Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 229: Chu thị tống tiền



Năm sáu ngày sau, Lâm Khang Bình dẫn Chu chưởng quầy đến kéo dưa hấu, đây là lứa thứ hai của năm nay, thời tiết năm nay nóng bức hơn năm ngoái, dưa hấu hai nhà cũng bán giá tốt, mười hai văn một cân, đào lông cũng 6 văn 1 cân, Lâm An đang dẫn hạ nhân trong nhà hái đào lông, Chu thị đi lại.

Tử Tình đang ôm đứa nhỏ ngồi ở Ẩm Hương đình, thấy năm sáu bông sen nở rộ trước mùa, nhìn rất là nhẹ nhàng khoan khoái, gió nhẹ từ từ thổi tới, đưa tới từng trận mùi thơm ngát.

Vừa lên cầu nổi, Chu thị đã kêu: "Tử Tình à, đại nương đi lại tìm ngươi có chút việc, trong nhà có trứng gà trứng vịt cho ta mượn chút không? Tử Toàn nhà ta ăn hết trứng gà rồi, chờ xây xong nhà, ta sẽ tích góp trả lại cho ngươi, trong vườn có rau xanh gì thì hái cho ta đi."

"Đại nương, nhà của ta phải nuôi nhiều người như vậy, chỉ có từng ấy rau thì làm gì còn dư, có thì cũng để vịt ngan ăn rồi. Trong vườn này của ta có mấy con gà, còn chưa đủ người này ăn, trứng vịt thì tầm được hai ba chục cái, là ngày hôm qua còn thừa lại."

Khi nói chuyện, Chu thị đã đến trước mặt, nhìn xung quanh, nói: "A, hái quả đào à, ta vừa rồi đến chỗ kia, nói ngươi hóng mát ở đình. Chậc chậc, một mảnh rừng đào cũng phải có bốn năm mươi cây nhỉ, một năm cũng có thể bán được mấy chục lượng bạc phải không? Có tiền vẫn tốt, vườn lớn như vậy, có đất trồng rau, có cây ăn quả, còn có rừng trúc, đúng rồi, Tử Tình, nhà ngươi có măng, ta đi lấy một ít, để cho bọn hắn thêm cái ăn. Chờ đến lúc tân gia sẽ bảo đại cha ngươi đến bắt chục con cá."

"Đại nương, măng thì giờ không phải mùa, đã lớn thành gậy trúc hết rồi, không tin thì ngươi tự đi mà xem. Còn nữa, năm ngoái đã kéo cá lớn đi bán hết, có thì cũng là loại cá nhỏ thôi, ngươi mà dùng làm tiệc rượu dãi khách lúc tân gia thì rất khó coi."

"Sao hôm nay ngươi lại ra sức khước từ thế? Đúng rồi, vậy chỗ nương ngươi chắc có trứng gà, nghe nói ngươi nuôi nhiều gà, nên mỗi lần thấy ngươi tặng lễ đều tặng một rổ nhất rổ trứng gà, sao hôm nay lại không có? Ta đâu phải lấy không đâu, tương lai trả lại cho ngươi là được mà."

"Nương không có ở nhà, trứng gà trong nhà đưa đi cho nhị tẩu, tiệm cơm của nàng mua hết mà. Ta không làm chủ được, ngươi chờ nương của ta trở về rồi hẵng nói đi." Tử Tình nói xong dẫn nàng vào vếp lấy hai mươi trứng vịt, ánh mắt Chu thị tìm kiếm xug quanh, thấy Tử Tình cho hai mươi cái, sắc mặt Chu thị không đẹp, chắc là kém hơn dự tính của nàng nhiều, vừa ra ngoài vừa nói: "Tử Tình à, con cá thì ngươi vẫn cho đại cha ngươi tới bắt mấy con đi, đại nương cũng chỉ làm được mỗi tiệc tân gia chứ mấy. Lớn hay không cũng không vội, ngươi giúp đại nương đỡ chút tiền đi, coi ngươi như đau lòng tiểu đệ."

Vừa nói xong, Tử Tình cũng đành phải đáp ứng, lúc ra cổng vừa vặn đụng tới Điền thị, Hạ Ngọc.

"Tử Tình, ta đoán không sai mà, ta biết nàng không bỏ tiền để tiêu, tiêu một văn như cắt thịt nàng, lúc ở An Châu thành thì có đôi khi không có đồ để ăn, thế mà vẫn buổi chiều bán đồ ăn ra ngoài. Nàng đi nhặt ít đồ ăn phá nát để ăn, đa số thời điểm, đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng đều đưa đến cho nàng." Hạ Ngọc chờ Chu thị đi rồi nói.

"Ai bảo nàng không ở nhà, lại muốn chuyển vào thành, làm ruộng thì không nuôi nổi 3 người nhà nàng chắc, nhưng thế thì lão đại đỡ tốn bạc, tương lai Tử Toàn cũng có chút của cải phòng thân. Ta cũng không quan tâm nỗi nữa bọn hắn." Điền thị oán trách nói.

Tử Tình nghe xong cũng không tiếp lời, Điền thị dẫn Hạ Ngọc ngồi vào phòng, nói: "Nơi này mát mẻ hơn nhiều, phòng cũng cao một ít."

"Bà, ta có đậu xanh, luôn luôn nấu một ít để giải nhiệt, ngươi cùng nhị cô uống một chén đi cho mát mẻ." Tử Tình nói xong sẽ đẩy đứa nhỏ ra ngoài.

"Tử Tình, đem đứa nhỏ để đây đi, đừng đẩy đến đẩy đi nữa, ta trông cho, ngươi yên tâm đi." Hạ Ngọc nói, Tử Tình nghe xong tự vào bếp.

"Tử Tình thật sự là sống thoải mái, giống địa chủ vậy. Nàng thật biết cách hưởng phúc, cũng phóng thoáng, ngươi xem, ngay cả xe của một đứa trẻ cũng tốt như vậy, chúng ta chưa gặp qua, không biết nàng tìm thấy từ nơi nào, chỉ sợ không rẻ." Hạ Ngọc vừa đẩy đứa nhỏ vừa nói.

"Ai biết được? Khang Bình cả ngày ở bên ngoài, địa chủ cũng không thoải mái bằng nàng, địa chủ trong thôn chúng ta chỉ mới mướn hai đứa ở làm việc, chỗ nàng lớn lớn nhỏ nhỏ mua mười người, bạc từ đâu đến? Nhà đại tỷ ngươi muốn mượn một trăm lượng, khuyên can mãi mà không cho, không biết nhà đại tỷ ngươi đắc tội gì với bọn họ, mà bọn họ không thèm để ý đến thế. Cho dù năm đó Đại Mao làm chuyện có lỗi với nàng, nhưng Đại Mao bị cụt một ngón tay, hơn nữa nàng cũng không bị ảnh hưởng gì, không phải Khang Bình vẫn cưới nàng à? Người trong thôn thì lúc đầu cũn có người nói vài câu, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, lại thấy hai người bọn họ sống tốt, ai có thể nhớ tới điều này? Ngươi nói đi, bọn họ mà không chấp nhặt thì tốt rồi, một bộ quần áo đã đủ để nhà đại tỷ ngươi sống một năm, nói như thế nào thì cũng là đại cô của nàng." Điền thị có chút đau đầu.

"Nương, ngươi còn nghĩ việc này à, đại tẩu nghĩ ngươi có thể mượn bạc ở chỗ nhị ca cùng Tử Tình, nên các ngươi đồng ý để Đại Mao cùng Tử Bình bọn họ hợp tác, vừa thấy mượn không được, hiện tại. . ." Hạ Ngọc còn muốn nói cái gì, thấy Tử Tình bưng cái khay đi tới, liền đem lời nuốt trở vào.

"Tử Tình, đại nương ngươi làm tiệc, ngươi chuẩn bị tặng cái gì?" Hạ Ngọc hỏi.

"Ta còn chưa nghĩ tới, còn sớm mà, các ngươi đưa cái gì thì ta đi một phần là được." Tử Tình nói, bị tính kế đủ thứ thì có thể cho mấy chục văn tiền biếu là quá lắm rồi, Tử Tình thầm nghĩ.

"Cũng sắp rồi đấy, không cần đào móng, phòng ở đằng sau làm lại, phòng ở phía trước thì phá để làm sân, lại làm thêm hai gian phòng, bảy tám ngày nữa chắc là xong rồi." Hạ Ngọc nói.

Đang nói, Thư Duệ tỉnh, tiểu gia hỏa (ý là bé bướng bỉnh) đã nửa tuổi, Tử Tình cho đứa nhỏ mặc bộ áo ngắn quần đùi, trắng trẻo mập mạp, cực kì đáng yêu, thấy Tử Tình liền giơ tay muốn ôm, Tử Tình ôm lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ nhắm thẳng trước ngực Tử Tình mà cọ cọ, Hạ Ngọc cười nói: "Đứa nhỏ đói bụng, muốn ăn sữa đấy."

Tử Tình vội bế đứa nhỏ đến phòng cách vách cho bú sữa, còn nghe thấy Hạ Ngọc cười nói: "Con của Tử Tình đã nửa tuổi, thế mà vẫn ngại để người khác nhìn thấy nàng cho con bú sữa, chúng ta đâu phải người ngoài. Được rồi, chúng ta cũng không có chuyện gì, cần phải đi."

Điền thị hừ một tiếng, đứng lên, đi tới cửa, đang muốn nói cái gì, nhìn thấy Lâm Khang Bình ôm quả dưa hấu vào cửa, Lâm Khang Bình đón hai người vào nhà ăn dưa hấu.

Điền thị nói: "Trong nhà còn có ông cùng tiểu cô ngươi, hôm nay nóng, ông ngươi không ăn được gì, đang lo không có gì bồi bổ, không bằng để ta lấy về nhà cho bọn hắn ăn đi."

Lâm Khang Bình nghe xong, đành phải ôm dưa hấu đưa về cho các nàng. Sau khi trở về, hỏi Tử Tình: "Các nàng tới làm gì? Bà ngươi mới hỏi ta bán dưa hấu bao nhiêu một cân, bán được bao nhiêu bạc, hỏi xong chúng ta lại hỏi đến cha, ta nói không biết, bà lập tức xụ mặt xuống, bảo ta gạt bà."

"Ai biết đến làm gì, cũng không có gì quan trọng, vừa rồi đại nương mới đến, muốn mượn trứng gà trứng vịt, ta cho nàng hai mươi cái trứng vịt, còn muốn đến chỗ nương lấy, ta không đồng ý. May mà nàng không biết chúng ta có nuôi gà ở chanh viên, chỉ buồn bực chúng ta lấy trứng gà ở đâu để làm quà đáp lễ. Còn nói qua mấy ngày nữa sẽ đến bắt cá, há mồm là hơn mười con đấy, không biết còn muốn thứ gì nữa?" Tử Tình nói.

"Hôm kia ta gặp La sư phụ, hắn oán giận đại nương hà khắc, cơm không cho ăn no, còn trộn ngô trộn khoai, đồ ăn thì vất va vất vưởng, nếu không nể mặt nhà mẹ đẻ nhà chồng đều ở trong thôn thì đã sớm nghỉ làm rồi. Trước kia ta chỉ cảm thấy đại cô kém cỏi, sao đại nương cũng có tính tình như vậy?"

Tử Tình thở dài, hỏi hắn bán dưa hấu thế nào?

"Cũng không tệ, nhưng Chu chưởng quầy nói, lần sau chỉ có thể bán được mười văn một cân, giữa tháng sáu thì bảy tám văn, sau đó là năm sáu văn, chỉ có 10 ngày này có thể bán giá cao thôi. May là nhờ có biện pháp của ngươi. Chỗ đất hoang có thể trồng đậu xanh rồi, qua vài ngày còn phải mướn ngừoi, ngươi yên tâm, ta sẽ an bày xong, trời quá nóng, ngươi cũng đừng ra ngoài, cẩn thận bị cảm nắng."

Tử Tình gật đầu đáp ứng, mỗi ngày búi tóc thật cao, ngội ở nội viện đùa với đứa nhỏ, Tiểu Thanh Tiểu Lam thay phiên gác cửa, trừ Lâm Khang Bình thì ai cũng không cho vào.

Như thế, qua bảy tám ngày, Chu thị tới nói tân gia làm vào mùng tám tháng sáu, ngày chuyển nhà là mười sáu tháng sáu, "Ta không đợi nương ngươi trở về được, người trong thôn đều sốt ruột chờ cắt lúa, đến lúc đó các ngươi qua sớm một chút, giúp ta thu xếp."

Tử Tình đáp ứng, vừa thấy còn không vài ngày là đến, lúc ăn cơm, hỏi Tăng Thụy Tường: "Cha, đại nương làm tân gian, ngươi chuẩn bị tặng gì? Ta nhớ lúc chúng ta làm thì đại cô cho hai mươi văn, còn những thứ khác thì không ấn tượng lắm."

"Chúng ta là nhà người nhà, không cần cho, thôn dân cũng không cần cho, ngươi là nữ nhi đã gả ra ngoài, phải tặng quà, ngươi xem ba cô cô cho bao nhiêu, đừng cho nhiều hơn các nàng là được, lúc chuyển nhà, ngươi nguyện ý thì tặng bình hoa, mua thứ rẻ là được."

"Nhị cô nói các nàng cho một trăm văn, ta cho tám mươi, dù sao mấy thứ ở nhà ta đều đáng vài trăm văn, nói là còn muốn đến bắt cá, ta cũng không cự tuyệt nỗi, dù sao nàng chỉ làm tân gia được một lần, còn nói để chúng ta qua sớm làm giúp." Tử Tình nói.

"Đúng rồi, đại nương ngươi mượn ta một trăm quả trứng gà, ta đáp ứng rồi, Khang Bình nên đưa cho nàng đi. Ngươi dẫn Tử Vũ đi giúp." Tăng Thụy Tường nói.

"Dựa vào cái gì, chúng ta có việc thì cho tới bây giờ không thấy bọn họ giúp đỡ, bọn họ có việc chỉ biết sai sử chúng ta." Tử Vũ nói thầm nói.

Tử Tình còn ai thán một trăm trứng gà, vẫn bị nàng ta tính kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.