Thẩm thị dẫn hai người một lớn một nhỏ tiến vào, Tử Tình nhìn kỹ, thì ra là Tử Bình đã vài năm không gặp, bên cạnh chắc là con trai của nàng, năm nay cả tuổi mụ cũng được bốn tuổi , bộ dạng rất được, mắt hai mí, lông mi rất dài, có chút cong, tóc tết, quần áo cũ, nhìn không ra màu sắc vốn có, Tử Bình vừa mới hai mươi tuổi, tóc rối bù như rơm, dung một cây trâm gỗ quấn lại, sắc mặt vàng, quần áo cũng cũ kĩ, quần màu đen, làm cho người ta cảm thấy trầm lặng, nói là ba mươi tuổi thì ai cũng tin, Tử Tình quan sát thật kĩ mới nhận ra đây là Tử Bình.
Tử Tình không biết xảy ra chuyện gì, Thẩm thị tức giận, bảo Lâm Khang Bình đến lão phòng mời lão gia tử cùng Điền thị đến: "Nếu tiểu cô ở đó thì mời đến đây luôn, nói Tử Bình đã trở lại."
Lâm Khang Bình đi, hắn chưa thấy Tử Bình, chính là lúc đính hôn nghe Xuân Ngọc nói, hình như là vì nàng nên Xuân Ngọc bọn họ mới dám tính kế Tử Tình, sau này hắn quên hỏi mất, Tử Tình cũng không nhắc chuyện liên quan đến Tử Bình, cho nên hắn có chút tò mò, quay đầu nhìn Tử Bình hai lần.
Lão gia tử dẫn Điền thị cùng Thu Ngọc đến, Thu Ngọc còn ôm con trai Mộc Mộc ba tuổi, thật ra thì mới một tuổi rưỡi, chờ mọi người ngồi xuống, Thẩm thị mới kể chuyện, Tử Bình thì khóc nức nở, bảo mình mệnh khổ.
Thì ra hôm nay Thẩm thị đi An Châu, chọn mua vài thứ, ai ngờ thấy Tử Bình đang lục đống rác ở bên đường. Ngay từ đầu Thẩm thị còn không lớn tin, cẩn thận quan sát nửa ngày mới tiến lên hỏi han. Thẩm thị buộc Tử Bình dẫn mình về nhà, trong nhà dọn dẹp cũng chỉnh tề, nhưng quá cũ nát, trượng phu của nàng đang uống rượu trong nhà, nhìn thấy Tử Bình về nhà, liền chửi ầm lên, hỏi vì sao hôm nay về sớm như thế, bị đuổi việc à.
Thẩm thị nghe xong, giận dữ, cũng lười nói, dẫn Tử Bình ôm đứa nhỏ bước đi, để lại Hồ Bách Tùng còn chưa kịp phản ứng. Dọc đường đi, Thẩm thị ép hỏi hồi lâu, mới biết từ lúc Tử Bình sinh đứa nhỏ xong, lúc ở cữ thì đỡ, Thẩm thị thăm vài lần, sau này quan hệ xấu với Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, nên không đi thăm Tử Bình nữa. Trượng phu của Tử Bình thấy nhà mẹ đẻ bên này không có ai đến thăm hỏi, liền bắt đầu lộ ra bộ mặt vốn có, hết ăn lại nằm, trong tay có chút tiền thì uống rượu chè chén, buộc Tử Bình ra ngoài làm việc, mình thì ở nhà tìm chút việc chơi, lâu lâu cũng kiếm được chút món tiền nhỏ.
Điền thị nghe xong, rơi lệ, khóc nói: "Đây là mệnh gì, năm đó ngươi lại khóc muốn gả cho hắn, ai khuyên cũng không nghe, cha ngươi nữa, đã nhiều năm rồi mà không tha thứ, ngay cả nhà cũng không về, cha mẹ, nữ nhi đều không cần, ta cực khổ mang thai hắn mười tháng, không biết hắn giống ai mà làm ra loại chuyện không thèm nhận người thân nữa." Điền thị nói xong cũng khóc lớn lên.
"Hèn gì lúc trước nàng dâu của hắn lại dễ dàng cùng cách, chắc chịu đựng đủ rồi, cũng tại ngươi ngu ngốc, tự đẩy mình vào trong hố lửa, mười đầu trâu cũng không thay đổi được ý ngươi, ngang lì chẳng khác gì cha ngươi." Thu Ngọc mắng.
"Được rồi, nói làm gì nữa? Vấn đề là giải quyết chuyện này như thế nào." Lão gia tử nói.
"Giải quyết gì, chẳng lẽ là cùng cách? Chuyện này mà xảy ra, danh dự của Tăng gia sẽ bị bôi đen mất." Điền thị nói.
"Đen đúng gì, chẳng phải nhị cô của ta lúc đó cùng cách à, đại tỷ cũng thế, lúc đó đại tỷ phu chẳng phải cùng cách, thêm Tử Bình nữa, coi như một thế hệ cùng cách một lần. Muốn bôi đen thì bôi đen từ lâu rồi." Thu Ngọc chẳng hề để ý.
Tử Tình cùng Tử Bình đều khó hiểu, chưa bao giờ nghe nói chuyện này, Tử Tình bắt đầu nhiều chuyện, hỏi: "Tiểu cô, nhị bác chồng cùng đại cô xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết đi."
"Con quỷ này, ngươi dám nói vậy với cô nương (ý là gái chưa chồng) à." Điền thị đánh Thu Ngọc vài cái, lại nói với Tử Tình: "Tử Tình, ngươi cũng vậy, đây là chuyện để cô nương hỏi han hả? Nương ngươi dạy ngươi như vậy à?"
"Nương của ta thường ngày dạy ta không tốt, nhưng cũng không bảo ta phải…" Tử Tình còn chưa nói xong, đã bị Thẩm thị che miệng lại, mặt Điền thị âm u , đang lườm nàng. Tử Tình đành phải ngoan ngoãn im miệng, nhưng đây chính là tin tức lớn, thì ra Xuân Ngọc cũng là phá hủy hạnh phúc gia đình người khác, cùng cách, nhưng mình lại chưa nghe tí gì, ngày đó còn thấy nàng cười nhạo Tử Bình cùng Tử Tình, sao không có người mắng nàng?
Lúc này, Tăng Thụy Tường vào cửa, thấy cả đống người, liền phát hoảng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đây là…đây là Tử Bình? Ngươi đã trở lại? Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Điền thị khóc kể một lần, lại hỏi Tăng Thụy Tường việc này nên giải quyết thế nào.
Tăng Thụy Tường vuốt chòm râu một lúc, mới hỏi Tử Bình: "Tử Bình, ngươi nghĩ đi, ngươi muốn cùng cách hay tiếp tục sống cùng hắn?"
"Nếu hắn tốt, ta vẫn nguyện ý tiếp tục sống với hắn, dù sao thì đôi khi hắn vẫn đối xử tốt với ta, con không có cha, một mình ta nuôi nó kiểu gì? Tương lai nó sẽ hận ta mất, với lại hắn đã nói, không cho ta tái giá. Năm đó ta muốn tìm người khác hắn đều quậy phá, bây giờ hắn lại càng không đồng ý cùng cách, tốt xấu gì ta còn có thể thay hắn nuôi con mà." Tử Bình khóc nói.
"Nếu như vậy, thì ngươi ở đây mấy ngày, chờ hắn tới đón ngươi, chúng ta sẽ có cách để hắn nhận lỗi lầm." Tăng Thụy Tường nói xong, để Thẩm thị chuẩn bị phòng cho nàng.
"Ta sẽ về phòng cũ của ta ở vài ngày, ta muốn về đó, trò chuyện cùng ông bà, nơi này thím rất bận, lại có người ngoài, ta không muốn quấy rầy." Tử Bình nói.
Thẩm thị mời lần nữa, nhưng Tử Bình đã quyết định, nói muốn về phòng cũ của mình. Thẩm thị thấy vậy cũng không nói nữa, trong lòng ê ẩm, tuy rằng không lui tới với Tăng Thụy Khánh, nhưng dù sao nàng cũng nhìn Tử Bình lớn lên, ngày đó đã khuyên Chu thị giám sát chặt chẽ, không ngờ đứa nhỏ này vẫn đi nhầm đường, vì thế, trong lòng Thẩm thị luôn cảm thấy tột lỗi, nhưng dù gì thì mọi chuyện cũng chỉ vậy thôi, với tính tình của Chu thị, mình mà nói thẳng ra thì sợ Chu thị cũng không nghe. Thẩm thị thở dài, tìm một ít quàn áo hồi nhỏ của Tứ Hỉ, vóc người của Tử Bình cao hơn Tử Tình một ít, Thẩm thị nghĩ nghĩ, cắt hai miếng vải bông in hoa, lại cắt một miếng vải bông trắng, một miếng vải bông xanh nhạt.
Thẩm thị cầm mấy đồ ra, nói với Tử Bình nói: "Thím vội vã dẫn ngươi về, nên không chuẩn bị trước được quần áo cho ngươi, đây là đồ hồi nhỏ Tử Hỉ mặc, tạm chấp nhận đã, hai miếng vải bông này ngươi làm hai bộ đồ đi, vải trắng làm áo lót, xanh nhạt thì làm hai bộ cho đứa nhỏ, thím bận nên sẽ không đến thăm ngươi, ngươi không có việc gì thì đến đây trò chuyện với thím. Tiểu cha ngươi đã nói, sẽ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi sao lại không nói tiếng gì, đến nông nỗi như thế cũng không chịu về nhà nói chúng ta biết một tiếng, nếu hôm nay thím không gặp được ngươi, không biết ngươi còn phải chịu khổ bao nhiêu nữa”?
Tử Bình nhận lấy, khóc nói: "Cha mẹ ruột của ta không chịu gặp ta, ta nào dám đến làm phiền mọi người. Huống hồ năm đó ông đã nói, đây là con đường ta chọn, không thể oán trách người khác."
"Dù như vậy ngươi cũng không thể giày xéo chính ngươi như thế, ngươi còn trẻ, làm chuyện gì cũng được, sao lại ra ngoài đường cái, lượm ve chai, khác gì ăn xin? Tốt xấu gì cũng bảo cha đứa nhỏ tìm việc làm đứng đắn, bằng không tương lai đứa nhỏ lớn, sẽ oán trách ngươi đấy."
"Ta có cách nào khác đâu, dầu gì cũng phải ăn cơm, ta nói gì hắn cũng không nghe, nói bây giờ ta không có nhà mẹ đẻ, chỉ có thể đi theo hắn, hắn tốt bụng nhận ta, ta phải làm sao?"
Mọi người nghe xong, chỉ thở dài, Thẩm thị tiễn bước bọn họ, rầu rĩ không vui, nói: "Đứa nhỏ này, một bước sai, thì vạn bước đều sai, không bằng đại cô của nàng nữa."
Tử Tình liền hỏi chuyện đại cô, Thẩm thị liếc mắt một cái, nhìn Lâm Khang Bình, không quan tâm nàng. Tử Tình nhắm mắt theo đuôi Thẩm thị, hỏi: "Nương, ngươi nói đi mà, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài, ta tò mò lắm, bằng không buổi tối ta sẽ ngủ không yên."
"Ngươi là cô nương, hỏi chuyện này làm gì? Khang Bình, mang nàng đi, nên làm gì thì làm đi."
Tử Tình mới ý thức được có Lâm Khang Bình ở đây nên Thẩm thị không thể nói ra. Đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, đi theo Lâm Khang Bình ra ngoài. Hai người đến phía sau núi, Lâm Khang Bình hỏi Tử Bình, Tử Tình mới nghĩ đến chuyện năm đó, mình còn nợ Lâm Khang Bình một lời giải thích, liền nói tất cả, còn có chuyện về Tử Hà cùng Tử Vũ, cùng với ân oán mấy năm nay của hai nhà.
"Năm đó bởi vì chuyện của đường tỷ, nên cả nhà đại cha mới chuyển vào thành, đại cha ta là một người sĩ diện, đuổi đường tỷ ra khỏi cửa, đó đến giờ vẫn không chịu gặp, chỉ có đại nương đi thăm. Lúc đầu nương của ta cũng đi thăm mấy lần, sau này bởi vì chuyện đại cha, hai nhà đoạn giao, nương của ta không đi thăm nữa."
"Thật ra thì không trách nương được, đại cha của ngươi làm việc không phân rõ phải trái, may mà cha nương thành thật phúc hậu, bằng không đã đoạn giao từ lâu rồi, ta còn kỳ quái, nhớ tằng đại cha ngươi có đường tỷ, mấy năm nay lại không gặp, lúc đại ca thành thân cũng không thấy bọn họ đến, thì ra là có chuyện như vậy."
"Đoạn giao cũng tốt, đại nương của ta là người kiến thức hạn hẹp, chả khác gì đại cô, nhà của ta chỉ chịu thiệt thôi, sau khi ở riêng, cái gì bọn họ cũng được chọn trước, đến tiền nuôi dưỡng, thì xếp đằng sau, ta còn mong bọn họ đừng về nữa cơ."
Lâm Khang Bình thở dài, ôm Tử Tình vào lòng.
Hai ngày sao, Lâm Khang Bình vào núi, Tử Tình ở nhà thêu hoa, Thẩm thị và Tử Vũ đến sau núi nhặt trứng gà, Tử Bình dẫn con, mặc bộ quần áo mới, cũng trượng phu của nàng đến.