Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 257: Nói Ra Sự Thật



Lâm Khang Bình kể Tử Tình nghe chuyện ở kinh thành, Tử Tình đột nhiên nhớ tới Tăng Thụy Khánh, liền đem chuyện của Tăng Thụy Khánh xả ra lúc Lâm Khang Bình đi.

"Nghe ý của nương và tiểu cô, chỉ sợ đại nương ta biết ngươi trở lại, có thể đến tìm ngươi, trong lòng ta còn có chút bất an, có liên lụy đến chúng ta hay không? Ngươi làm sao có thể làm ra việc lớn như vậy?"

"Việc này không liên quan nhiều đến ta, đại cha ngươi cùng thủ trưởng thu nhận hối lộ, làm giả chứng từ, chuyện này tuy được giấu kín, nhưng vẫn có người biết, với lại quan hệ của đại cha ngươi không tốt, đắc tội rất nhiều người, ngươi nhìn tính tình hắn là đoán được mà, có người đã muốn làm hắn ăn mệt rồi, ta chỉ xuôi nước đẩy thuyền thôi, để hắn chịu thiệt. Chuyện sau này thì đúng là khéo, ta cũng không nghĩ tới, tranh giành đấu đá, nha môn an châu phủ thay đổi nhiều người, ngươi đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến chúng ta mà." Lâm Khang Bình sợ Tử Tình có áp lực.

Thật ra, đúng là trùng hợp, Lâm Khang Bình chỉ muốn làm Tăng Thụy Khánh mất chút tiền của, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, việc này hắn cũng biết được, nhưng còn chưa định phơi bày. Sớm biết Tăng Thụy Khánh có hôm nay, hắn cũng không cần phí tâm tư nhiều, chuyện này cũng giống như chuyện Xuân Ngọc, sự tình phát triển luôn ngoài dự đoán của mọi người.

"Ta không lo cho hắn, lo cho ngươi kìa." Tử Tình nói xong, ôm lấy lưng Lâm Khang Bình.

Khang Bình trở về mới vài ngày, Chu thị không biết từ nơi nào biết được tin tức, lại tới cửa lần nữa, nhưng Lâm Khang Bình trực tiếp dẫn đến nhà giữa.

lần này Tăng Thụy Khánh không đến cùng, chắc là vẫn còn cao ngạo, Lâm Khang Bình tự nhiên không có đáp ứng điều gì, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Chu thị.

"Buồn cười, lúc đại nương ngươi đi, còn nói ta mà không hỗ trợ, đại cha ngươi tìm không được việc làm, nếu tìm không thấy việc làm, thì nuôi không nổi ông bà ngươi. Xem ra, chúng ta phải chuẩn bị trước cho kĩ, cho dù cha nương muốn nuôi hai lão nhân, cũng phải đem chuyện đại cha năm đó nói cho rõ ràng. Đừng để cha lại bị người tính kế, còn coi bọn họ là người tốt."

"Cứ như vậy đi, nhanh gọi cha mẹ ta tới, không thì đến lúc cha ta đồng ý yêu cầu của đại cha thì muộn mất." Tử Tình vội kêu lên.

"Được, ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ kêu bọn họ đến. Ngươi uống bát canh này đã, mọi chuyện đã có ta." Lâm Khang Bình nhận chén sứ nhỏ trong tay Tiểu Lam, đưa đến bên miệng Tử Tình.

Cơm chiều xong, quả nhiên Lâm Khang Bình mời Tăng Thụy Tường bọn họ đến, Tăng Thụy Tường không biết chuyện gì, tiến vào liền hỏi: "Tử Tình, Khang Bình nói ngươi có chuyện quan trọng muốn nói. Chuyện gì thế?"

"Cha, nương, các ngươi đừng có gấp. Chuyện là thế này, chuyện đại cha thì Khang Bình giúp không được gì, nghe ý của đại nương, hình như đại cha cùng đại nương muốn cha mẹ phụng dưỡng ông bà, lần trước ta cũng nghe tiểu cô nói về việc này, ta tìm các ngươi đến đây, là muốn nói cho các ngươi một việc."

Tử Tình đem chuyện năm Điền thị chúc thọ, cuộc đối thoạt của ba tỷ muội nhà Điền thị nói ra, nói đến chuyện khi đó Tăng Thụy Khánh một năm giao năm lượng bạc, còn lại một nửa thì cất đi, ánh mắt Tăng Thụy Tường trừng lớn. Miệng còn há hốc, như nghe phải chuyện đáng sợ không thể tin.

"Cha, việc này là sự thật, không tin thì ngươi có thể tìm hai vị di nương bà bà để xác nhận." Tử Tình nói.

"Không có khả năng, sao lại như vậy được? Đều là con, làm sao lại bất công, bà ngươi không thể đối xử với ta như vậy được? Cho dù ta nhiều con, nhưng ta làm ra nhiều bạc, các ngươi còn nhỏ, có thể ăn bao nhiêu đâu?" Tăng Thụy Tường thì thào tự nói.

"Có cái gì mà không có khả năng chứ? Chuyện gì mà nương ngươi làm không được? Nàng có thể vì tiền ngươi làm ra mà chặt đứt tiền đồ của ngươi; Dù con chúng ta bị đói, cũng muốn đem lương thực tiết kiệm được cho Xuân Ngọc. Ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, với tính tình của đại ca đại tẩu, một chút thiệt cũng không chịu, sao có thể dễ dàng tha thứ để nương thiên vị nhà Xuân Ngọc như vậy? Tử Tình nói ra thì ta mới hiểu, không ngờ mấy thứ đó đều là bạc của chúng ta, đại ca đại tẩu ngươi lười xen vào việc của người khác, dù sao bọn họ tiết kiệm được tiền mà." Thẩm thị vỗ tay nói.

Thẩm thị nói làm Tử Tình hiểu ra, tính tình Chu thị, thấy tiền sáng mắt, có thể đồng ý Tăng Thụy Khánh bỏ bạc đi nuôi một nhà Xuân Ngọc, đúng là chuyện mặt trời mọc đằng tây. Khó trách, Chu thị cùng Tử Bình đều béo, thái độ của Điền thị đối với Tử Bình cũng khác, mặc dù Tử Phúc là tôn tử đầu tiên, Điền thị coi trọng Tử Phúc hơn bọn Tử Lộc, nhưng so với Tử Bình và bọn Đại Mao thì không ăn nhằm gì.

Tăng Thụy Tường hơn nửa ngày không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút giống vẻ mặt mà ngày ấy ở nhà Thu Ngọc, lão bà Tam Mao vạch trần Yến Nhân Đạt ra, nói tuyệt vọng thì có vẻ hơi quá, nhưng nói thất vọng thì hơi nhẹ, Tử Tình cũng không biết nên hình dung thế nào.

Thẩm thị cũng thương Tăng Thụy Tường, mấy năm nay, hắn luôn luôn đau lòng, dù sao, đều là thân nhân của hắn.

"Cha, ta cảm thấy nương nói có đạo lý, ta còn nhớ rõ, khi đó bà có cái gì ăn đều cho Tử Bình tỷ một ít, cho tới bây giờ còn chưa cho qua ta cùng đại ca, Tình nhi thì càng không cần phải nói, ta cảm thấy phương diện này còn có vấn đề gì khác nữa, tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng biết bà đối xử với chúng ta khác, nên chưa từng nói gì. Không ngờ là bà vì dỗ đại nương, thu mua đại nương, không để đại nương nói ra chuyện bọn họ vụng trộm đem tiền và lương thực đưa cho nhà đại cô. Nương không ở cùng bọn họ, hơn nữa, mỗi lần đi cũng chỉ là làm việc, cũng không hỏi đến chuyện tiền bạc và lương thực trong nhà." Tử Lộc nói.

"Ta muốn hỏi cũng không được, bà ngươi không cho ta biết, nói bà còn sống sờ sờ ra đấy, với lại mặc dù bà già đi, còn có đại nương ngươi là dâu cả, lý ra nên để nàng quản lý, ta không có quyền hỏi." Thẩm thị nói.

"Cha, đại cha ta giấu ngân lượng, hơn nữa hắn thu nhận hối lộ, chỉ sợ trong tay cũng có không

ít bạc nhỉ? Ngươi nghĩ đi, trước khi ở riêng, cả nhà chung sống với nhau ít nhất là mười năm, mười năm này, không tính đến số tiền hắn ăn hối lộ, cũng được 50 lượng, chưa kể tiền lặt vặt, cho nên, hắn dù có kêu nghèo, tuyệt đối không phải sự thật, ngay cả đại cô hay khóc than như vậy, cũng không phải là bị Tam Mao lấy ba mươi lượng bạc làm phí ở riêng à? Ta nghĩ, trong tay đại cô cũng còn bạc." Tử Tình nói.

"Trời ạ, Tử Tình tính toán làm ta giật cả mình. Cha đứa nhỏ à, ngươi nhất định phải kiên cường lên. Ta không phải là tiếc tiền, nhưng không thể để bọn họ bắt nạt mình được." Thẩm thị giận dữ.

"Được, ta biết việc này nên làm thế nào, các ngươi yên tâm, Vì ổn thỏa mọi chuyện, ta còn phải đi gặp hai vị di nương một chuyến, đến lúc đó nói lên chuyện này cũng rõ ràng, lúc cần thì chỉ sợ còn phải mời các bà ấy đến một chuyến. Ta cũng muốn nhìn xem lần này hắn muốn ta thế nào." Tăng Thụy Tường nói, ánh mắt kiên định, xem ra trong lòng đã có ý rồi.

Sau này, Thẩm thị nói, Tăng Thụy Tường đi tìm tỷ muội Điền thị, lúc đầu, hai người còn không nói thật, Tăng Thụy Tường lại nói chuyện mấy năm nay, hơn nữa Tăng Thụy Tường luôn luôn chiếu cố hai người này, huống chi, Tử Tình cũng nghe thấy các bà nói chuyện, cũng không gạt nữa, thừa nhận việc này, nhưng hai người không ai chịu ra làm chứng, dù sao, đây là việc nhà Tăng gia.

Nhưng mặc kệ thế nào, việc này đã có câu trả lời thuyết phục, nếu thật sự là không được, thì có thể tới cửa xác nhận lại.

"Cha ngươi nói nếu đại cha ngươi không nói gì, thì vẫn giống trước kia mà phụng dưỡng ông bà, cha ngươi cũng không nói về chuyện cũ, còn nếu quả thật muốn chối bỏ việc nuôi dưỡng lão nhân, việc này chắc chắn sẽ lôi ra, hắn đã làm thằng ngốc hai mươi mấy năm. Hắn bảo còn cảm thấy hai di nương còn có chuyện gì đó chưa nói, nhưng hỏi không ra được, may mà ngươi vô tình nghe được, mấy năm trước là không muốn để cha ngươi đau lòng nên giấu, bây giờ thấy đại cha ngươi làm vậy, không nói cũng không được."

"Không phải, lúc đại cha muốn xây nhà thì ta đã nghĩ nói, nhưng sau này nghe đại cha đồng ý phụng dưỡng ông bà, nên ta không nói, những không biết hai vị lão nhân còn có chuyện gì chưa nói nhỉ?" Tử Tình cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm.

"Ai biết được, bây giờ có hỏi không ra, có lẽ, đến lúc đó, tự nhiên có người lôi ra thôi, như chuyện đại dượng ngươi đấy, ai ngờ là tự miệng con dâu của hắn nói ra chứ? Bằng không thì chúng ta bị lừa còn chẳng biết gì."

Tử Tình suy nghĩ, cũng có lý, có moi móc gì cúng không có kết quả, nên đến thì sẽ đến thôi.

Sau khi đứa nhỏ Tử Tình trăng tròn, Tử Tình chuyển về nhà giữa. Tăng Thụy Tường đặt tên cho đứa nhỏ là Thư Ngạn.

Tử Tình dọn ra khỏi Ấm Hương uyển, dọn nơi này sạch sẽ, để Tử Lộc ban ngày đến đây đọc sách, trời lạnh, Trần thị cũng không thể luôn ôm theo đứa nhỏ ra ngoài, nhưng để đứa nhỏ ở nhà, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Tử Lộc.

Mùa đông, lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hoa mai cũng bắt đầu chớm nở, dưới ánh chiều tà, mặt sông lấp lánh, Tử Lộc cũng thích quang cảnh này, vui vẻ đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Khang Bình rất bận, tìm chút ăn mày cho bên Khang trang, còn có hai lão nhân tuổi tác lớn, là dẫn từ trong ngôi miếu đổ nát về, khoảng năm mươi tuổi, không có con cái, chạy nạn tới được đây, vẫn còn mạnh khỏe, sáng sủa, nông dân, lúc đầu là định bán thân, ai ngờ chủ nhà đều ngại bọn họ tuổi lớn, tuy chất phác nhưng không ai muốn.

Lâm Khang Bình mua xuống ba quả núi hoang vây quanh khang trang, dân cư ở Khang trang rảnh rỗi thì đều giúp đỡ thu dọn núi hoang, bên này Vương Hoa Tượng bắt đầu chuẩn bị ươm cây Hoa Quế. Lâm Khang Bình nói khí hậu ở đây thích hợp trồng Hoa Quế, phương bắc thì mùa đông phải trải rơm quanh gốc cây. Cho nên Lâm Khang Bình chuẩn bị trồng hoa quê trong một quả núi, chờ thu hoạch xong, làm thành hoa khô, đưa đến kinh thành.

Hai ngọn núi khác thì chưa nghĩ ra làm gì, tạm thời không đụng đến, dù sao cũng rất bận rồi.

Hơn một tháng này, bên Tăng Thụy Khánh cũng không có động tĩnh gì, Tăng Thụy Tường cũng không nóng nảy, theo ý của Thẩm thị thì Tăng Thụy Tường đoán Tăng Thụy Khánh chắc đang đợi Tử Phúc về, đầu xuân Tử Phúc sẽ được phái làm quan, e là đánh chủ ý lên người Tử Phúc, giúp hắn nói chuyện ở nha môn, hoặc là giúp hắn tìm một công việc như trước.

Điều này thì Thẩm thị cùng Tử Tình không lo, Tử Phúc sẽ không đồng ý giúp việc này, hắn là trưởng tử, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị chịu khổ, hắn cảm động lâu, từ nhỏ đã nỗ lực đọc sách thay đổi vận mệnh cho cả nhà, Tử Tình còn nhớ rõ hình ảnh thiếu niên luôn mím môi, còn có chuyện đưa làm con thừa tự nữa, chắc cả đời này, hắn sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.