Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 144: Khang Bình với lão gia tử



Thời gian đoàn tụ nhoáng lên một cái đã qua, tháng bảy, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đi huyện học, Tử Lộc muốn đến Châu học, vì đi trễ hơn cho nên tự ở nhà đọc sách, mỗi ngày đều ngồi thật lâu ở thư phòng, đến buổi trưa mới cùng Tử Tình ra sau núi dạo chơi, vì Tử Tình mãnh liệt lôi kéo nên hắn mới đi.

Tử Lộc nói hai năm sau thi thử, mặc dù không đậu cũng có thể tích lũy chút kinh nghiệm. Tử Tình nghe xong, chấp nhận. Nhưng không vài ngày sau, hắn cũng đi Châu học báo danh.

Trong nhà lại quạnh quẽ rất nhiều, Từ sư phụ đã làm xong, chỉ còn việc sơn, Tử Tình nhặt chút gỗ lim, để lúc không có việc gì làm thì khắc mạt chược chơi, lại lấy ít sơn ở chỗ Lí sư phụ, quét lên bộ mạt chược cũ một lần.

Ôm mảnh gỗ nhỏ, Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến, bản thân mới mua chỗ hoang, cũng nên làm cửa sổ, còn phải đặt làm những vật dụng dung hang ngày, bằng không chờ Lâm Khang Bình đột nhiên dẫn người về thì mua ở đâu ra. Vì thế nói một tiếng cùng Từ sư phụ, bởi vì trong nhà còn có chút gỗ to nhỏ, lại để chuẩn bị cho người thuê ở, nên yêu cầu không cao, Từ sư phụ liền sai mấy đồ đệ làm.

Cuối tháng bảy tháng, Lí sư phụ sơn hoàn thành, trong lòng Thẩm thị cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Mọi chuyện sẵn sàng rồi, ta đã có thể ngồi chờ nàng dâu vào cửa."

Hôm nay, Thẩm thị đang bấm ngón tay xem Tử Phúc ra ngoài được mấy tháng, một phong thư cũng không gửi về, không biết đứa nhỏ này có thuận lợi không, có bình an không, Tử Phúc liền vào cổng.

Tử Phúc trở về nhà vào mùng mười tháng tám, phong trần mệt mỏi, cũng gầy nhiều, nhưng tinh thần tốt. Chờ hắn rửa mặt xong, ngồi xuống nghỉ tạm. Rồi cả nhà mới biết được hắn trải qua cái gì.

Nguyên lai hắn cùng Lâm Khang Bình đến Việt thành, đường đi rất thuận lợi, Lâm Khang Bình nhận chuyển hang đi kinh thành, Tử Phúc dạo quanh Việt thành. Hắn định leo lên tàu tây đi nước ngoài một vòng, nhưng biết hắn mười tám tháng chín thành thân, Đại Vệ không dám dẫn hắn đi. Nói một chuyến này, bọn họ không những vượt biển, mà còn muốn vượt núi, rất nguy hiểm, mà chắc chắn mất nhiều thời gian. Tử Phúc ra khỏi Việt thành. Dọc theo đường chính mà trở về, càng đi càng phát hiện tình hình khô hạn càng nghiêm trọng, vì thế hắn từ Lĩnh Nam đến Nhạc Lộc. Ở tại Nhạc Lộc nửa tháng, một đường lên hướng bắc, cảm nhận tình hình tai nạn. Cảm nhận đói khát, viết một bản lý rất nhiều cảm xúc.

"Cha, ta đi một chuyến mới biết được thế giới bên ngoài thật sự rất lớn, trước kia ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, mỗi một chỗ đều có khí hậu và loại đất khác nhau, cách sống, ngôn ngữ, thói quen cùng cấm kỵ. Nhất là dân tộc thiểu số vùng núi, có dân tộc chỉ có ngôn ngữ không có chữ viết. Nhưng bọn họ kế thừa hơn một ngàn năm tập quán, rất yêu thương và quý trọng cuộc sống, hướng tới tương lai, làm cho người ta kính nể. Ta cứ cho rằng lúc nhỏ mình khổ nhất, gian nan nhất, không ngờ một đường nhìn được nhiều thứ, lại trùng hợp thấy nạn hạn hán, khắp nơi đều có dân chạy nạn, còn có dân chạy nạn ôm vợ ôm con xin cơm, một đám đói chỉ còn da bọc xương, thật làm cho người ta xót xa."

Tăng Thụy Tường nghe xong, cao hứng: "Xem ra một chuyến này ngươi thật sự được tôi luyện rất nhiều, cũng thu hoạch được nhiều, đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, cổ nhân nói không sai mà."

Chờ Tử Phúc nghỉ ngơi hai ngày, Thẩm thị giục hắn đến Lưu gia đưa quà tặng trong ngày lễ, bản thân thì đi theo đến An Châu chọn mua đồ dung trong trung thu. Trở về lại nghĩ, không bằng làm cho mỗi người một bộ đồ mới mặc lễ, ra ngoài mang cũng thể diện, nhất là trưởng bối trong nhà, còn nhận quỳ lạy, nghĩ vậy, Thẩm thị lục ra vải móc mà Lâm Khang Bình tặng dịp tết, cắt mỗi người một bộ. Thẩm thị chuẩn bị riêng cho Điền thị cùng Hà thị lễ gặp mặt để tặng cho tân nương tử, một vòng tay bạc, nột trâm bạc. Đây là chuyện Hà thị nhắc nhở Thẩm thị, chủ yếu là sợ đến lúc đó Hà thị tặng mà Điền thị không tặng, sợ người ngoài chê cười.

"Tuy rằng nàng làm nhiều việc không đúng nhưng vẫn là bà nội của Tử Phúc, là mẹ ruột của con rể, đứa nhỏ thành thân là chuyện lớn, làm thể diện chút, nói ra cũng nghe hay hơn, dù sao cũng là chuyện cả đời của Tử Phúc. Lúc này ngươi cứ nghe nương đi, chuẩn bị cho nàng một phần lễ gặp mặt, đừng để đến lúc đó không có gì tặng, làm người ngoài chê cười, người không biết còn tưởng rằng các ngươi khắt khe hai vị lão nhân. Về phần vài người cô cô kia thì ngươi đừng quan tâm." Hà thị khuyên nhủ.

Thẩm thị nghe cũng dúng, dù sao đều trở lại trong tay con mình nên không so đo nhiều, nên chuẩn bị thêm cho mẹ ruột một phần.

Trước Trung thu, Xuân Ngọc dẫn riêng Đại Mao đến một chuyến, Thẩm thị không cho bọn họ vào cổng, ở cửa nghe Xuân Ngọc nói Đại Mao cưới vào mười hai tháng chạp, đến lúc đó mời cả nhà đến uống rượu mừng. Thẩm thị nghe xong cũng không tiếp lời. Xuân Ngọc tự trở về tố khổ với lão gia tử cùng Điền thị.

Ngày nhanh chóng tiến vào tháng chín, Thẩm thị, Tăng Thụy Tường và Hà thị thương lượng thực đơn, lại mời 5 đầu bếp và giúp việc bếp núc trong thôn, kiểm tra hầu bao thưởng cho họ, lại mua heo nhà ai, lại truyền tin cho thân thích, tóm lại, mỗi ngày mà không làm gì thì trong lòng liền hoang mang rối loạn, làm Hà thị cùng Tăng Thụy Tường đều chê cười Thẩm thị nóng vội.

Mùng tám tháng chín, ngày này đưa sính lễ, mướn 2 chiếc xe lừa cùng một chiếc xe trâu, vào An Châu thành, mới bắt đầu diễn tấu, nâng sính lễ đến Lưu gia. Lưu gia không ngờ Tăng gia ra hai mươi hai sính lễ, hơn nữa đều là thứ đắt, lúc trước đã cho một trăm lượng làm đồ cưới, lúc này lại cho tám mươi tám lượng tiền biếu, Lưu tiên sinh vẫn nói câu kia, rất hoang phí, Lưu mẫu tất nhiên là cao hứng vì nữ nhi tìm được người tốt.

Mười sáu tháng chín, Thẩm thị tự mình dọn xong giường cưới, đệm giường drap giường thì phải đợi tân nương vào cửa, tân nương tự trải, kiểm tra những thứ cần thiết trong phòng, rồi đem cửa khóa kỹ.

Mười bảy tháng chín, giữa trưa, người giúp việc bếp núc vào cửa thử bếp, họ hàng gần đều đến ăn cơm, cũng có thân thích xa, như một nhà Thẩm Kiến Thủy, một nhà Hạ Ngọc, mẹ con Thu Ngọc, và đầu bếp, làm hẳn 6 bàn.

Buổi chiều, Lâm Khang Bình bỗng nhiên về, còn dẫn theo một cặp vợ chồng hơn hai mươi tuổi, cộng thêm một nam hài bảy tám tuổi cùng nữ hài năm sáu tuổi, Tử Tình vui mừng, biết Lâm Khang Bình cố ý vì nàng mà trở về vội vàng, sợ trong nhà nhiều chuyện lại xảy ra gì đó, tuy Lâm Khang Bình không nói, nhưng Tử Tình cũng hiểu tâm ý của hắn, không thể không cảm động.

Người tới người đi, hai người trò chuyện ở trong phòng. Tử Tình mới biết người Lâm Khang Bình mang về là vì gặp nạn hạn hán, nên dẫn cả nhà đi, đang trên đường kiếm ăn thì được hắn dẫn về, nam họ Vương, nữ họ Lí.

"Ta nhìn tay bọn họ rồi. đều có thể chịu khổ, trong nhà lại làm nông sẵn, nuôi gà nuôi heo được, cũng từng trồng cây ăn quả, vừa khéo thay chúng ta trông coi vườn trái cây. Lát nữa dẫn ngươi đi gặp, nếu vừa lòng thì kí khế bán mình." Lâm Khang Bình nói.

Tử Tình nói vườn trái cây có ở người, nên nàng đã đem hai bộ đệm chăn cũ đến đấy sẵn, giếng cũng đào rồi. Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Nàng dâu của ta có khả năng, nếu như thế, ta dẫn người tới đó trước, đỡ phiền."

Trong nhà có nhiều khách nhân tới, sự tình rườm rà, cũng may Tử Lộc bọn họ đều ở, bằng không, nước trà cũng không kịp pha. Lâm Khang Bình thấy vậy: "Ngươi ở trong phòng chiêu đãi nữ quyến đi, chuyện bên ngoài đừng quan tâm, ta dàn xếp xong cho bọn họ sẽ trở lại giúp ngươi."

Tử Tình dặn dò Lâm Khang Bình mua ít đồ dung hang ngày trên đường đi, Tử Tình vừa cùng Lâm Khang Bình đi ra, lão gia tử tự mình dẫn cả nhà Xuân Ngọc đến. Lâm Khang Bình chào hỏi lão gia tử, Xuân Ngọc thấy Tử Tình không tiếp đón nàng, liền chủ động nói cùng Tử Tình: "Tử Tình, trước kia đại biểu ca cùng biểu tỷ của ngươi không đúng, ta đã dẫn bọn họ đến nhận lỗi với cha mẹ ngươi, bây giờ đại biểu ca của ngươi cũng sắp thành thân, cho qua việc đó đi, về sau chúng ta đừng ai nhắc lại nữa."

Tử Tình nghe xong, cũng không tiếp lời, lập tức về phòng, lão gia tử lôi kéo Tăng Thụy Tường, Điền thị, còn có Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt vào nhà, không biết nói cái gì, tóm lại, lúc lâu sau mới đi ra, sắc mặt bốn người đều khó coi, nhưng cả nhà Xuân Ngọc được ở lại.

Sau khi Lâm Khang Bình trở về, thấy một nhà Xuân Ngọc còn ở, lặng lẽ hỏi Tử Tình: "Vẫn được ở lại à, lão gia tử tự mình dẫn đến, nói cái gì? Cha mẹ mềm lòng, lại tha thứ bọn họ hả?"

Tử Tình đang muốn mở miệng, lão gia tử đi lại, tiếp đón Tử Tình cùng Lâm Khang Bình vào phòng Lâm Khang Bình ở, ba người ngồi xuống, lão gia tử mở miệng trước: "Khang Bình, a công (ông nội) biết ngươi có bản lĩnh, chuyện Đại Mao, a công cũng không trách ngươi, dù sao cũng do Đại Mao sai trước, hôm nay a công muốn nói với hai ngươi rằng bọn đại cô cùng Đại Mao đều đáp ứng ta, về sau sẽ an phận thủ thường (sống tiếp cuộc sống của mình), không tính kế các ngươi nữa, mọi người đều là thân thích, một năm cũng gặp nhau không nhiều, vài đứa nhỏ thành thân mới gặp mặt một chút, còn chúc tết nữa thôi. Tử Tình, ngươi luôn luôn là người hiểu lẽ có hiểu biết, ngươi khuyên Khang Bình đi, cho dù không đúng thì cũng là thân thích, giữ chút đường lui."

Tử Tình vừa muốn mở miệng, Lâm Khang Bình nắm tay nàng, nói: "A công, lời này ta không thích nghe, đừng tưởng ta và Tử Tình không hiểu lí lẽ đúng sai phải trái gì! Hiểu lẽ mà chịu thiệt lại không lên tiếng không phản kháng à? Cứ phải giống như nhạc phụ nhạc mẫu à, nhiều năm trả giá mà các ngươi không hồi báo cũng không khen ngợi gì hả? Hiểu lẽ hay không cũng vậy thôi, thê tử của ta ta tự mình che chở, không bị người khác khi dễ. Nói thật, nếu không nể mặt nhạc phụ, ta đã phế (chặt, làm tàn tật) cả bàn tay hắn rồi."

"Nhưng bọn họ đã đáp ứng rồi, về sau sẽ an phận thủ thường, không trêu chọc các ngươi nữa."

"Vậy ta cũng đáp ứng, buông tha hắn như vậy, bằng không, đừng trách ta không nhắc nhở trước, còn có đứa Quế Anh gì gì kia nữa, chuyển lời với ả, nếu có lần sau, không phải là ta không đánh nữ nhân đâu." Lâm Khang Bình nói xong, liền kéo Tử Tình ra ngoài.

Cơm chiều xong, mọi người đi rồi, Lâm Khang Bình mang ra lễ vật, là một vật trang trí bằng bạch ngọc, đồng tử trì liên (1 cậu bé ngồi trên lá sen hoặc tay cầm bông sen. Ý nghĩa là cầu chúc sinh con sớm) Lâm Khang Bình nói: "Đại ca, ta chúc ngươi cùng tẩu tử trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy nhà, ta tìm mấy ngày mới thấy thứ này đấy."

Thẩm thị vội nói lễ vật này tốt, Tử Tình cười: "Haizz, lỗ, quá lỗ, lễ vật trước kia tặng không rồi, đáng tiếc phỉ thúy cực tốt của ta, sớm biết vậy thì ta sẽ không tặng." Rước lấy Thẩm thị cùng Tử Phúc truy đánh, Lâm Khang Bình vội che chở Tử Tình, cả nhà quây làm một đoàn, nói chuyện lúc lâu, rồi tự đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.