Chẳng mấy chốc đã tới tháng tám, nông trang trên dưới đều bận rộn, chuẩn bị đón chào Tiết Trung thu.
Sớm tinh mơ, ta dẫn Trí Duệ đi bẻ ngô, từ xa đã thấy hai con tuấn mã chạy như bay đến. Trí Duệ nhìn thấy, hết sức hưng phấn, nhanh chân chạy đi nghênh đón. Ta nhanh chóng đuổi theo, không đuổi kịp, đành phải ở phía sau hô to gọi nhỏ, bảo hắn cẩn thận một chút, chạy sát vào mé đường. Trí Duệ vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với ta, lớn tiếng nói lớn đã biết.
Ta dừng chân lại thở hổn hển, đã lâu không vận động, ngẫu nhiên chạy như vậy thật là mệt muốn chết đi được. Tiện tay quăng giỏ trúc ra ven đường, ta đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở, vén tay áo, lau mồ hôi, quạt gió, thong thả chậm chạp, đứng lên nhìn về phía trước, bóng dáng nhỏ bé của Trí Duệ còn đang chạy, loáng thoáng chạy tới chỗ nhân mã không thấy rõ diện mạo, không biết là ai tới.
Ta lại ngồi xuống lần nữa, trong lòng thầm nghĩ Tam thúc không có ở đây, tết Trung thu năm nay trải qua như thế nào đây? Mới tết năm ngoái trôi qua vắng vẻ, Trí Duệ sớm đã đánh chủ ý với ta, hắn muốn náo nhiệt, về phần làm sao để náo nhiệt, thì bắt ta tự nghĩ biện pháp. Ta có thể nghĩ cái gì biện pháp đây? Thêm cả Trí Uyển còn trong tã lót, thì tổng cộng ba người, có thể có chuyện gì náo nhiệt đây?
Cho nên ta đây không thích lễ hội là có lý do, trước kia ở kinh phủ ngại quá náo nhiệt, tới Vân Châu thật vất vả thanh tịnh, được tùy ý, bên cạnh lại có thằng nhóc choai choai đang tuổi lớn không lo tịch mịch, một ngày vài lần chơi trò gian trá. Đầu tiên ta thương lượng với A Mỗ, tiết Trung thu chớ phân chủ tớ gì đó, mọi người quây quần ở bàn tròn cùng ăn bánh ngắm trăng, càng náo nhiệt càng tốt. A Mỗ nghe vậy, nghiêm mặt lại hỏi ta từ nhỏ học quy củ vứt đi đâu hết rồi? Được rồi, quy củ ghi nhớ trong lòng đi.
"A tỷ, A tỷ. . . . . ." thanh âm Trí Duệ truyền đến.
Ta đứng lên, nhìn qua, ngạc nhiên nha! Là Lâm Thuận.
Lâm Thuận mang thư và lễ vật của Thương Song Cẩn đến, ta mở thư ra, vừa nhìn, câu nói đầu tiên là bảo ta mở cái hộp gỗ hình tròn ra. Ta bật cười, theo lời mở ra, chỉ thấy bên trong hộp nằm một đôi vòng ngọc bích sắc chất lượng cực kỳ hiếm thấy; xem tiếp thư, câu nói thứ hai bảo mở hộp gỗ hình vuông ra. Ta làm theo, đập vào mắt là một cây trâm hoa mộc lan tỏa hương nhàn nhạt.
Ta kinh ngạc, sao hắn biết ta thích hoa mộc lan?
Câu thứ ba, Thương Song Cẩn hỏi ta có thích hai thứ quà tặng này không? Hắn nói vòng ngọc này là khi sinh nhật năm mười sáu tuổi mẫu phi đưa hắn, để sau này hắn tặng cho người trong lòng, hắn nói đã lưu lại nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân cho nó; còn nói lúc ở nông trang thường thấy ta ngắm hoa mộc lan đến ngẩn người, liền gọi Tử Hà đến hỏi, mới biết ta từ nhỏ đã yêu thích hoa này, vì vậy tự tay khắc hình hoa lên cây trâm, hi vọng lần sau gặp mặt ta có thể cài cho hắn xem. . . . . .
A Mỗ thấy ta nhìn trâm hoa Mộc Lan đến xuất thần, liền chuyển bút mực tới trước mặt ta, nhẹ nhàng nhắc nhở: "A Niếp, chớ ngẩn ra đó, mau viết đi, Lâm thị vệ đang chờ thư hồi âm đấy."
Thương Song Cẩn không che giấu tức giận khi nội dung thư hồi âm lần trước của ta chỉ có hai chữ, trong thư hắn bá đạo yêu cầu ta mỗi tháng phải cho hắn viết hai lá thư, nếu là qua loa hay là không nghe, hắn liền phái Phương Tiếu mang theo một đội thị vệ tới nông trang đóng quân, thứ nhất là vì nghĩ cho an toàn của ta; thứ hai là chuyên chuyển giao thư ta viết cho hắn.
Hôn sự của ta với thứ trưởng tử quốc cữu gia, không đợi Tổ phụ và Nhị thúc chính thức cự tuyệt đã bị Thương Song Cẩn dễ dàng làm rối. Trong thư, hắn cảnh cáo ta, muốn ta quên đi chuyện tình đã hỏi thăm hắn (chuyện A Niếp hỏi thăm hắn thứ tôn phủ thái sư là người như thế nào ở chương 21 nhé), an phận sống ở Vân Châu chờ hắn tới đón, nếu không. . . . . . Nếu không thì như thế nào hắn không có nói rõ, chính là để cho ta tự mình nghĩ hậu quả, nghĩ như thế nào đều không dám quá phận. . . . . .
Thở dài, ta chấp nhận cầm bút viết, cuộc sống gần hai tháng từng ly từng tý vê vào đầu ngọn bút, hóa thành nét mực. Sau nửa canh giờ, ta bảo A Mỗ gọi Lâm Thuận tới, sau khi nhận quà tặng, ta không nói một lời, giao thư cho hắn.
Lâm thuận nhận lấy phong thư thật dày, trong nháy mắt tỏ vẻ nhẹ nhõm, hắn rất cung kính thi lễ với ta "Đa tạ tiểu thư thành toàn." Ta cười cười không nói, xoay mặt nhìn A Mỗ.
A Mỗ hiểu ý, lấy ra hình tròn hộp gỗ thả vào trên tay ta.
Ta nói với Lâm Thuận: "Lâm thị vệ, phương hạp (hộp gỗ vuông bên trên nhé) ta nhận, sau khi hồi kinh xin truyền đạt tới Vương Gia lời muôn vàn tạ ơn của ta, chỉ là, phần quà tặng này vô cùng quý giá, ta không dám nhận, xin phiền Lâm thị vệ mang về, giao trả cho Vương Gia."
Thương Song Cẩn hồi kinh không lâu, Hoàng đế liền phân đất phong hầu cho Chư vị Hoàng tử, Đại hoàng tử phong làm Liêm vương, Thương Song Cẩn phong làm Khang vương, Tam hoàng tử là Thuận vương, Tứ hoàng tử là Vinh vương, Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ cũng được phong tước vị, là Thuần Quận Vương. Hoàng đế phong hết các hoàng tử liền phong đến đại thần, Tổ phụ đã tấn thăng Hộ bộ thượng thư, là hàm chính nhất phẩm.
Lâm Thuận nhìn hộp gỗ tròn, sắc mặt vốn là buông lỏng lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn lui về phía sau mấy bước, ý đồ né tránh ta đưa vào tay hắn. Bộ dáng kia, giống như trong tay ta nâng không phải hộp gỗ, mà là vật nóng bỏng tay, bỏng làm hắn không dám xem, không dám đến gần.
Lâm Thuận thi lễ cúi người thật sâu, giọng nói mang theo thỉnh cầu: "Vương Gia đưa đồ sao có thể thu hồi? Xin tiểu thư không nên làm khó Lâm mỗ."
Ta khẽ mỉm cười, "ý của Lâm thị vệ là bảo ta tự làm khó mình sao?"
Lâm thuận cung kính nói: "Lâm mỗ không dám."
Ta nói: "Lâm thị vệ chỉ cần mang về, còn vì sao muốn ngươi mang về, trong thư ta đã nói rất rõ ràng, Vương Gia sẽ không trách tội ngươi."
Lâm Thuận không tin, vẫn khom người cúi đầu, không đáp ứng cũng không tiếp nhận.
Ta đứng dậy, đến trước mặt, duỗi tay đưa trực tiếp đến dưới mí mắt hắn.
Lâm Thuận sợ hết hồn, vội vàng lui ra mấy bước, mở miệng lần nữa thỉnh cầu: "Xin tiểu thư không nên làm khó Lâm mỗ."
Ta cười cười, mở hộp gỗ lấy vòng ngọc ra, giơ lên cao cao, hỏi hắn: "Lâm thị vệ, ngươi nói xem nếu tay ta buông lỏng thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Lâm Thuận mắt nhìn theo vòng ngọc, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Ta thản nhiên nói: "Vòng ngọc sau khi rơi xuống đất, ta sẽ viết thêm cho Vương Gia phong thư, chỉ nói không thu được."
Lâm Thuận rốt cuộc thỏa hiệp, nhận lấy hộp gỗ lim tròn, thi lễ cáo từ.
Hôm sau, Tam thúc trở lại, biết được Thương Song Cẩn đặc biệt phái người đưa tới quà tặng, thì chấn động.
Ta lấy thư cùng hộp gỗ vuông còn giữ lại cho Người xem.
Sau khi nhìn xong, Tam thúc vẻ mặt ngưng trọng, hỏi ta có viết thư kể cho Nhị thúc nghe chuyện này không?
Ta lắc đầu một cái, nói hôm qua mới tiễn bước Lâm Thuận, còn chưa kịp viết thư.
Tam thúc vừa nghe, ngay lập tức kéo ta tới thư phòng.
Người tự mình mài mực, nói với ta: "Con viết thư cho Nhị thúc, viết xong lập tức gửi tới Kinh Thành."
Ta tâm tình thấp thỏm qua hết tiết Trung thu, thư của Nhị thúc còn chưa thấy đâu, lại không ngờ lại thấy Phương Tiếu cùng sáu thị vệ đến đây.
Thi xong lễ, Phương Tiếu giao cho ta hai lá thư, một phong là của Thương Song Cẩn , một là của Nhị thúc.
Phương tiếu nói, Vương Gia cho phép hắn không cần hồi kinh rồi, ở lại cùng mấy thị vệ khác bảo vệ an toàn cho ta.
Ta bị choáng váng một hồi.
Ban đêm, ta nhìn hai phong thư đặt trên bàn, mặt mày ủ ê hỏi Tam thúc: "Tam thúc, Thúc nói xem Nhị thúc là có ý gì đây?"
Tam thúc nhướng lông mày: "Thế nào? Con không phải là biết chữ sao?"
Ta đấm Người một quyền, cả giận nói: "Tam thúc, con chính là đang nghiêm chỉnh hỏi ý kiến thúc."
Tam thúc lúc này mới buông quyển truyện trong tay xuống, nói: "Nha đầu, trong thư Nhị thúc con không phải là đã nói rõ ràng sao, mọi chuyện đã có hắn lo, con chỉ cần đến bữa thì ăn, đến tối thì ngủ, không cần suy nghĩ gì cả, con làm theo lời Nhị thúc là được."
Ta chỉ chỉ thư của Thương Song Cẩn, hỏi: "Hắn thì sao?"
Tam thúc liếc mắt một cái, ý vị sâu xa nói: "Hắn không phải cũng nói, chờ con cập kê sau đó mới tính chuyện hôn sự, thời gian một năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều việc, về chuyện bảo con thường xuyên viết thư cho hắn, thúc cho là, không phải chuyện gì to tát, đáp ứng hắn là được."
Ta gật gật đầu, lại chỉ cái hộp gỗ trong bên cạnh phong thư, hỏi: "Vật này thì phải làm thế nào?" Vòng ngọc là Phương Tiếu mang trở lại
Tam thúc bộ dạng không có tiền đồ nhìn ta, "Thu lại! Nếu như con thật sự không thích thì đem đi bán, trị giá không ít bạc nha."
Ta: ". . . . . ."
Ta sửng sốt trước thái độ trước sau bất đồng của Tam thúc, phong thư trước đó của Thương Song Cẩn làm người cực kì hoảng sợ, tụa như lửa cháy đến mông, bắt ta viết thư cho Nhị thúc, sau đó sáu trăm dặm khẩn cấp phi đến Kinh Thành; lá thư này của Thương Song Cẩn, trong thư trừ bỏ bên ngoài tỏ ý chờ ta cập kê sau đó mới nói đến hôn sự, còn có yêu cầu khác bá đạo, tỷ như quy định tỉ mỉ cho ta mỗi phong thư không được ít hơn năm trang giấy. Nhưng Tam thúc sau khi nhìn dáng vẻ không có chuyện gì, làm như không thấy sự lo lắng sợ hãi của ta, đứng một bên đang cầm truyện tranh hỉ hỉ dương dương của Trí Duệ say sưa đọc.
Ta lắc đầu thở dài, thật là một lão gia hỏa không biết điều.
Phương tiếu ở lại, ta thấy phiền lòng. Người này luôn như vậy, ngày đầu tiên đã muốn phân cao thấp với ta, ta vốn là an bài hắn cùng mấy thị vệ khác ở tại ngoại viện, hắn không chịu, nói bọn họ là vâng mệnh mà đến, ngoại viện cách chỗ ta ở quá xa, không cách nào tẫn trách, bắt ta an bài lại lần nữa. Ngữ khí và vẻ mặt thật giống một vị đại gia, đại gia có bộ dạng gì, hắn có bộ dạng đó, hắn cùng đại gia cùng một dạng.
Ta thấy trong lòng khó chịu, nhàn nhạt đáp một câu địa bàn của ta ta làm chủ, phất tay áo rời đi. Nào biết mới trở về phòng còn chưa kịp ngồi xuống, lão Thôi đã vội vội vàng vàng tới, nói Phương Tiếu mang người vào ở viện thứ hai, lão không ngăn được, hỏi ta làm thế nào? Ta nổi giận, muốn trực tiếp đánh đến đuổi người. A Mỗ ngăn ta lại, nói bà đã sớm nhìn ra, Phương Tiếu không giống với Lâm Thuận, không giống như một thị vệ bình thường, khuyên ta nên bình tĩnh.
Ta nghĩ lại, cảm thấy A Mỗ nói cũng có mấy phần đạo lý, hỏi bà có biện pháp nào tốt không? A Mỗ nói lấy bất biến ứng vạn biến là cách tốt nhất. Ta nhíu mày, chẳng lẽ muốn ta nhẫn nhịn cơn tức này? A Mỗ khuyên, nói nơi đến chính là khách viện, trước nay vẫn để trống, chi bằng cứ để hắn ở đi
Ta một hơi kìm nén, suy nghĩ một chút, đã có chủ ý.
Thừa dịp A Mỗ không có ở đây, ta gọi Tử Hà đến, nhỏ giọng giao phó cho nàng làm một chuyện.
Tử hà nghe vậy giật mình, lắc đầu nói không dám.
Ta nhăn mặt.
Tử Hà run rẩy đi ra ngoài.
Liên tiếp hai ngày, không thấy Phương Tiếu xuất hiện, A Mỗ cảm thấy kỳ quái, cứ nhắc mãi, nói Tam thúc không có ở đây, ta làm chủ nhà, nên đi xem một chút, hay là đã xảy ra chuyện gì. Ta không để ý tới bà, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, không phải chỉ là ăn một chút thuốc tiêu chảy hay sao? Tử Hà cũng lo lắng, đêm hôm khuya khoắt chạy vào dánh thức ta, nói dược của Hòa Tạp luôn tà tính, Phương thị vệ có thể gặp chuyện hay không? Ta liếc nàng một cái, trở mình, ngủ tiếp.
Lại qua hai ngày, vẫn không thấy bóng dáng Phương Tiếu, ta có chút đứng ngồi không yên, bảo Trí Duệ đi tìm hiểu thăm dò, chẳng mấy chốc đã trở lại, , sau lưng còn có một người. Ta nhìn qua, là thị vệ đi cùng Phương Tiếu, hắn hành lễ với ta, tự xưng gọi Tần Lập. Tần Lập xem ra có chút không bình tĩnh, ta mới vừa hỏi một câu sao lại không thấy Phương thị vệ, hắn liền quỳ xuống, cầu xin ta cứu cứu Phương Tiếu. . . . . .
Trong lòng ta cả kinh.
Sau khi đi xem Phương Tiếu về, ta tự trách mình, nằm trên giường nằm đâu phải người, rõ ràng là cái mắc áo mà. Chỉ mới mấy ngày, vốn là cao lớn khỏe mạnh mà giờ hắn đã gầy đến da bọc xương. Tử Hà đứng ở bên cạnh ta, thấy bộ dạng này của Phương Tiếu, hoảng sợ ôm chặt cánh tay ta, thân thể run lẩy bẩy.
Trong lòng ta kỳ quái, trước đó vài ngày ta bị táo bón, Hòa Tạp liền mở đơn thuốc nhuận tràng cho ta, ta ăn xong thấy sảng khoái tinh thần, cảm giác thư thái không ít, trên người Phương Tiếu chỉ là tăng thêm một liều thuốc, sao lại thành ra bộ dạng này? Phương Tiếu không còn hơi sức hai mắt nhìn ta, gian nan phất tay một cái, ý bảo mọi người đi xuống.
Bên trong phòng yên tĩnh, ta có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Phương Tiếu suy yếu nói: "Tiểu thư, có nguyện ý cho Phương mỗ giải dược?"
Thuốc giải?
Lòng ta hạ kinh hãi, cũng không phải là độc, lấy đâu ra thuốc giải? Trên mặt giả bộ bình tĩnh, hỏi hắn: "Phương thị vệ có ý gì?"
Được rồi, ta hèn mọn, ta không muốn thừa nhận chuyện này là ta làm ra.
Phương Tiếu không lên tiếng, nhìn ta, khóe môi thản nhiên nhếch lên châm chọc.
Ta dường như co chân chạy trốn khỏi viện hai.
A Mỗ đang chất vấn Tử Hà, nhìn thấy ta trở lại lập tức tới hỏi Phương Tiếu thế nào rồi. Ta lắc lắc đầu, nói không tốt, kể lại tình hình một lượt. A Mỗ nghe vậy, giận đến nói không ra lời. Việc đã đến nước này, ta cũng có chút hoảng hốt, ai mà nghĩ đến phương thuốc của Hòa Tạp lại tà tính như vậy, hỏi A Mỗ phải làm thế nào bây giờ?
A Mỗ thấy ta luống cuống, ngược lại trấn định, bà trầm ngâm một chút, nói Hòa Tạp hình như có một tiểu đồ đệ, không bằng đi tìm một chút thử xem. Mắt ta sáng lên, đúng vậy nha, nghe Hòa Tạp nói qua hắn có thu đồ đệ. Ta lập tức đi tìm lão Thôi, tóm tắt lại chuyện này lần nữa , bảo ông nhanh đi tìm người.
Hai canh giờ sau, lão Thôi bước chân vội vã dẫn một một nữ hài tử vẻ mặt xanh xao gầy yếu tới gặp ta, nói nàng chính là đồ đệ của Hòa Tạp, gọi là Lãng Đạt. Ta không dám tin nhìn về phía lão Thôi, không phải là tìm nhầm người đấy chứ? Lão Thôi nói không sai, chính là nàng ta. Ta liếc nhìn A Mỗ, hỏi ý ý kiến bà. A Mỗ nói chuyện đã đến nước này, chỉ có thể thử xem một chút.
Cái gọi là xem người không thể xem bề ngoài, đoán chừng nói chính là nói loại người như Lãng Đạt và Hòa Tạp này rồi.
Phương Tiếu sau khi uống xong mấy lần thuốc, tình trạng cơ thể rõ ràng có chuyển biến tốt. Tâm trạng thấp thỏm của ta được buông xuống, lặng lẽ hỏi Lãng Đạt chuyện gì xảy ra, chỉ là hai liều dược, sao lại như là độc dược có thể giết người vậy. Lãng Đạt nghe vậy, cười một cách vô hại, nói đó vốn chính là độc dược giết người độc a. . . . . .
Ta nằm trên giường mồ hôi đầm đìa, trong lòng nguyền rủa Hòa Tạp một vạn lần không có y phục mặc, cả đời truồng chạy khắp thế gian, hành y tế thế này chỉ là ngụy trang bên ngoài xưng là danh y kỳ thực bản chất bên trong là cao thủ dùng độc ‘ tuổi trẻ tài cao ’ đi. Lãng Đạt nói, mỗi vị thuốc của sư phụ nàng thật ra thì đều là độc, người không hiểu dùng linh tinh sẽ dẫn đến mất mạng, không cứu được, huống chi. . . . . .
Huống chi cái gì nàng không nói ra, ta hiểu được ý tứ, nàng hẳn muốn nói huống chi ta vốn chính là tồn ý định"Hại" người.