khác vì mình mà lo lắng,cô gái ngốc nghếch một lần nữa lại chịu đựng,nở ra một nụ cười gượng gạo nhưng rất tươi để che đi sự đau nhức ở cơ thể. Nó đã qua mắt được Hải Đăng, Tú Vi và thậm chí là cô bạn thân nhất Đình Ân nhưng còn một người..đã chứng kiến tất cả, người đó dễ dàng nhận thấy được nụ cười của nó có cái gì đó rất ..không thật,thầm trách bản thân vô dụng....

Hải Đăng: -"Thôi không sao nhưng em cũng phải lên phòng y tế đi, anh băng bó vết thương cho,theo anh" Nói rồi Hải Đăng nắm tay nó kéo đi về hướng phòng y tếcủa trường. Đình Ân cùng Tú Vi vội vàng đi theo

Hải Đăng: -"Em cũng vinh hạnh thật đó nha,mới vào trường chưa vỏn vẹn được một ngày mà vào phòng y tế tới tận 2 lần,hơn cả lớp học của em,coi bộ em luyến tiếc nó lắm hả,Nhi?" Hải Đăng nheo nheo mắt,cố tình chọc ghẹo nó. Nó cứng họng không trả đũa được nhưng đâu phải dạng vừa,đưa tay định đánh thì trúng phải vết thương nó nhăn nhó ,miệng la oai oái

Linh Nhi: -"A"

Hải Đăng: -"Ơ, em không sao chứ? Anh xin lỗi,đau lắm hả?" Hải Đăng giật mình,cầm tay nó xuýt xoa,rối rít xin lỗi.Hải Đăng-người con trai không bao giờ quan tâm và để mắt tới con gái trừ ...ai đó hay sao? Người mà khi trước cậu đã từng yêu..đã từng quan tâm rất nhiều,không một người nào có thể thay thế mối tình đầu của cậu,không một ai vậy mà giờ đây chính nó đã làm Hải Đăng thay đổi? Không lẽ đây là.. Mặt cậu cúi xuống đúng tầm,chỉ chờ có thế nó nhanh tay đấm vào khuôn mặt điển trai đầy sự ăn năn kia,

Linh Nhi : -" Lêu,lêu bị lừa rồi nha!". Nó nói rồi giật phắt tay ra co giò mà chạy,cậu bị tấn công bất ngờ,đơ ra đó,đứng ngẩn tò te vài giây vội ôm mặt khi đã hiểu ra mọi chuyện và bắt đầu đuổi theo con nhỏ lếu láo kia .Vâng! Hải Đăng đã bị con nhóc lớp 10 lừa!

Hải Đăng -"Nguyễn Linh Nhiiii,em dám đánh anh hả? ĐỨng lại ngay" Nó không nghe đã vậy còn quay đầu lại,lè lưỡi chọc tức ra chiều thách cậu bắt được nó.Tú Vi nhìn người anh trai kết nghĩa bị nó chơi xỏ mà bụm miệng cười khúc khích,trong thân tâm cô chỉ mong nếu có thể Nguyễn Linh Nhi chính là người con gái ấy... . Cô gái đi bên cạnh,đôi mắt u buồn ,lòng cô đau thắt , đầu óc cô chợt quay cuồng, khung cảnh này...sao mà..quen quá! Hình như cô đã từng..đã từng thấy ở đâu đó rồi..không đúng chính cô đã từng làm những hành động đó với một người khác nhưng,,cô lại không thể nhớ..tại sao? Đau..đau quá! Đình Ân ôm đầu khụy xuống,miệng khẽ rên lên vì đau

Tú Vi: -"Ân,sao vậy?" Tú Vi hốt hoảng

Đình Ân: -"Không sao,tự nhiên thấy khó chịu,chắc do khi nãy bị đánh trúng thôi,mình không sao đâu,đừng lo!" Đình Ân xua xua tay trả lời,cơn đau thoáng biến mất.Nhưng cô đã biết được rằng Hải Đăng đang dần thích Linh Nhi- bạn thân của mình. Đáng lẽ ra cô nên vui chứ? Tại sao lại khó chịu đến nhường này? Đôi khi,cô chỉ muốn dành lại Hải Đăng từ nó. Chỉ cần là cậu.. Cô đã thích Hải Đăng, ĐÌnh Ân đã thích Hải Đăng, cô đã trúng tiếng sét ái tình? Không, ĐÌnh Ân mày điên rồi!

Tú Vi: -"Ừ,cậu vào phòng y tế một mình đi nhé! Tớ đi đây một lát sẽ quay lại. Nếu anh Đăng với Nhi có hỏi thì nói mình sẽ về ngay,không cần lo,vậy nha!" Tú Vi vẫy vẫy tay rồi chạy đi mất. ĐÌnh Ân nhẹ mỉm cười, Dạo gần đây,cô luôn bị đau đầu mà chẳng hiểu vì sao? ĐÚng hơn là từ khi gặp Hải Đăng, lâu lâu lại thấy có vài khung cảnh diễn ra rất quen thuộc,nhưng lại không nhớ?! Lắc đầu,cô tiếp tục đi thôi không suy nghĩ nữa. Tất cả đã dần đi khuất.Đằng xa sau một gốc cây gần đó, một người con trai đã chứng kiến hết tất cả, những gì đã xảy ra người ấy đã thấy hết,rất tường tận. Anh bước ra khỏi nơi đang nấp,nhếch môi cười nhạt. Cứ mỗi lần thấy nó vui vẻ anh lại hạnh phúc, thấy nó chịu đau đớn như khi nãy anh lại tự trách mình vô dụng,không bảo vệ được nó. Anh thấy và biết nhưng vì cái tôi và lòng tự trọng quá lớn nên không thể bước ra,mặc dù rất khó chịu.

Hoàng Quân: -"Aishiii,mày nghĩ gì vậy Hoàng Quân,điên!" Hội trưởng như mình mà lén la lén lút vậy à, có phải ăn trộm đâu. Học sinh trong trường đánh nhau ngăn cản là chuyện bình thường, gì mà vô dụng, Mày bị điên thật rồi Hoàng Quân à! Anh nghĩ và nhanh chóng rời khỏi nơi ấy,sẵn tiện cầm lấy điện thoại lướt lướt và nói gì đó có liên quan đến Pouyuen và MTV nhưng không nhắc đến Savills. Hoàng Quân cũng thắc mắc về Phương Nhi lắm! Nói xong,anh cho điện thoại về vị trí cũ,bước đi nhưng chưa được vài bước thì tiếng nói kịp vang lên khiến anh khựng lại

-"Có cần phải gấp gáp thế không,anh trai? Anh thích Linh Nhi rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.