Tin chắc rằng trong lòng mỗi người con gái đều từng có một giấc mộng: trong mộng có vị hoàng tử. . . . . . Cưỡi bạch mã. . . . . . Tay nâng bó hoa hồng. . . . . . Dưới cánh hoa rực rỡ rơi xuống chậm rãi đi tới. . . . . . Dắt tay của người con gái. . . . . . Đi về phía giáo đường. . . . . .
Ta cũng không ngoại lệ như vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thương Song Cẩn, trong đầu ta thoáng hiện chính là một cảnh tượng như thế. Nhưng hắn thật không có tiền đồ, không đợi ta tưởng tượng xong đã ngã xuống đất ngay tức khắc. Trong truyền thuyết luôn là anh hùng cứu mỹ nhân, đến lượt ta đây lại là mỹ nhân cứu. . . . . .
Ai! Cũng không biết nam nhân này có được tính là anh hùng không.
Ba ngày rồi, A Mỗ và Tử Hà ngày đêm thay nhau chăm sóc, hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, sốt cao lúc lui lúc không, ý thức nửa tỉnh nửa mê. Y sư vô cùng lo lắng mũi tên có độc, không lấy ra thì cho dù hạ sốt cũng vẫn còn nguy hiểm. Ta nhìn đầu mũi tên lông vũ hình tam giác ghim sâu vào cánh tay trái Thương Song Cẩn, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đã là vị y sư thứ tư bày tỏ bất lực, hắn thật sự không qua được sao?
Ta ôm một tia hi vọng cầu y sư, xin hắn nghĩ biện pháp khác. Y sư trầm ngâm hồi lâu, nói biện pháp thật ra có, chẳng qua là dùng rồi kết quả cũng vẫn vậy. Ta hỏi là biện pháp gì? Y sư nói cắt.
A Mỗ lảo đảo một cái.
Ta im lặng, cái thời đại này nói cắt bỏ quả thật cũng giống như mưu sát, tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp, Thương Song Cẩn nếu thật sự khó thoát khỏi cái chết, chi bằng để cho hắn toàn thây. Y sư thấy ta không nói lời nào, thở dài cáo từ. A Mỗ hỏi ta làm thế nào bây giờ? Ta ngơ ngác nói có thể làm sao? Hắn mà chết ta cũng phải chôn cùng .
A Mỗ sợ phát ngất.
Cứu người lại mang đến đại họa, có ai bi thảm bằng ta? Tam thúc không có ở đây, A Mỗ tỉnh lại là chỉ biết khóc, ta ngay cả người thương lượng cũng không có. Bất đắc dĩ, ta tìm đến lão Thôi, thẳng thằn nói ra thân phận của Thương Song Cẩn, hỏi ông có biện pháp nào hay không? Lão Thôi nghe xong giật mình, kinh hãi nửa ngày không khép được miệng.
Nhìn bộ dáng này của ông, lòng ta như tro nguội, nghiêng ngã lảo đảo trở lại thư phòng viết thư cho nhị thúc, tường thuật sự tình vừa qua, để cho Người sớm chuẩn bị. Thư viết được một nửa, lão Thôi cầu kiến, nói Thương Song Cẩn được cứu rồi. Ta không nén được kích động, gần như luống cuống bắt lấy ống tay áo ông, hỏi có biện pháp gì? Lão Thôi nói bổn địa có vị Miêu y Hòa Tạp có lẽ có thể giải đươc độc trên người Thương Song Cẩn.
Miêu y? Sâu thẳm trong đầu ta hiện ra ba chữ: "Vu Cổ thuật". Lão Thôi thấy ta do dự, liền bổ sung thêm nói vị Miêu y Hòa Tạp này không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn có tấm lòng nhân ái, chữa trị cho người nghèo khổ liền không thu tiền xem bệnh, vì vậy rất có uy vọng trong dân chúng, chỉ là. . . . . . Lão Thôi nói đến đây thì dừng lại.
Chỉ là làm sao?
Lão Thôi chần chừ nói vị y sư này có điều cổ quái, người nghèo cầu xin hắn nhất định đáp ứng, nhưng với người giàu lại là hà khắc vô tình, nếu không hợp ý hắn, chính là mang một núi tiền cũng không mời được hắn, cho nên. . . . . .
Ý tứ của Lão Thôi rất rõ ràng, bất luận là Thương Song Cẩn hay là ta, thân phận đều là thuộc về không thuộc loại không cần hợp tính kia. Nếu là bình thường nghe đến người nghư thế, ta chắc chắn khinh thường, trị bệnh cứu người còn giở trò cá tính, kiên quyết xem thường hắn. Nhưng lần này thì khác, sự tình cấp bách, ta nếu không hạ mình đi cầu, Thương Song Cẩn ở chỗ này ngộ nhỡ có chuyện gì, ta cũng khó thoát khỏi tai kiếp.
Dựa theo tin tức nghe được từ lão Thôi, ta chuẩn bị mấy lễ vật nhỏ may ra hợp khẩu vị vị y sư Hòa Tạp. Xe ngựa chạy gần nửa ngày, rẽ bảy quẹo tám mới cửa nhà Hòa Tạp. Chuyện đúng như lão Thôi nói, Hòa Tạp chưa nghe ta giới thiệu hết liền"Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Lão Thôi đi gõ cửa, ăn nói khép nép cầu xin nửa ngày, trong cửa một chút động tĩnh cũng không có. Lòng ta nóng như lửa đốt, Thương Song Cẩn đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thời gian với hắn chính là sinh mạng. Lão Thôi quỳ xuống dập đầu muốn nhờ, vẫn không thấy đáp lại. Ta tức giận bốc lên đầu, tiến lên kéo lão Thôi đứng dậy, tích tụ khí lực toàn thân nhấc chân đạp về phía cửa gỗ đóng chặt, mở miệng mắng to Hòa Tạp là kẻ bại hoại. . . . . .
Dù sao không trông cậy vào hắn cứu người.
Mắng chưa xong một câu, cửa mở ra, Hòa Tạp híp đôi mắt âm trầm nhìn ta chằm chằm, hỏi ta là nam tử hay là nữ tử? Ta cười khinh miệt, châm chọc hắn có mắt như mù, nam nữ cũng không phân rõ? Hòa Tạp bị lời của ta làm sặc, đưa mắt nhìn ta một lát, xoay người vào nhà, chỉ chốc lát sau cõng cái hòm thuốc đi ra.
Ta và lão Thôi hai mặt nhìn nhau, tình huống gì đây?
Hoà Tạp liếc lão Thôi một cái, nhàn nhạt đối với ta nói: "Cứu người quan trọng hơn."
Mũi tên, được rút ra, độc, được giải quyết xong, Hòa Tạp nói Thương Song Cẩn chỉ cần không sốt tái phát thì cơ bản có thể giữ được tánh mạng. Ta cảm tạ trời đất, A Mỗ bưng ra rất nhiều tiền chẩn bệnh. Hòa Tạp nhận lấy tiền xem bệnh, lại hỏi ta trước đó chuẩn bị cho hắn lễ vật gì? Ta vội vàng bảo Tử Hà cầm lấy bọc đồ, mở ra.
Hòa Tạp chọn chọn lựa lựa ở trong đó, cầm lấy một thứ, tò mò hỏi ta đây là cái gì? Ta nói là bàn chãi đánh răng. Hòa Tạp cảm thấy mới mẻ, hỏi có ích lợi gì? Ta nói đánh răng. Hòa Tạp lại hỏi chải như thế nào? Ta nhìn hai bên, chỉ có A Mỗ ở đây, chẳng lẽ bảo nàng làm mẫu? Quên đi, ta tự mình làm.
Hòa Tạp xách bọc đồ đi, đang đi không quên nhấn mạnh về sau có thứ gì mới thì lưu lại cho hắn một phần. Ta sảng khoái đồng ý. Nhìn bóng lưng Hòa Tạp dần dần mất hẳn, A Mỗ tò mò hỏi ta làm sao mời được hắn? Ta nói mắng! A Mỗ không hiểu. Ta nói Hòa Tạp thiếu mắng. A Mỗ vẫn không hiểu, ta cười cười không nói
Hòa Tạp tới liên tục ba ngày, cho đến khi Thương Song Cẩn hết sốt. Ta cho là có thể thở phào nhẹ nhõm, Hòa Tạp nói chưa được, độc trên mũi tên có chút kì lạ, sốt cao còn có thể lặp lại, dặn dò ta không được coi nhẹ. Tim ta bị vọt lên cổ họng, để ổn thỏa, ta quyết định tự mình trông nom Thương Song Cẩn. A Mỗ chết sống không chịu, ta biết nàng cố kị điều gì, nhưng so với tính mạng Thương Song Cẩn, khuê danh tính là gì?
Ta ở trên nhuyễn tháp chống mí mắt nhìn vị hoàng tử đang ngủ yên trên giường, trong lòng lặng lẽ niệm kinh: "Ngươi mau khỏe đi, khỏe đi, ta sắp chết rồi. . . . . ." Bên ngoài có âm thanh vang lên, ta nhìn đồng hồ cát trong góc tường, thời khắc giao ca đã đến. Lắc lư lảo đảo đứng dậy đi tới bên giường, giơ tay lên thử nhiệt độ trên trán hắn, hơi nóng, lấy khăn tay nhúng vào nước lạnh, vắt khô một nửa, lại lau lau trán hắn.
Thương Song Cẩn trúng tên độc là một loại độc bản địa mãn tính đặc biệt của Vân Châu, vô cùng tà ác. Người thể chất yếu, trúng độc trong vòng bảy ngày sẽ chết; thể chất khỏe mạnh cho dù nhất thời không chết, thì trong cơ thể cũng phải chịu đau đớn bội phần, sốt cao chỉ là một phần rất nhỏ trong đó. Ta rất khẩn trương, hỏi Hòa Tạp liệu có biện pháp xoa dịu? Hòa Tạp vẻ mặt đáng đánh đòn cười, nói độc đều đã giải, ta còn lo lắng dư thừa làm gì?
Thương Song Cẩn vì cái gì mà tới Vân Châu, ta không thể nào biết, thị vệ của hắn chỉ đơn giản nói với ta là thời điểm bọn họ đang thi hành công vụ thì bị kẻ xấu ám toán. Sau khi Thương Song Cẩn không cẩn thận bị trúng tên, vốn muốn trở về quận phủ Vân Châu điều trị, bọn thị vệ không đồng ý, bọn họ lo lắng mũi tên có độc, Quận Phủ đường xa, tận lực khuyên Thương Song Cẩn tới nông trang trước. . . . . .
Sự thật chứng minh, thị vệ lo lắng rất có đạo lý. Hồi tưởng tình cảnh hôm đó Hòa Tạp cắt thịt lấy mũi tên. . . . . . Ta nhịn không được rùng mình một cái, được rồi, thấy anh ta cắn chặt răng không kêu một tiếng, ta tạm thời cho là mình cứu là anh hùng đi.
A Mỗ khẽ đẩy cửa đi vào, thấy ta ngồi ở bên giường ngẩn người nhìn Thương Song Cẩn, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái. Ta chỉ chỉ cái trán Thương Song Cẩn, ý là Người đừng đoán mò, ta chỉ là giúp hắn đắp khăn mặt. A Mỗ thấy ta giải thích, hé miệng cười. Ta bất đắc dĩ, bát quái quả nhiên là bản tính của phụ nữ, lão thái thái cũng không ngoại lệ.
"Sốt sao?" A Mỗ hỏi.
"Hơi nóng." Ta nói.
A Mỗ lấy cái khăn mặt trên trán Thương Song Cẩn xuống, giơ tay lên thử một chút, nói không đáng ngại. Ta ở một bên ngáp liên hồi, A Mỗ nhìn đau lòng, bảo ta nhanh đi về ngủ. Ta gật gật đâu, quả thực mệt muốn chết.
Ngày kế ngủ thẳng đến giờ Dậu liền bị A Mỗ lay tỉnh, ta trở mình, nói còn muốn ngủ, ngủ tiếp một lát. Mẹ nói không được, lật ta lại chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói mặt trời đã xuống núi rồi, nếu không rời giường thật xấu hổ. Được rồi. Thương Song Cẩn ở chỗ này, là nên cố kỵ chút. Ta lười biếng từ trong chăn chui ra ngoài, hỏi nàng: "Điện hạ tỉnh chưa?"
A Mỗ lấy quần áo cho ta, "Tỉnh, Hòa Tạp y sư khám qua, nói không việc gì."
Lòng ta còn sợ hãi, thổn thức nói: "Thật là vô cùng may mắn!"
Thương Song Cẩn nếu chết ở nới này. . . . . . Lắc đầu một cái, không dám nghĩ tiếp
A Mỗ cũng nghĩ vậy mà sợ, "Đúng vậy a, cuối cùng là Phật tổ phù hộ."
Ta chớp chớp mí mắt, có quan hệ gì với Phật tổ? Nếu không phải là ta gặp chuyện không loạn, bình tĩnh chỉ huy, ngăn cơn sóng dữ. . . . . . Dù sao Thương Song Cẩn có thể nhặt về một cái mạng cùng vị tượng đất này không quan hệ là được. "A Mỗ, ta muốn mặc nam trang."
A Mỗ không đồng ý: "Có quý nhân ở đây, A Niếp không thể không có quy củ."
Ta kiên trì!
A Mỗ hết cách rồi, đi lấy nam trang.
Rửa mặt xong, A Mỗ bưng điểm tâm tới. Ta mới vừa ăn một khối, Trí Duệ tựa như một trận gió chạy vào, nhắm thẳng ta nhào đến. Ta vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Đệ quên đã đồng ý với lời của A tỷ? Trong trang có khách quý, không thể mất lễ nghi." Trí Duệ khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức, nói: "Đệ không quên, A tỷ mấy ngày nay khổ cực, đệ đau lòng A tỷ."
Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Ta giơ giơ bánh ngọt trong tay, hỏi: "Muốn ăn không?"
Trí Duệ lắc đầu, nói: "Không cần, đệ vừa mới dùng qua ở Tam viện."
Tam viện? Lòng ta kinh hãi, tiểu tử này sao lại chạy đến chỗ Thương Song Cẩn đi?"Ai dẫn đệ đi?"
Trí duệ nói: "Không ai dẫn đệ, khi tìm đến A tỷ gặp phải Thương Song công tử, hắn mời đệ ngồi một chút."
Ta nhéo đầu mũi nhỏ của hắn, "Cho nên đệ ở lại?"
Trí Duệ gật đầu, bộ dạng tiểu đại nhân, "Thịnh tình khó chối."
Ta bật cười.
Dùng xong điểm tâm, trời dần ngả về chiều, đến giờ chuẩn bị bữa tối. Ta bảo Trí Duệ đi chơi, tự mình tới đến phòng bếp. Miệng vết thương của Thương Song Cẩn lớn, ăn uống có chút cố kỵ, Hoà Tạp dặn dò phải thanh đạm làm chính, ít thức ăn mặn, kị ăn đồ có tính kích thích. . . . . .
Phòng bếp một mảnh bận rộn, mọi người thấy ta đến, ngừng công việc trong tay lại muốn muốn lễ. Ta khoát khoát tay, để cho bọn họ ai làm việc nấy. Cẩn thận tra xét một phen, không phát hiện vấn đề gì. Hỏi đầu bếp khi nào có thể dùng bữa? Trả lời ước chừng một khắc đồng hồ.
Một khắc đồng hồ, còn đủ thời gian đi chuồng heo một chuyến.
Từ năm trước chết mất hai con heo trong tay ta, Trí Duệ liền sâu sắc hoài nghi năng lực của ta. Phải tạo dựng lại hình tượng trưởng tỷ không gì không làm được, ta khoe khoang khoác lác bảo đảm số heo còn lại 200 ngày sẽ xuất chuồng.
Trí Duệ vừa nghe, lập tức xem thường ta, nói hắn đã hỏi người trong trang, heo đực bình thường nuôi trong sáu tháng, thể trọng chừng 200 cân nhất định phải xuất chuồng, để muộn sẽ bán không tốt. Còn có chuyện này? Ta hỏi tại sao. Trí duệ bộ dạng như nhìn một kẻ ngốc, nói chất thịt không tốt đương nhiên khó bán.
Bị một đứa trẻ miệt thị, ta ra vẻ lòng tự tôn bị tổn thương. Để tìm lại vinh dự trưởng tỷ, ta bắt đầu bằng thái độ đoan chính, từ bỏ tâm tính vui đùa trước kia, lần nữa bao nuôi hai con heo con, nghiêm túc nuôi nấng. Ba tháng trôi qua, nhìn heo con lớn dần thành heo vừa, trong lòng có một cỗ vui sướng: “Nhà ta có heo sắp trưởng thành”, cũng đem những điều tâm đắc trong quá trình chăn nuôi ghi chép vào “công địa khai vật”.
Trong chuồng heo hai con "Hắc gia" đang khí thế ngất trời tranh ăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở "Phì phò phì phò". Ta hứng phấn bới đầu tường chuồng heo ra xem, tiện tay theo đầu tường móc ra mấy miếng đất nhô ra, lúc ném con này, lúc ném con kia.
Bị kích lên lửa giận hai con bất chấp đang tranh thức ăn trong máng, kêu ầm lên rồi lao vào đánh nhau. Ta vỗ tay một cái giũ bụi đất, như vậy mới đúng chứ! Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ dài, toàn thân đầy mỡ, ta muốn các ngươi thịt bắp chân dài ra! Bắp chân thịt! OK?
Dự đoán thời gian, hẳn là sắp đến lúc dung bữa, còn phải đi phòng bếp một chuyến, bưng thức ăn bưng cho Thương Song Cẩn trước, ta phải tự mình kiểm tra một lần. Ngẫm lại có chút oán giận, rõ ràng ta mới là ân nhân cứu mạng, lại cứ như là tổ tông của hắn.
Mới xoay người, ta lập tức bước đi không nổi, đầu "Oanh" một tiếng, trống rỗng. Giữa trời chiều, Thương Song Cẩn lẳng lặng mà đứng, chính là thần sắc thản nhiên nhìn ta. Ta giật mình, hắn đến đây lúc nào?
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta tiến lên trước thi lễ. . . . . .
Thương Song Cẩn không trả lời.
Ta nghi hoặc giương mắt, liếc lên khóe miệng của hắn khẽ giật giật, lúc này mới nhớ tới mình mặc nam trang, nhất thời quýnh lên.