Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 185: Vô tình gặp lại (1)



Tử Tình vào thành trước 1 khắc (15 phút) khi cửa thành đóng, tuy rằng sắc trời đã đen, nhưng vẫn đó có thể thấy được ngã tư đường rộng lớn chỉnh tề, nhà cửa hai bên khí phái, đương nhiên An Châu thành nho nhỏ không thể sánh bằng.

Làm Tử Tình cao hứng là có chợ đêm, người thét to bán đồ ăn, sạp vằn thắn, quán mì sợi, nướng thịt dê, bán bánh trôi nóng hôi hổi, trên đường cái có nhiều người đứng ăn. Tử Tình kéo kéo tay Lâm Khang Bình, giương mắt nhìn hắn, Lâm Khang Bình nói thầm bên tai Tử Tình: "Được rồi, trước cho Tình nhi của ta ăn no, buổi tối mới có sức lực giúp ta chứ. Mấy ngày nay ở nhà ta không có thỏa mãn tí nào, trong nhà nhiều người, ngươi lại không dám kêu ra tiếng, nói trước rồi nhá, đêm nay không được ngại ngùng đấy."

Tử Tình nghe xong ửng hồng mặt, dùng sức véo lưng hắn, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, hôn một cái thật mạnh, mới kéo nàng xuống xe. Tử Tình ăn dọc theo đường, thấy cái gì cũng muốn nếm thử, tuy rằng đồ ăn không kém, nhưng không ăn nhiều lắm, thừa lại đều đút cho Lâm Khang Bình. Nhưng nhiều món quá, nên bụng vẫn no căng.

Trở về nhà, trời đã tối hẳn, ở cửa có hai nam tử không ngừng nhìn quanh, Lâm Khang Bình nói đây là Vương Tài, Vương Hỉ, Tử Tình biết bọn họ đi theo Lâm Khang Bình đã nhiều năm, tình cảm tất nhiên là không bình thường, thưởng cho mỗi người một cái hầu bao tinh xảo, trong đó có 1 lượng.

Ngày kế, Tử Tình tỉnh lại thì Lâm Khang Bình đã rời giường, Tử Tình duỗi người, cả người đều đau nhức. Nhiều ngày như vậy, đêm qua Tử Tình rốt cục tắm rửa một phen đã đời, lại bị Lâm Khang Bình ép buộc đến nữa đêm, ngủ thơm ngọt đến bây giờ, không có người lớn quản thúc thật tốt, ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Tử Tình càng cảm thấy cái tốt của Lâm Khang Bình.

Tử Tình thay áo bông đỏ bằng gấm tứ xuyên có cổ và tay áo bằng long hồ ly, dù sao đến kinh thành cũng không thể giả bộ là kẻ quê mùa, ăn mặc tốt, đi ra cửa phòng, đã qua buổi trưa. Tử Tình cảm thấy phương bắc có điểm này hơn phía nam, đều là ngày mặt trời chói chang. Không giống mùa đông phía nam, luôn mưa dầm triền miên, cũng không có hứng thú ra khỏi cửa.

Tử Tình đánh giá căn nhà này mà Lâm Khang Bình đã mua cách đây hai năm. Năm gian nhà giữa, Tử Tình ở phía đông, phía tây là thư phòng. Đều có sương phòng, phía đông là để người ở, phía tây chắc là bếp, trong viện có hai cây cổ thụ, có chút giống cây hải đường, nhưng Tử Tình cũng không xác định lắm, tại phương diện này Tử Tình rất kém.

Lâm Khang Bình và Vương Tài bọn họ ở thư phòng kiểm tra sổ sách, Tử Tình phát hiện ở bếp có một bà tử ba bốn chục tuổi đang vội, Lâm An nói là thuê ở gần đây để nấu cơm giặt giũ cho Vương Tài bọn họ, người này họ Lưu, ban ngày đến làm, buổi tối về nhà.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình ra ngoài, hỏi: "Ngủ ngon không? Có đói bụng không? Không bằng ngươi chờ ta một lúc, xong việc ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài. Hôm nay là ngày hội nguyên tiêu. Ta cùng ngươi đi dạo cho vui." Nói xong lại phân phó Lưu bà tử chuẩn bị ăn cơm.

Chờ Lâm Khang Bình làm việc xong, đồ ăn cũng tốt, ăn cơm xong, Lâm Khang Bình tìm ra áo chòng hồ ly mặc cho Tử Tình, kéo nàng ra cửa dạo hội chùa. Hội chùa ở gần đường buôn bán chợ đêm, nơi đó nghe nói là nơi ở của quan to hiển hách, thương nhân tập hợp.

Quả nhiên, ngồi ở trên xe ngựa, xa xa liền thấy người người tấp nập, dọc theo đường đi, đại cô nương, tiểu nàng dâu đều trang điểm xinh đẹp, hơn nữa đều không bịt mặt, Lâm Khang Bình nói cho Tử Tình biết trong giờ gian diễn ra hội chùa, các nàng được phép ra ngoài, nguyên nhân vì ngày thường bị giam cầm ở nhà, cho nên hàng năm vào lúc hội chùa, các đại cô nương tiểu nàng dâu đều ra ngoài hít thở không khí.

"Còn nữa, tiết nguyên tiêu còn có một phong tục, đó là ra ngoài chữa trăm bệnh, cho nên sau khi cơm chiều, cho dù là nam nữ già trẻ, đều sẽ ra ngoài đi dạo, lúc đó cũng có hội rước đèn, buổi tối ta dẫn ngươi đi sẽ biết, nhiều người lắm."

Tử Tình thấy hội chùa có ăn , đùa, mặc, dùng, đồ cổ tranh chữ, cái gì cũng có, Lâm Khang Bình nói mấy đồ này rẻ hơn đồ bán trong cửa hàng, nếu biết hàng thì có thể lấy được thứ tốt.

Tử Tình hưng phấn chạy nhìn xem, ống đựng bút, đồ rửa bút linh tinh gì đó đều định mang về nhà tặng người, nhìn thấy vải dệt rẻ, trang sức tinh xảo, đôi hoa tai gì gì đó cũng mua không ít, dù sao trong nhà nhiều người, khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, phải mua cho đủ, nữ nhân trời sinh đã vui vẻ chuyện mua sắm, huống chi, Tử Tình không bị áp lực kinh tế, hầu bao đẫy đà, có năng lực mua về tặng người, sao lại không làm?

Nhìn thấy có bán thoại các loại sách truyền kỳ(ý là những tiểu thuyết tình yêu này nọ), Tử Tình cũng chọn mấy bản, nói thật, đến lúc này, đã hơn mười năm, Tử Tình còn chưa có xem qua mấy bản này, chủ yếu là ngày thường Tăng Thụy Tường và Thẩm thị quản giáo nghiêm, còn có Tử Phúc nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng phát triển theo con đường sai, bây giờ đã thành thân, còn không xem cho đã nghiền?

Chỉ chốc lát sau, Tử Tình đã thấy hai tay Lâm An ôm đầy đồ, Lâm Khang Bình dặn hắn mang về xe ngựa trước, rồi lại đến, tóm lại, Tử Tình một phen mua sắm đến nghiện, cho tới bây giờ không thống khoái tiêu tiền như vậy, quả thực ra rất đã. Khó trách đời trước nữ nhân thà rằng làm tiểu tam tiểu tứ cũng phải tìm kẻ nhà giàu, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình bên cạnh, cười he he, tùy tùy tiện tiện đã bị mình nhặt được, người này còn không phải tuyệt vời bình thường.

Nhìn thấy có trò ném vòng, Tử Tình cũng chơi nửa ngày, ném vào được một cái vòng ngọc cùng một cái hoa nhỏ bình, trán Tử Tình đầy mồ hôi, cởi áo choàng xuống, Lâm Khang Bình nhận lấy áo, sủng nịch cầm khăn tay lau mồ hôi cho Tử Tình, Tử Tình cười mỉm.

Hai người không biết cách bọn họ không đủ hai mươi thước, một phòng trên lầu, có một quý công tử đang đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào bọn họ, trong lòng tràn đầy chua sót và đau đớn, chắc hắn không ngờ, một cô bé nông thôn ngày xưa đã lột xác thành nữ tử xinh đẹp, tuyệt đối không thua tiểu thư khuê các trong kinh thành, quan trọng là có người yêu thương chiều chuộng, tâm đầu ý hợp, mình phải làm gì mới có được? Nhìn ánh mắt hai người đầy tình ý, trong lòng Văn Tam đau đớn theo, một nữ tử xinh đẹp như tiên, mà mình cũng từng có cơ hội có được.

"Văn tam, nhìn cái gì mà ngây người thế?" Một quý công tử ngồi bên cạnh hỏi. Nói xong cũng đứng dậy trước cửa sổ, vừa vặn thấy Tử Tình cầm xuyến cá, ăn một cái, rồi vẻ mặt tươi cười đút cho Lâm Khang Bình ăn, một tay Lâm Khang Bình cầm áo, muốn khoác lên cho nàng, Tử Tình lắc đầu, quyệt miệng, Lâm Khang Bình nhéo nhéo mặt nàng.

"Đẹp, thật sự là đẹp, đôi mắt đẹp long lanh, sáng như sao trên trời, đáng tiếc là đã có chồng, đây là khuê tú (ý nói là cô nương) nhà ai ở kinh thành? Sao ta chưa từng gặp qua? Đáng tiếc ta đã bỏ lỡ." Quý công tử này giẫm chân thở dài.

"A, có tiểu thư khuê các vào được mắt La đại công tử à, nhị ca, hai ta cũng nhìn một cái đi." Một công tử tuổi tầm mười sáu mười bảy tuổi nói với một công tử tầm 20 tuổi luôn luôn lạnh lùng không nói chuyện ở trên bàn.

Nhưng người được nhị ca kia nghe xong, vẫn không nhúc nhích, một bộ thiếu hưng trí, công tử tuổi nhỏ đành tự mình đứng lên, nhưng lúc này Tử Tình đã xoa người, vị công tử này chỉ thấy được bóng lưng, "Nhìn bóng lung này, thật đúng là yểu điệu thục nữ, quần áo của nàng thật khác biệt, kiểu dáng chưa thấy bao giờ, làm nổi bật cái eo nhỏ nhắn. Chậc chậc, nàng thật đúng là dám mặc, kinh thành này chắc cũng chỉ có mình nàng dám, mà eo thon nhỏ này, mới nhìn thôi mà ta đã muốn ôm một cái."

"Mgươi mới bao lớn? tình tình háo sắc, khắp phòng thị thiếp nha hoàn còn chưa đủ để ngươi ôm? Nhìn bóng lung của người ta thôi mà ngươi đã động tâm, nếu ngươi thấy khuôn mặt nàng, ngươi còn không đoạt luôn, ta nói cho ngươi biết, đó thật sự là một mỹ nhân." La đại công tử nói.

"A, còn có nữ tử làm cho La đại công tử ngươi liếc mắt một cái đã coi trọng à? La đại công tử ngươi có danh hiệu hoa hoa công tử (ý như tay sát gái -_-) ở trong kinh thành, từ năm sáu tuổi đến năm sáu chục tuổi, ngươi đều ăn cả, mỹ nhân nào mà ngươi chưa thấy, đáng ngươi khen như vậy à?" Tiểu thiếu niên bĩu môi.

"Mỹ nhân thì thấy nhiều, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đúng rồi, là chân thật, ngươi không biết mỹ nhân bên người chúng ta đều tỏ vẻ thôi sao? Cho dù cười, cùng là cười giả tạo, không biết trong lòng có tính toán gì nữa, làm gì chân thật, biểu cảm sinh động phong phú như người này, có thành ngữ nào để diễn tả nhỉ, đúng rồi, càng nhìn càng đẹp, tươi cười trong nháy mắt, phảng phất ánh mặt trời rực rỡ còn thua, ông trời ơi, hôm nay ta đã thật sự tìm được một người làm ta tâm động, ta muốn có nàng ở cạnh bên." La đại công tử ra vẻ tâm trạng.

"Được rồi, giả vờ giả vịt cái gì, cái gì mà tâm động, lời này ta đã nghe cả trăm lần, ngươi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nào cũng nói câu này, nào là băng tuyết thông minh, xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, bảo vật nhân gian, lê hoa mang vũ (sau cơn mưa, hoa lê ướt nước mưa, ý chỉ người con gái yểu điệu xinh đẹp địu dàng trong sang), vừa thấy đã thương, ta đếm mà đếm không hết, ngươi còn bảo một lần tâm động, thật sự là buồn cười, uổng ngươi lớn hơn ta hai tuổi." Tiểu thiếu niên thật khinh thường, định đá một cái, nhưng đối phương né kịp.

"Lúc này khác nhau hoàn toàn, thật đấy, ta thề, không tin, ngươi hỏi Văn tam đi, đúng không, Văn tam? Bằng không Văn tam cũng không thể xem ngây ngườithế được." La đại công tử hỏi.

Văn tam nghe xong thật khó chịu, giống như bảo bối giấu ở đáy lòng bị người mơ ước, nhưng số người trước mắt hắn không không đắc tội nỗi, nhưng hắn rốt cuộc hết hứng vui chơi, tìm cái cớ cáo từ. Đi tới đi lui ở hội chùa, đáng tiếc không nhìn thấy người mình nhớ nhung. Văn tam cũng không nguyện ý trở về đối mặt với kẻ biểu tình cứng nhắc kia, lại nghĩ đến buổi tối Tử Tình chắc chắn sẽ đi xem hoa đăng, không bằng chờ tối rồi, mình lại đi thử vận may. Nghĩ đến điều này, liền tìm một chỗ nghỉ tạm, chờ trời tối lại tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.