Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 53: Buổi Sáng Ở Căn Nhà Mới Thượng





Giữa trưa ngày hôm sau
Nàng là bị tiếng ồn phía ngoài đánh thức, vừa định trở mình ngồi dậy, nơi ấy liền truyền tới cảm giác đau khó tả, eo lại càng đau lợi hại hơn, toàn thân có cảm giác như bị vò nát.
Nhưng khi nhìn kỉ, biết chàng đã tẩy trừ giúp nàng một phen nên cả người không có cảm giác dính nháp mồ hôi giống trước khi ngủ, do đó trong lòng đối với hành động tối hôm qua của chàng cũng tạm tha thứ một chút.
Đúng lúc đó, Tôn Ngạn ở trong bếp nấu cháo xong vội vàng đem trở lại phòng cho tân nương tử của mình.
“Nàng tỉnh rồi sao, thấy trong người như thế nào rồi?”
Nhìn nàng mặt đỏ bừng nằm ở trên giường, vừa bực mình vừa giận dỗi trừng mắt với mình, Tôn Ngạn chỉ biết ngốc nghếch để cháo lên bàn cười cười sờ cái mũi, nhấc chân muốn đi qua phía nàng.

Nàng thấy chàng như vậy làm lửa giận lại một lần nữa muốn bùng lên mà nói"Còn cười được nữa, không phải đều tại chàng hay sao".
“Ta bây giờ ngồi dậy không nổi nữa rồi”.
Tôn Ngạn nghe vậy thỏa mãn mà hôn lên cái trán có chút ướt mồ hôi của nàng.
“Đau lắm sao?”
Thấy mặt nàng vẫn còn đỏ ửng, Tôn Ngạn cẩn thận đem nàng ủ ở trên giường, đứng dậy đi ra cửa phòng, cầm cái khăn nhỏ sạch sẻ cùng với chậu nước nhỏ trở lại cẩn thận lau mặt giúp nàng.
Lại nghe thấy trong giọng nói của nàng nho nhỏ phát ra:“Chăn cùng khăn trải giường đều bẩn…”
Tôn Ngạn nghe xong tiếng nói nho nhỏ của tức phụ nhà mình, đầu lập tức linh hoạt đem nàng đang nằm trong chăn cùng bế lên, kéo xuống khăn trải giường tràn ngập dấu vết mờ ám, rồi đem khăn trải giường mới trải lên, lại cầm chăn mới lên giường, làm xong hết thảy liền đem nàng ôm vào ổ chăn mới trên giường, chỉnh tư thế cho nàng dựa vào trong gối mềm, hà hà hơi vào bàn tay to xoa xoa ấm áp rồi luồn vào trong ổ chăn, xoa nhẹ vòng eo nhỏ trắng mịn của nàng.
Tay Tôn Ngạn rất lớn, lực đạo cũng vừa vặn, xoa đến nàng thoải mái cả lên.
Chưa được bao lâu cả căn phòng bị tiếng động nhỏ làm ngưng trệ.
“Ọtttttt…Ọttttt!”
Lúc này đây mặt nàng phải nói là càng đỏ hơn! Thật sự không muốn gặp người! Quá là xấu hổ.
Tôn Ngạn là sửng sốt, nhìn hướng cái bụng của nàng bên trong chăn, rút tay ra khỏi ổ chăn, có chút tự trách:“Ta sớm nên biết nàng sẽ đói bụng! Chờ ta một chút!”
Tôn Ngạn vững vàng bưng chén cháo từ bàn lại, dù có là cháo trắng, nàng cũng thấy thèm lợi hại, nhìn nàng trong mắt gấp không chờ nổi.

“Tới, ta đút cho nàng ăn!”
Nàng đang muốn đưa tay đón lấy để tự mình ăn, mới vừa định nhấc cánh tay lên liền im lặng, nàng không còn nhiều sức! Đành phải để chàng đút từng muỗng từng muỗng cho mình, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy đáy chén, nàng li.ếm liế.m khóe miệng, còn muốn ăn thêm.
“Không thể ăn nhiều, hôm nay nàng nên ăn thanh đạm một chút!” Tôn Ngạn cũng không muốn để nàng ăn không no, chính là do tối hôm qua Tôn bà bà có dặn dò qua, ngày hôm nay chỉ cho nàng ăn uống nhẹ với cháo thôi! Đây là nguyên do khiến Tôn Ngạn cho dù đau lòng nàng cũng không thể không làm theo!.
Nàng cũng không tức giận, chỉ là có chút tiếc nuối nhìn cái chén bị chàng lấy đi, nàng lần đầu tiên trải qua chuyện này, ăn thanh đạm một chút cũng tốt.
Chờ Tôn Ngạn dọn hết chén và chăn chuẩn bị quay lại, nàng đã chậm rãi mặc xong quần áo, đang ngồi ở trước gương đồng cầm lược bắt đầu chải tóc.

Trước kia khi còn là cô nương, nàng có thể tùy tiện làm kiểu tóc nào cũng được, miễn là thoải mái là được.

Nay đã lập gia đình, phải búi tóc lên để người khác biết nàng đã là phụ nhân có tướng công.

Cái này thì nàng biết, mỗi ngày mẫu thân đều chỉ dạy đều đều.

Nghĩ là điều quá dễ dàng nhưng khi chính mình làm mới phát hiện việc này cũng không phải dễ dàng gì cả.


Làm một hồi vẫn chưa ưng ý, lại nhìn thấy hộp gỗ có khắc hoa văn bên cạnh, nàng bỏ qua việc vấn tóc cầm hộp gỗ lên mở ra xem, bên trong là một đôi trâm bạc, thuần túy, đẹp đẽ nhưng cũng không mất chút phong nhã, đây là Tôn bà bà tặng cho nàng khi về đây, nhìn chúng thật sự rất đẹp a.
Lúc nàng thất thần phát ngốc ra, Tôn Ngạn lại đẩy cửa tiến vào.

thấy nàng cứ nhìn mãi chiếc đồ vật trong chiếc hộp gỗ thì liền gia giảm lại lực chân, nhè nhẹ đi từ sau dùng bàn tay to từ từ lấy đi cây lược gỗ trong tay nàng, vuốt vuốt mái tóc đen dài của nàng
“Để ta giúp nàng vấn tóc.”
Nàng nghe được giọng nói quen thuộc liền giậc mình buông hộp gỗ nhìn Tôn Ngạn tay chân vụng về đang chải đầu cho mình trêu chọc:“Chàng có thật sự biết làm hay không đó?”.
Tôn Ngạn cười cười, chậm rãi vấn lên tóc dài cho nàng, trước và sau khi thành thân tóc của tân nương tử vấn cũng là khác nhau.
Tôn Ngạn vì lẻ đó nên đã chăm chú học hỏi từ các thẩm thẩm, bà bà đi trước để làm cho nương tử nhà mình.
Chờ đến khi tóc đã được vấn chỉnh tề, nàng xem lại thì quả thật không thể tin được tướng công của nàng lại biết được việc này, thật nhìn không ra mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.