Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 270: Gặt Lúa Mạch



Tử Tình thu thập đồ đạc, muốn đi cùng Thẩm thị tới thôn Bạch Đường xem thử, Lâm Khang Bình tất nhiên lo lắng, muốn đi theo cùng.

Sáng sớm ngày tiếp theo, hai người buông việc trong tay ra, giao chuyện trong nhà cho tiểu Lam cùng Tiểu Thanh, Thư Ngạn đã được hơn năm tháng rồi, có thể ăn một chút bột quấy, bánh ga-tô, còn có sữa dê.., Thư Duệ càng không cần quan tâm. Tử Vũ biết cũng muốn đi theo, bởi vì có Lâm Khang Bình, Thẩm thị cũng đồng ý, chẳng qua muốn Tử Vũ phải mặc quần áo cũ bình thường.

Bởi vì sốt ruột, cũng không đi theo đường lớn bên phía An Châu, Lâm Hưng đánh xe ngựa chạy tới đường qua giữa thôn tên là Hứa gia thôn, đi tiếp chính là dòng suối nhỏ, đường bờ ruộng cùng đường núi, không qua được xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, Tử Tình có rất nhiều năm chưa đi tới con đường này rồi, vẫn còn nhớ rõ chuyện năm nào Tử Hỉ ngã từ trên xe cút kít xuống ruộng, nhoáng cái đã hơn mười năm, núi vẫn là núi này, ruộng vẫn là ruộng này, từ một tiểu nha đầu đi bên bờ ruộng, giờ đã là mẹ của hai đứa nhỏ, Tử Tình không muốn cảm khái cũng không được.

Mấy người chạy tới trong thôn, Hà thị ở nhà của Thẩm Kiến Thủy, nhà của Thẩm Kiến Thủy là ông ngoại khi còn sống xây, Thẩm Kiến Sơn ở tổ trạch, Hà thị muốn trong coi gian phòng trượng phu xây trước khi qua đời, Thẩm Kiến Sơn cũng không có cách nào khác, cũng may hai nhà chỉ là nhà trước nhà sau cũng rất thuận tiện.

Nhà Thẩm Kiến Thủy chỉ có giữ bên người một nhà Thẩm Kim Phúc làm ruộng, lúc mấy người Tử Tình đến, chỉ có nhị cữu nương của Tử Tình là Triệu thị cùng Tam nàng dâu ở nhà, một người sắc thuốc, một người trông hai đứa nhỏ, những người khác đều xuống ruộng rồi, đang trong khoảng thời gian cấy mạ.

Hà thị nằm ở trong phòng, phòng ở vốn đã tối, phòng cũ có cửa sổ nhỏ như vậy, vẫn dùng cái loại thanh gỗ chống đỡ cánh cửa sổ gỗ, lại là giường bạt bộ kiểu cũ, mặc dù có hai cái móc bằng đồng lớn móc màn lên, nhưng cũng không thấy rõ mặt Hà thị, chỉ có thể thấy một thân hình đang nằm, nước mắt Tử Tình cũng rơi xuống trước.

"Tình nhi, sao ngươi lại tới đây?" Hà thị vẫn nhận ra Tử Tình trước, chống người dậy, Tử Tình bước lên phía trước mấy bước đỡ Hà thị nằm xuống.

"Không có việc gì, sao các ngươi đều đến đây? Ta chỉ là không chăm sóc tốt cho mình. Bệnh thương hàn mà thôi, ta đều đuổi mấy đứa chúng nó ra ngoài rồi, nên làm việc gì thì làm đi, dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Ai nhiều chuyện báo cho các ngươi vậy?" Hà thị nói.

Tử Tình nghe thấy cổ họng của lão nhân, dường như có chút thở gấp, vội hỏi: "Bà ngoại, đại phu nói như thế nào? Nghiêm trọng không?"

Lúc này, thê tử của Thẩm Kim Phúc là La thị bưng thuốc tiến vào, nói: "Thuốc của bà đã sắc tốt rồi. Là cha ta cùng đại cha mời đại phu từ An Châu tới đây khám bệnh kê đơn, lại bốc thuốc từ An Châu. Dùng hai ngày rồi, chẳng qua là thấy hiệu quả không lớn lắm."

Thẩm thị nhận lấy thuốc, tự mình cho Hà thị uống xong, vừa muốn nói chuyện, Hứa thị đã tới, nhìn thấy mấy người Thẩm thị, vội hỏi thăm: "Muội muội tới lúc nào vậy?"

Thẩm thị tiến lên chào hỏi, mấy người Tử Tình cũng chào hỏi. Hứa thị ngồi vào mép giường của Hà thị, hỏi: "Nương cảm thấy hôm nay khá hơn chút nào không? Có muốn ăn hay không?"

Hà thị lắc đầu, Hứa thị nói: "Không bằng. Để Tam nhi đi câu mấy con cá trích, nương uống chút canh cá nhé?"

"Có thể làm chậm trễ công việc hay không?" Hà thị hỏi.

"Xem nương nói kìa, chỉ cần nương muốn ăn, sẽ không sợ, có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?" Hứa thị nói xong thì đứng dậy.

"Muội muội, ta đi sai Vạn Phúc đi chuẩn bị mấy con cá trích trước đã, các ngươi cứ ngồi trước đi, trở về thì qua nhà ta ăn cơm, ta đi chuẩn bị một chút, nhị tẩu tử của ngươi rất bận. Tôn tử còn nhỏ, mỗi một ngày còn phải sắc thuốc cho nương." Hứa thị nói với Thẩm thị.

Thẩm thị nói: "Đại tẩu mau đi đi, một lát nữa chúng ta qua thăm, đại ca cũng xuống ruộng nhỉ?"

"Đúng vậy, một lát nữa ta đi tìm hắn về." Hứa thị nói xong cũng đi.

Tử Tình ngồi ở trên mép giường, Hà thị dựa vào cái gối lớn. Nói: "Không có chuyện gì lớn, các ngươi yên tâm đi, đại cữu nương ngươi mỗi ngày đều đưa tới hai chén đồ ăn, nhị cữu nương ngươi mỗi ngày đều sắc thuốc, bên người ta cũng có người hầu hạ."

Thẩm thị cũng tới ngồi, kéo tay Hà thị, nói: "Nương nếu cảm thấy khá hơn nhiều rồi, con sẽ đến đón người, đến chỗ con cũng tiện hơn một chút. Nương còn phải giúp con nhìn xem, tiểu Tam cũng phải thành thân rồi."

"Được, chờ ta khá hơn nhiều thì sẽ đi. Tình nhi, nếu có mật đường kia, đưa lại cho bà một chút."

Tử Tình vừa nghe thấy, vội hỏi: "Bà ngoại, biết rồi, trở lại sẽ sai người đưa tới cho bà một chút, người còn muốn ăn cái gì?"

Lần này Tử Tình cùng Thẩm thị tới, chỉ đem đến cho Hà thị một chút bánh điểm tâm mềm, một rổ trứng vịt, một miếng thịt heo, còn một chút táo đỏ long nhãn .., vừa rồi thấy Hà thị muốn uống canh cá trích, Tử Tình đã nghĩ một lát nữa sai người đưa tới.

Tử Tình thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài cũng không tệ lắm, liền muốn đỡ Hà thị ra ngoài phơi nắng một chút, thuận tiện cho phòng thông khí, Lâm Khang Bình bế Hà thị ra ngoài, Tử Tình chuẩn bị cái ghế dựa dưới chân tường, trải lên trên một tầng đệm giường, Thẩm thị ở dưới ánh nắng giúp Hà thị chải đầu, dùng lược dày một chút giúp Hà thị chải đầu, một bức tranh mẹ hiền con thảo này, ở trong lòng Tử Tình rất lâu không biến mất.

Từ thôn Bạch Đường trở về, cứ ba ngày hai lượt Tử Tình lại sai người đi tặng đồ, thăm hỏi, cho đến khi mười ngày sau Hà thị có thể xuống đất, Tử Tình mới thôi.

Hà thị khỏi bệnh rồi, lúa mạch ở Khang trang cũng sắp chín, Lâm Khang Bình nói, còn khoảng dăm ba ngày nữa là có thể thu hoạch.

Tử Tình nghe xong nhất định muốn đi xem một chút, nói thật ra, nàng đã nhớ thương loại mạch đã cải tạo từ lâu, khẳng định là sẽ không tạp giao, chẳng qua, Tử Tình nhớ được lúa mạch cùng lúa nước đều là thu hoạch sau cùng, chỉ cần chọn những bông lúa mạch dài nhất ra, giữ lại làm hạt giống, từ từ cũng có thể thay đổi, cái này Tử Tình cũng không nhớ rõ nhìn thấy từ đâu, dù sao hạt giống ngô Tử Tình cũng chọn giữ lại những hạt to tròn hơn, sản lượng năm trước cao hơn năm kia một chút, năm nay Tử Tình còn định tra thử một ít ngô mùa hè xem sao.

Lâm Khang Bình mang theo Tử Tình vào Khang trang, một mảng lớn ruộng lúa mạch vàng óng ánh, nhẹ nhàng lay động trong gió, mặc dù không giống như bông lúa uốn cong lưng như Tử Tình đã gặp, cho dù tính năm nay sản lượng thấp một chút, cũng được hai trăm cân lúa mạch, cũng có bốn vạn cân lúa mì, cũng là một con số tương đối khả quan.

Tử Tình cẩn thận quan sát, đúng là có bông mạch dài, có ngắn, còn có trên bờ ruộng không cẩn thận làm rơi ra hạt lúa mạch cũng có bông mạch lớn lên, loại này thân cây mạch không dài, có bông mạch còn không ngắn, Tử Tình nói với Lâm Khang Bình muốn lấy hạt trước, lấy hạt như thế nào, Lâm Khang Bình nghe xong phân phó Lâm An, trẻ con dưới mười tuổi ở Khang trang chịu trách nhiệm lấy hạt, chọn qua loại này mới bắt đầu thu hoạch.

Tử Tình thế mới biết, Khang trang đã xây một chỗ xay bột tốt rồi, Lâm Khang Bình nói là ý của đốc công, hạt thóc, lúa mạch, ngô, về sau còn đậu nành, hạt cải dầu, mè vừng cái gì cũng đều cần chỗ xay bột, trong thôn trang không ăn hết mấy cái đó, có thể mở một cửa hàng bán ra bên ngoài, bán thành phẩm thế nào cũng tốt hơn nguyên liệu một chút, hơn nữa chính Khang trang cũng cần ăn.

"Đúng rồi, ngươi không phải nói muốn làm mì sợi bán sao? Đây không phải là vừa khéo, trong trang nữ hài tử lớn nhất cũng mười lăm tuổi rồi, để Hoàng bà tử dẫn theo mấy bé gái đi làm, bé gái cũng không làm được việc gì nặng cả." Lâm Khang Bình nói.

"Đúng vậy, lúc này cũng là ngươi nghĩ đến trước ta đi, trong thôn trang có bao nhiêu người?" Tử Tình hỏi.

Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Lâm An, Lâm An nói: "Trừ hai phòng biểu ca của nãi nãi, có ba mươi hai người, trừ bốn đốc công, hai bà tử, còn lại hai mươi sáu người, nam tử mười sáu người, lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất tám tuổi, nữ tử mười người, lớn nhất mười lăm tuổi, nhỏ nhất sáu tuổi."

"Gặt lúa mạch có thể gấp không? Có phải cần thuê người hay không?" Tử Tình hỏi.

"Đốc công nói cứ lấy làm trước, không được đưa Lâm Sơn Lâm Phong tới, còn có Lâm Hưng Lâm Vượng, đều biết làm việc nhà nông. Đến lúc đó sau thật sự gấp quá thì thuê thêm người cũng như vậy." Lâm An đáp, hắn cũng biết quy củ của nãi nãi, tự làm lấy tiền công cho mình, không muốn tiện nghi cho người ngoài.

Lâm Khang Bình suy nghĩ một lát nói: "Không bằng gọi Vương Thiết Sơn tới, ta thấy một mình hắn còn hơn nhiều người các ngươi, Lâm An cũng là có sức lực, có thể tới giúp một tay."

"Có người dùng mánh lới lười biếng, phải gõ một phen, gõ không được, đuổi ra ngoài, hoặc bán đi, tóm lại, không thể bởi vì một hai người mà làm hỏng quy củ." Tử Tình nói.

"Nãi nãi, chỉ là có một việc, muốn nói cùng nãi nãi một chút, một tiểu hậu sinh (chàng trai), tên là Ngô Đại Ngưu, muốn cưới A Đào mười lăm tuổi, nãi nãi thây việc này thế nào?" Lâm An hỏi.

"Tuy rằng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nhưng chủ yếu là cô nương nhà người ta vui lòng, trâu khoẻ không ép uống nước, việc này phải hỏi ý của A Đào trước, mặc dù A Đào đồng ý rồi, cũng phải tròn mười sáu tuổi mới được thành thân." Tử Tình nói.

"Cái này là tất nhiên, mọi người ở chung một chỗ quen thuộc, tất nhiên biết phẩm tính của ai như thế nào, trở lại ta sẽ hỏi ý kiến của A Đào một chút." Lâm An đáp.

"Còn có, sau khi thành thân, một nhà tự nấu cơm ăn, gạo cùng rau xanh nhận từ trong thôn trang, mỗi người theo định lượng mỗi tháng, còn dư lại mỗi người trợ cấp một xâu tiền." Tử Tình nói xong hỏi Lâm Khang Bình có bổ sung thêm không.

"Nhất thời không nghĩ ra, nghĩ tới cái gì cũng tương tự như vậy, cũng không phải một hai ngày này thành thân ngay." Lâm Khang Bình nói.

Lâm An thấy hắn không có chuyện gì nữa, phải đi phân phó tiểu nha đầu cùng mấy thằng bé chuẩn bị rổ lấy hạt.

Tử Tình từ ruộng lúa mạch rẽ đến ruộng nước kia, muốn nhìn một chút vài mẫu niễng kia lớn như thế nào, lá cây đã có vẻ rất dài, có vài phần giống như cỏ lau, lá cây rộng hơn lá cỏ lau một chút, gốc đã nhìn ra được vị trí to khoẻ, xem ra, không cần nhiều thời gian nữa hẳn có thể thu hoạch rồi.

"Khang trang của chúng ta cơ bản đã có thể tự thực hiện tự cung tự cấp rồi, trừ cái không thể dệt vải, không thể làm muối, gia vị gì đều có thể tự làm, về sau, chỉ cần không có chiến loạn, mọi người có thể sống an ổn rồi."

Lâm An Bình nghe xong nắm chặt tay Tử Tình, nói: "Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là chỉ sở cầu tám chữ, năm tháng tĩnh lặng, đời này an ổn."

Hai vợ chồng về nhà, gặp nương Bảo Phượng là Tôn bà tử tới nhận nguyên liệu nấu ăn bữa trưa, thử dùng Tôn bà tử hai ngày, Tiểu Thanh Tiểu Lam các nàng đều nói tốt, tuy rằng không bằng Vương bà tử, nhưng Vương bà tử dù sao cũng là làm tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất), thức ăn tinh xảo, trước kia cơm canh của bọn họ một nửa là Tiểu Tử làm, cơm tập thể Tiểu Tử làm còn không bằng Tôn bà tử, bởi vậy mọi người ăn coi như vừa lòng.

Tử Tình nhìn thấy nàng, nhớ tới Bảo Phượng, hỏi: "Đương gia nhà Bảo Phượng đang bận làm cái gì vậy?"

"Mấy ngày nay đi thành An Châu tìm việc làm công nhật, nếu không, Bảo Phượng cũng sắp sinh rồi, trong tay cũng nên có chút tiền.’’ Tôn bà tử nói.

"Nếu như thế, nhà của ta ba ngày sau bắt đầu gặt lúa mạch, không bằng mời hắn tới giúp gặt mạch, một ngày ba mươi vạn tiền công, phụ trách ba bữa cơm.’’ Tử Tình hỏi, chủ yếu là cảm thấy hơn hai trăm mẫu lúa mạch phải dựa vào mừoi mấy sức lao động tốt, muốn làm tới khi nào chứ?

Tôn bà tử vô cùng cảm ơn rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.