Tử Tình vừa nghe
xong, sai tiểu Thanh trông hai hài tử, còn mình mang theo Tiểu Phấn trở
về nhà mẹ đẻ, bà đỡ đã thu thập sạch sẽ cho đứa nhỏ, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, nhìn vẫn nhăn nheo khó coi, Tử Tình cảm thấy đứa nhỏ vừa sinh ra,
đều có vài phần giống nhau, nhìn không thấy khác nhau mấy, cũng không
khác Vĩnh Lăng mấy.
Trần thị rốt cục cũng như nguyện sinh một nữ
nhi, tinh thần phấn chấn mười phần, khi Tử Tình đi vào, lại có thể đang
uống canh cá, nói muốn sớm cho ra sữa.
"Xem ra người có con trai
trước rồi đúng là không giống, cùng sinh một nữ nhi, chỉ cách một bức
tường đại tẩu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mà nhị tẩu lại vui vẻ ra
mặt, vừa sinh xong đứa nhỏ lại còn có tinh thần uống canh." Tử Tình cười nói.
"Canh cá tính là cái gì? Ta còn muốn gặm chân heo nữa. Thật sự không lừa ngươi, cực kỳ thèm ăn, thấy cái gì cũng muốn ăn." Trần thị bây giờ là dáng vẻ có con gái vạn sự đều đầy đủ rồi.
"Nhìn ngươi như vậy, ta cũng cực kỳ muốn nữ nhi, thai này của ta hẳn cũng là nữ oa
đi, không có đạo lý ngươi sinh được, ta lại không sinh được." Tử Tình
nói.
"Muội muội ngốc của ta, cái này có thể giống nhau sao? Đây
là trời đã định trước, không ai có thể đòi hỏi được." Tử Lộc tiến vào
nghe được lời Tử Tình, nhịn không được nở nụ cười.
"Nhị ca, nhanh, thiên kim nhà ngươi rốt cuộc là lấy tên gì hay?" Tử Tình chuyển đề tài.
"Vĩnh Huyên, Huyên là một loại cỏ vong ưu, chỉ mong nàng cả đời này vĩnh viễn không ưu phiền."
"Ta đã nói rồi, nhị ca là người lợi hại, tên này lấy được rất tốt, Vĩnh Huyên, vĩnh viễn không ưu phiền, nhị tẩu, vừa lòng chứ?"
Tử Tình lại cùng nói đùa mấy câu, rồi vòng đến Phúc uyển, người nhà mẹ đẻ
của Lưu thị đã trở về, ngày đó Lưu thị nghe được lời nói của Thẩm thị,
cuối cùng khuyên giải một chút, đã qua nhiều ngày, thần thái trên mặt
cũng khôi phục một chút.
Từ Phúc uyển vào sân của Thẩm thị, Dương thị đang giúp Thẩm thị xử lý cơm canh, hầu hạ hai nàng dâu ở cữ, Thẩm
thị đúng là có chút lực bất tòng tâm, cũng may các nàng đều có nha hoàn
riêng. Mấy chuyện tắm tắm giặt giặt còn không cần Thẩm thị phải động
tay, về phần cơm canh lại có Thạch bà tử và Dương thị tới giúp một tay,
cũng miễn cưỡng ứng phó được.
"Nương, nhị tẩu cũng sinh nữ nhi. Nương, con lần này có thể như nguyện sao?" Chủ yếu là Tử Tình không muốn sinh tiếp nữa.
"Chỗ nào có thể nhìn ra sớm như vậy chứ, lại nói, cũng không nhất định như
vậy, ai dám đảm bảo?" Thẩm thị liếc Tử Tình một cái, nói.
"Đại
tỷ, nam oa nữ oa đều giống nhau. Đại tẩu nằm mơ còn ngóng trông đó, tỷ
tỷ đừng không biết đủ, nhi tử nhiều cũng là phúc khí, bao nhiêu nhiêu
người mong còn không được đấy?" Dương thị nói, đại khái là thấy mọi
người đều bận sinh đứa nhỏ, Dương thị cũng có một chút hâm mộ, vốn nàng
chính là người có mẫu tính mười phần.
"Đúng vậy. Đến tam đệ muội
nhỏ hơn ngươi vài tuổi còn hiểu đạo ký này, ngươi còn suốt ngày phiền
não cái gì? Mặc kệ nam oa nữ oa ta đều thích, đều là bảo bối của chúng
ta." Lâm Khang Bình vào cửa đã nghe thấy lời Dương thị. Nói.
Dương thị thấy Lâm Khang Bình vốn đã có chút sợ người lạ, rồi đột nhiên nghe
thấy Lâm Khang Bình khen nàng một câu, cũng có chút không biết phải làm
sao, bèn tìm lấy cái cớ vào nhà.
Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình
về nhà, tiểu Phấn đi theo xa xa ở phía sau, tuy đã nhìn vô số lần, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hâm mộ.
Ngày qua trong chớp mắt đã vào
tháng chạp, trước ngày mồng tám tháng chạp một ngày, Tử Tình đang xem
Vương bà tử tra đậu, lúc này. Tiểu Lục tới nói, Bảo Phượng đến.
Tử Tình có chút kinh ngạc, Bảo Phượng này đã tiếp xúc một thời gian dài,
thật đúng là chưa từng tới Tình viên, vội ngoài đón, Bảo Phượng đang ôm
đứa nhỏ. Tôn bà tử ôm cái rổ nhỏ tới.
"Tỷ tỷ, nhà ngươi cũng thật tốt, suốt ngày nghe nói nhà tỷ tỷ có bao nhiêu to có bao nhiêu đẹp,
cuối cùng hôm nay cũng như nguyện thấy được." Bảo Phượng thấy Tử Tình
thì cười nói.
"Còn nói sao, ngươi cũng chưa đến thăm ta, nói thật dễ nghe." Sau này Tử Tình tới nhà Bảo Phượng vài lần, chẳng qua, mỗi
lần tới, Bảo Phượng luôn có chút không được tự nhiên, phòng ở rất tồi
tàn, đến chỗ đặt chân cũng không có, Tử Tình thấy vậy, cũng ngại đến,
hơn nữa trong nhà cũng nhiều việc, cũng ít đến hơn.
"Ta suốt ngày trông nom đứa nhỏ, còn phải làm việc nhà, ta cũng muốn đến thăm tỷ tỷ
một chút, nhưng lấy đâu ra thời gian? Không nói cái này, ta nghe nhà ta
nói, trong thôn trang kia của ngươi không có đậu đỏ, vừa khéo nhà của ta con dư lại một chút, liền đưa tới cho tỷ, ngày mai vừa vặn đem tra loại này, tỷ tỷ đừng ghét bỏ."
"Đúng lúc thiếu thứ như vậy, đa tạ
muội tử nghĩ tới, còn đặc đưa riêng tới." Tử Tình biết cũng là một mảnh
tâm ý của người ta, nếu cự tuyệt ngược lại không tốt.
Tử Tình nói xong, tiểu Phấn vội nhận nhận rổ, đưa đến phòng bếp: "Đưa tới cho tiểu
Lam." Tử Tình dặn dò một câu, tiểu Lam biết ước chừng để đáp lễ.
"Tỷ tỷ, ta còn có một chuyện, đương gia nhà ta làm mấy tháng ở nhà tỷ tỷ,
cũng tích cóp được hơn ba lượng bạc, nương ta cũng cho ta tiền lương mấy tháng gom góp được này, phòng ở nhà ta, thừa dịp bây giờ nông nhàn sửa
chữa lại một chút, ta muốn phiền nương ta giúp ta đi lại nấu cơm vài
ngày, muốn nhận lỗi với tỷ tỷ bên này, bên này của tỷ tỷ nương ta trước
khi ăn cơm một khắc, sẽ bày đồ ra rồi quay trở lại thu thập, như vậy có
thể tới giúp ta gần nửa canh giờ, cam đoan không chậm trễ việc bên này
của tỷ tỷ, chỉ là, thời gian chuyển sớm một chút, tỷ tỷ thấy được
không?"
"Thế này thì có cái gì không được? Phòng ở của ngươi đúng là nên sửa chữa, vừa lúc sửa xong thì đón năm mới, nếu cần người chạy
chân, ta còn có thể cho người mượn một hai người."
"Cái này không được, chỗ nào còn dám làm phiền người của tỷ tỷ, đương gia nhà ta cũng
có mấy người bạn chơi từ nhỏ đến lớn, đều nói tới hỗ trợ." Bảo Phượng
trả lời.
Tiểu Phấn ôm rổ trở lại, Tử Tình nhìn thoáng qua, một rổ trứng gà cộng thêm ba bốn cân thịt heo, còn có một bộ quần áo trẻ con,
là Tử Tình dặn Tiểu Hồng khâu, Bảo Phượng thấy vội từ chối, nói: "Tỷ tỷ
mỗi lần đến thăm ta cũng không đi tay không, ta cũng không có gì đáp lễ, trong thôn bao nhiêu tỷ muội hâm mộ ta có quan hệ tốt với tỷ tỷ, đều
nói ta tham đồ của tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu như vậy, về sau, ta càng không dám
tới nhà tỷ tỷ nữa."
"Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ chiếu cố ngươi một chút cũng là việc phải làm, trong nhà muốn mời người tới
sửa phòng, rất nhiều việc đó, cũng đừng khách khí với tỷ tỷ."
Tôn bà tử vội dập đầu với Tử Tình, tiểu Phấn ngăn cản.
Sau ngày mồng tám tháng chạp, Tử Thọ Tử Hỉ về tới nhà, bởi vì khó khăn lắm
mới về nhà, Tử Thọ tất nhiên dính một chỗ với Dương thị, chỉ còn lại Tử
Hỉ chẳng có chỗ nào đi, mỗi ngày đều đến Tình viên báo danh.
Mười lăm tháng chạp, hồ nước ở Tình viên muốn kéo mấy lưới ca, thừa dịp Tết
âm lịch có thể bán giá tốt, không riêng gì Tình viên, hồ nước ở Khang
trang cũng được vài năm rồi, cũng có thể bắt được một phần cá lớn, Lâm
Khang Bình mang theo người bận rộn tháo nước, Tử Tình đang định về nhà
mẹ đẻ, Thẩm thị và Tử Hỉ lại tới.
"Nghĩ đến lấy mấy con cá lớn ở
nhà ngươi, đáp lễ cho người khác, ngươi nói xem, đang yên đang lành, sao Hạ gia lại đột nhiên phái người đến tặng lễ Tết cho chúng ta? Ta cũng
không biết đáp lại cái gì mới tốt?" Thẩm thị nói.
"Hạ gia nào?" Tử Tình hỏi.
"Còn có thể có cái nào, chính là nhà Hạ huyện thừa, ngươi xem danh mục quà
tặng nhà hắn, ta cũng không biết đáp lại cái gì mới tốt?" Thẩm thị đưa
cho Tử Tình một tờ giấy viết màu đỏ.
Tử Tình vừa mở ra thấy, cũng chẳng qua là bốn cuộn lụa, các loại điểm tâm, quả vỏ cứng ít nước (hoa
quả khô), còn có hỏi thăm Lưu thị sinh đứa nhỏ, tặng một bộ vòng vàng
cùng khóa trường mệnh.
"Nương, này có là cái gì, vài năm nay
trong trấn và trong huyện không phải là đều có mấy nhà đến đưa lễ Tết,
lễ năm nay của Hạ gia cũng như vậy thôi, ngươi y theo đáp lại là được,
không được thì lại hỏi đại tẩu, dù sao chúng ta cũng có sẵn cá, gà,
trứng gà .., đúng rồi, còn có thỏ và dê, vịt muối gà muối cái gì cũng
đưa một chút, mấy thứ đồ khô đó vừa vặn đãi khách nhắm rượu mừng năm
mới."
"Ta đã nói với nương, còn phải từ chỗ tỷ mượn Lâm An Lâm
Phúc để sai sử, chúng ta cũng nên mua vài người rồi, nương cũng không
nghe vào." Tử Hỉ nói.
"Chỉ vì một năm trả lễ cho người ta, ta
liền mua vài người ở nhà nhàn rỗi? Chúng ta ở chỗ nhỏ như vậy, mua người thì ở đâu? Vũ nhi cũng là đại cô nương rồi. Nói nghiêm chỉnh, các ngươi nói xem, sao Hạ gia lại đột nhiên đưa lễ Tết cho chúng ta, muốn đưa,
cũng phải đưa cho đại ca các ngươi chứ?" Thẩm thị hỏi.
"Có phải
là coi trọng Vũ nhi nhà chúng ta hay không? Ngươi nói Vũ nhi cũng là đại cô nương, nhà nàng không phải vừa đúng có một nhi tử, năm nay thi tú
tài, cũng không biết có trúng không?" Tử Tình đột nhiên hỏi, nói thật
ra, nàng thật sự còn không nhớ nổi dáng vẻ còn nhi tử Hạ gia, chỉ nhớ rõ gầy teo, vóc người trên dưới 1m7, dáng vẻ hình như còn rất nhã nhặn,
những cái khác thật sự nghĩ không ra.
Lời của Tử Tình cũng nhắc
nhở Thẩm thị, Thẩm thị ngẫm nghĩ nói: "Nhà nàng hình như có một nhi tử,
năm nay mười sáu, lớn hơn Vũ nhi ba tuổi, mặc kệ thế nào, nhà người ta
cũng là xuất thân quan lại, hơn nữa là người thành An châu, Vũ nhi nhà
chúng ta chỉ là một nha đầu ở nông thôn, nhà người ta có thể nhìn trúng
chúng ta?"
"Nương, suy nghĩ của ngươi vẫn còn dừng lại trong quá
khứ, sớm nên vứt bỏ rồi. Chúng ta giờ đã khác trước kia rồi, bàn về bên
ngoài, phẩm cấp của đại ca còn cao hơn nhà họ một cấp, bàn về của cải,
chúng ta cũng gom góp rồi, tiểu muội có thể có mấy ngàn lượng bạc của
hồi môn, cũng đủ nuôi sống bản thân tiểu muội rồi, không khiến Hạ gia
họ. Lại nói, sau này còn có ta nữa, chúng ta chỉ có càng ngày càng tốt
lên. Ta còn không định để ý Hạ gia họ đâu, tương lai muốn mượn ánh sáng
nhất định là nhà họ." Tử Hỉ phân tích nói cho Thẩm thị.
"Nương,
lời tiểu Tứ nói rất đúng, Vũ nhi tuyệt đối không kém, bàn về tướng mạo,
bàn về của cải, bàn về năng lực quản gia, vào Hạ gia họ là dư dả. Tiểu
muội còn nhỏ, không ngại nhìn thêm một năm nữa, chờ tiểu Tứ trúng cử,
lại nghị hôn cũng không muộn." Tử Tình khuyên nhủ.
Đang nói, Tăng Thụy Tường sai Tử Vũ tới, lại có người tới đưa lễ Tết, để Thẩm thị đi qua chiêu đãi.
"Đại ca phái quan lần này, cũng gần nhà, người đưa lễ Tết cũng nhiều, đến cả bình thường ít qua lại, cũng tới cửa." Tử Hỉ chờ Thẩm thị đi rồi nói.
"Con người không phải đều như vậy? Chỗ nào có Phật chỗ đó thắp hương, nửa
năm này ngươi thế nào? Ngươi cũng mười sáu rồi, sang năm chỉ sợ nương
cũng muốn đính hôn cho ngươi rồi, có suy nghĩ gì hay không?"
"Không nóng nảy, ngươi nói xem, ít nhất cũng phải chờ trúng cử nhân rồi lại nói."
"Đến lúc đó ngươi cũng mười tám rồi, nương ta có thể đồng ý? Thực ra, ngươi
nói chuyện tử tế với nương, trễ một năm hai năm cũng không có gì, đến
lúc đó ngươi thật sự trúng tiến sĩ, không phải là có thể tìm một nhà
điều kiện tốt sao?"
"Tỷ, cái này ngươi lại không hiểu, nếu đến
lúc đó tìm người có điều kiện tốt hơn nhà chúng ta, là hướng đến thân
phận của ta mà tới, tương lai ta có thành tựu gì, cũng phải tính hết
trên người nhà người ta, hoặc là, ta bị người nào nhìn trúng, đến hôn
nhân của mình cũng không thể làm chủ, đó mới là thảm. Còn không bằng
thành thân trước thi hội, ta tìm một hộ tương đương với chúng ta là
được, cưới vợ không nên cưới cao."