Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 228: Tranh giành cây ăn quả



Tử Tình dẫn Chu thị cùng Hạ Ngọc trở về nhà giữa, phân phó Tiểu Hồng Tiểu Tử đi học đường hỗ trợ, cố ý lôi kéo Hạ Ngọc nói một đống chuyện, lại hỏi Tiểu Văn hơn ở tư thục bên kia có quen không.

"May mà nghe lời ngươi, ở trong nhà mình, làm cái gì cũng tiện, ta không kịp chăm thì còn có tỷ của hắn chăm lo, đứa nhỏ đã chín tuổi, cho tới bây giờ không rời ta lần nào, bị ta bồng bế nên có chút yếu ớt, may mà nó hiểu chuyện." Hạ Ngọc nói.

Chu thị đợi nửa ngày không thấy Tử Tình mở miệng hỏi nàng đến có chuyện gì, đàng phải tự mình nói: "Tử Tình, thật ra hôm nay đại nương đến tìm ngươi là có chuyện, nghe nói mấy ngày nay ngươi hái rất nhiều ngô, ta nghĩ bây giờ ta thuê người xây nhà, mỗi ngày phải chuẩn bị nhiều cơm canh, một đám bọn họ đều là kẻ bụng lớn ăn nhiều, bữa cơm hôm nay đã không chịu nổi sức ăn của bọn họ, không bằng mua chút ngô từ nhà ngươi, trộn đều làm cơm hoặc hầm cháo, cũng đỡ tiền. Bên ngoài ngô bán bốn trăm văn một thạch, ta là đại nương ngươi, dù gì cũng phải rẻ hơn, không bằng ngươi bán bốn trăm văn hai thạch đi, ta mua trước hai thạch là đủ."

"Đại nương, tin tức của ngươi thật chuẩn xác nhỉ, ngô nhà của ta vừa mới thu hoạch xong, ngươi đã biết, không phải đã sớm nghĩ đến chứ?" Ngô ở Khang trang vừa thu hoạch xong, trồng xen thì ngô to hơn, Tử Tình còn chưa tính xong thu hoạch được bao nhiêu, bên này đã tới cửa tống tiền.

"Nhìn ngươi nói kìa, mướn nhiều người từ trong thôn giúp ngươi bẻ ngô như vậy, ai mà không biết? Ngô nhà ngươi còn chưa tẻ hạt nhỉ, đại nương cho ngươi hai trăm văn một thạch, ngươi cũng không thiệt gì nhiều."

"Nghe đại nương nói kìa, đều là thân thích mà, Đại nương lại xây nhà, cho tiền làm gì, thôi thì coi như chỗ ngô này ta cho đại nương, cũng không đáng giá gì nhiều. Nhưng ngô tốt thì ta mới bán đi, còn lại để làm mầm móng, một ít cũng định chuẩn bị xay để hầm cháo, chỉ sợ không đủ hai thạch. Một thạch thì được." Tử Tình nói.

"Ta thấy kho nhà ngươi còn có một đống lớn đấy, tại sao ngươi lại cứ ra sức chối từ nhỉ? Dù sao cũng là cho, không bằng cho hai thạch đi." Chu thị hỏi.

Ánh mắt mắt, Tử Tình không bội phục đều không được, "Đại nương, đó là những quả ngô nhỏ, không tốt, có sâu cắn, trong dính đất đá bẩn thỉu, chỉ có thể để gà ăn."

"Quả nhỏ thì đỡ phải tẻ ngô, để ta chọn một thạch là được, sâu cắn thì có gì mà ngại chứ, không bằng cho ta têm một thạch như vậy nữa đi."

"Đại nương à, nếu làm mọi người ăn không vừa lòng, náo cương đứng lên. Biết là ta đưa lương thực, không chừng mắng ta xối xả ấy chứ. Không được." Tử Tình nói.

Chu thị thấy Tử Tình cố ý không đồng ý, cũng không có cách nào khác, nói: "Vậy thì thôi, mau đưa một thạch cho ta. Còn nữa, Tử Tình à, đại nương cũng muốn trồng ít cây ăn quả trong viện, ngươi để cho đại nương mười cây đi."

"Đại nương, chỗ nương của ta chỉ còn thừa mười cây, tiểu cô đã nói với ta từ lâu rồi, ta cũng đồng ý với nàng trước, không bằng ngươi thương lượng cùng nàng đi, sân của ngươi chỉ sợ trồng không hết mười cây, bây giờ ta tìm người ươm giống cho ngươi, chỉ sợ còn phải chờ hai năm, ngươi sốt ruột thì đến chợ phiên mà tìm."

Chu thị nghe xong, nói: "Theo thứ tự thì lớn trước nhỏ sau, cây ăn quả cũng đến phần ta trước chứ. Sao nàng chỉ thuận miệng nói ra mà cho nàng ?"

Tử Tình nghe xong lời này, có chút đau đầu, Hạ Ngọc thấy Tử Tình khó xử, nói: "Đại tẩu, ngươi muốn để Tử Tình khó xử sao? Luôn có thứ tự trước sau, Thu Ngọc quả thật nói vài lần cùng Tử Tình, Tử Tình cũng không biết ngươi sẽ xây nhà, cho nên đã đáp ứng đem cây ăn quả cho Thu Ngọc hết, nếu không thì ngươi chờ hai năm đi, không nữa thì tìm kiếm trong thôn ấy."

"Ngươi ngồi nói chuyện không sợ mõi eo nhỉ, lại chờ hai năm, không bán được bao nhiêu bạc hả, sao ngươi không bảo Thu Ngọc chờ hai năm, các ngươi đều ở nhà mới, dựa vào cái gì chúng ta còn phải ở nhà cũ, sao không biết chúng ta xây nhà mới hả? Chắc là biết chúng ta muốn xây nhà nên mới cố ý đến xin trước, dù sao thì ta mặc kệ, ít nhất cũng phải cho ta một nửa, đến lúc đó ta bảo đại cha ngươi đến lấy, xem ai dám ngăn trở?" Chu thị nói xong, căm giận đi rồi.

Tử Tình bảo: "Đại nương thật không phân rõ phải trái, bà còn nói tiểu cô trồng không hết thì cho nhà đại cô hai cây, chẳng lẽ bởi vì mấy cây ăn quả mà còn muốn ầm ĩ một trận? Chẳng phải là ta không đúng?" Thật ra cho ai Tử Tình cũng thấy vậy, trừ Xuân Ngọc ra, Tử Tình muốn nhìn xem Thu Ngọc cùng Chu thị, ai lợi hại hơn ai, có náo nhiệt không xem mới lạ đấy.

"Mặc kệ đi, tìm Thu Ngọc thương lượng trước, xem nàng có ý gì, đừng chờ đến lúc đại ca thật sự đến bưng đi, ngươi có giải thích cũng không rõ." Hạ Ngọc nói.

Tử Tình nghe xong vội mời người đi đón Thu Ngọc, đem mọi chuyện nói ra, Thu Ngọc là người nóng nảy, lập tức sẽ tìm người đem cây ăn quả chuyển đến nhà nàng.

"Tiểu cô, ngươi đừng quá nóng vội, chưa hết mà hè, có trồng cũng không sống, bây giờ ngươi trồng cây, không phải đại nương còn tìm ngươi cãi nhau à, với tính tình của đại nương, chỉ sợ còn có thể chạy đến nhà ngươi đào trở về, không bằng các ngươi mỗi người một nửa đi?" Tử Tình khuyên nhủ.

"Dựa vào cái gì mà mỗi người một nửa? Một gốc cây ăn quả một năm còn có thể thu được mấy trăm văn, cho một nửa một năm là mất hơn một lượng, ta mặc kệ, là ta xin trước, cây ăn quả này thuộc về ta." Thu Ngọc nói.

"Cái gì mà mất hơn một lượng? Sao ta không hiểu?" Tăng Thụy Tường và Lâm Khang Bình vào, hỏi.

Tử Tình đem mọi chuyện kể ra, Thu Ngọc nói: "Nhị ca, ngươi phân xử đi, có ai vô lí thế không? Dựa vào cái gì mà ta phải nhường nàng? Mọi người nhường nàng nhiều năm như vậy còn chưa đủ à? Nhất là nhị ca ngươi, cái gì đều nhường, đã bao nhiêu năm rồi, một câu ‘đại ca kiếm ít tiền’, ngay cả cha mẹ cũng không nuôi, một câu Tử Hà là bị Tử Vũ khắc chết, nhiều năm không trở về nhà, bây giờ Tử Phúc sắp làm quan, nên chạy nhanh đến, không phải muốn ở trong thành sao? Trở về làm cái gì? Vốn cha mẹ cũng không muốn chuyển đến học đường ở, muốn ở nhà nhị ca một thời gian, chờ nhà hắn xây xong sẽ về ở, đại tẩu lại nói cha mẹ chuyển về, thì về sau chúng ta không tiện đến ăn ở, bảo cha mẹ ăn cùng bọn họ, đem bạc đưa cho bọn họ, về sau, nhà ai đưa quà tặng lễ thì bọn họ nhận hết, cha mẹ nghe xong đành phải tìm nhị ca."

"Còn có việc này à? Ta không biết. Quên đi, bây giờ đã chuyển đi rồi, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, đại tẩu tức giận lại phát bệnh, miệng sùi bọt mép rất dọa người, các ngươi cũng không phải không biết, có chuyện gì thì theo ý nàng đi. Đại ca cũng khó khăn mà." Tăng Thụy Tường nói.

Tử Tình nghe xong dọa nhảy dựng, nguyên lai chu thị còn có động kinh bệnh, khó trách lão gia tử cùng Điền thị không dám chọc nàng, nhưng là nhiều năm như vậy, Tử Tình cũng không gặp nàng phạm qua nha?

"Ta nhớ có một lần nàng bị vậy, còn nói là nương làm nàng tức, đại ca thiếu chút nữa đập nát nhà, về sau, nàng nói cái gì, nương cũng không dám phản bác nàng. Khi đó ta còn nhỏ, đến cùng là vì sao lại vậy?" Thu Ngọc hỏi.

"Còn có thể vì sao, bởi vì xảy thai, đại tẩu nói là nương ép nàng làm việc, nương nói là tại nàng không cẩn thận, hai người ầm ĩ một trận, đại tẩu liền nằm trên đất, đại ca trở về trách cứ nương, không cần biết là vì gì, tóm lại đứa nhỏ đã không còn, hình như là vì cho heo ăn, ta nhớ không rõ nữa, đại ca trách nương không chiếu cố đại tẩu, cũng ầm ĩ cùng nương một trận." Hạ Ngọc nói.

"Cha mẹ đều có thể nhường nàng, ngươi nhường nàng không được à? Ngươi biết nàng luôn quan trọng tiền bạc hơn mọi thứ, nếu so đo tiếp, nàng phát bệnh, ngươi bảo đại ca sẽ làm gì?" Tăng Thụy Tường nói.

"Dựa vào cái gì mà mỗi lần chúng ta lại nhỏ đi nhường lớn, hắn là lão đại, là trưởng tử, cho tới bây giờ còn không nhường chúng ta một phần, chó má cũng không bằng." Thu Ngọc bắt đầu nói bậy.

"Câm miệng, thật sự càng lớn càng không có quy củ, đại ca mà để ngươi chửi hả?" Tăng Thụy Tường mắng Thu Ngọc, Thu Ngọc ủy khuất rơi lệ.

"Nói lý ra thì đại tẩu quả thật kỳ quái, vừa mới nói muốn hai thạch ngô với Tử Tình, há mồm là trả giá một nửa, Tử Tình cho nàng 1 thạch, nói chỗ ngô còn lại thì không tốt, cất để gà ăn, đại tẩu còn có chút không đồng ý, chắc vài ngày nữa lại đến muốn trứng gà, biết nhị ca nuôi nhiều gà, Tử Tình cũng nuôi vịt ngan, tính kế cả rồi." Hạ Ngọc nói.

"Việc này cứ vậy đi, một nhà một nửa, về sau đừng nhắc tới nữa. Tử Tình, chuẩn bị cơm đi, lát nữa ông bà đến ăn cơm, bên kia còn chưa thu thập xong." Tăng Thụy Tường nói, trong lòng cũng hiểu Chu thị làm như vậy, chỉ sợ vì mình buộc bọn họ một năm bỏ 3 lượng bạc phụng dưỡng lão nhân, e là hai năm nay Chu thị luôn tính kế để tìm về số tiền đấy, lần này rốt cục cũng có cơ hội xây nhà, không chỉ đuổi hai lão nhân ra khỏi nhà, bản thân nhắm mắt làm ngơ, còn thành công tính kế đến quyền sỡ hữu lão phòng, một tên trúng hai đích.

Tử Tình nghe xong, tự đi an bày, bảo Tiểu Thanh mời Hà thị cùng Tử Vũ đến, Trần thị ôm đứa nhỏ vào thành, bởi vì Tử Lộc ngẫu nhiên cũng có thể đến đấy ăn một bữa cơm, Trần thị vẫn nguyện ý ở gần tướng công hơn.

Lâm An đi mời Chú Vân Giang cùng con của hắn. Bữa cơm này bởi vì có Hà thị, nên Điền thị bọn họ không nói gì khó nghe, dù sao việc này Tăng Thụy Tường không sai, Điền thị cũng không có cách nào phát hỏa đến chỗ Tăng Thụy Tường, chỉ không ngừng oán giận mình vô phúc.

Hạ Ngọc ở lại Tình viên hai ngày thì chuyển đến chỗ học đường, ban ngày không có việc gì, ngại học đường tranh cãi ầm ĩ, có khi Hạ Ngọc lôi kéo Điền thị đến Tình viên dạo, nhưng không ở lại ăn cơm, bởi vì cả nhà Thu Ngọc vẫn ăn cơm cùng bọn họ, nói đứa nhỏ quá nhỏ, không rãnh rỗi, hơn nữa Mộc Mộc cũng đang đọc sách ở học đường, bớt việc.

Tử Tình tự nhiên sẽ không nhiều chuyện, tránh bọn họ còn không kịp, dại gì tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.