Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 313: Tử Hỉ Đề Nghị



"Sao lại không có tới? Tối qua đến, ở đây ăn cơm chiều. Còn có a công bà bọn họ." Dương thị nói.

"Ta nói mà, chuyện lớn như vậy, không có đạo lý không thấy bóng người. Đến tay không?" Tử Tình hỏi.

"Hình như làm đôi giày cho cha nương, còn rất tinh xảo. Chắc là bắt đầu chuẩn bị từ lúc biết Tứ đệ đi đỗ." Trần thị trả lời.

Đồ không ở sang hèn, tâm ý mới quan trọng nhất, Thu Ngọc bây giờ vẫn qua lại gần cùng Tăng Thụy Tường bên này, tất nhiên phải tốn chút tâm tư.

"Định ngày nào bày rượu?" Tử Tình hỏi.

"Hai mươi tháng tư." Phó thị nói.

"Nhị tẩu, học quán của Nhị ca ta thì làm sao bây giờ?" Tử Tình hỏi, Tử Lộc mở học quán xong, mất chút ít sức lực, mới chiêu được hơn mười hài tử, không biết sau này có thể tốt lên được một chút hay không?

"Đệ đệ ta dạy thay trước, hắn cũng học nhiều năm như vậy, thi tú tài cũng thi không đỗ, bây giờ cũng định tâm lại, nói muốn làm tiếp tiệm cơm lớn một chút, về sau, chỉ một lòng một dạ kiếm tiền." Trần thị nói. Người Trần gia ở phương diện làm ăn vẫn là có chút thiên phú, có thể chịu khổ, có thể bỏ xuống tư thái, Trần gia hôm nay, cũng coi như đứng vững ở trong thành An châu, không chỉ cha mẹ Trần thị, đại đệ đệ nàng sau khi thành thân đã mua phòng ở ở trong thành.

Tử Tình thấy vẻ mặt hâm mộ của Dương thị, tình trạng của Dương gia vẫn là không có cải thiện gì lớn, muội muội Dương thị cũng xuất giá rồi, cũng là gả cho một tú tài, chẳng qua điều kiện kém hơn Tăng gia. Cũng còn hai đệ đệ ở nhà, đều đọc sách ở học đường, đúng là thời điểm tốn tiền.

Lúc Phó phu nhân đi, lôi kéo tay Tử Tình cười nói: "Khi nào thì sinh? Cũng đừng quên nói với ta một tiếng, ngươi thật đúng là Tử Tinh vận vượng *, mới vài ngày, lại mang thai rồi, chỉ e ngươi như nương ngươi, chuyện tốt còn ở phía sau đấy."

*) Tử Tinh: một loại thuật ngữ chuyện nghiệp xem bát tự. Tử Tinh vượng tướng thì sinh nhiều con trai, con trai có tài giỏi; Tử tinh suy yếu thì sinh nhiều nữ; không có tử tinh cộng thêm Hung tinh vượng tương thì không có con

"Đa tạ, nhận cát ngôn* của phu nhân, quả thực như thế, đến lúc đó. Tặng cho phu nhân một phần đại lễ." Tử Tình cười nói.

*) Cát ngôn: lời tốt lành, may mắn

"Phải không? Các ngươi đều nghe thấy được? Ta xem đến lúc đó ngươi làm sao chối cãi?" Phó phu nhân cười nói.

Phó gia đi rồi, lão gia tử và Điền thị cũng đi rồi, một nhà Thẩm Kiến Nhân ở lại, Tăng Thụy Tường không nhắc tới chuyện Tăng Thụy Khánh. Tử Tình cũng không tiện hỏi, chẳng qua, Tử Tình nhìn sắc mặt Tăng Thụy Tường, đại khái là tan rã trong không vui.

Ngày thứ hai, Tử Tình đang kiểm tra ghi chép đơn giản một chút của Tiểu Lục làm, sau khi Tiểu Lam đi rồi, Tiểu Lục này nhận vị trí của nàng. Có thể là thời gian va chạm không đủ, Tử Tình phải tốn nhiều tâm tư hơn trước kia. A Lan tới nói, Hạ thái thái đến.

Hạ gia lúc này, hẳn là cũng đến chúc mừng, nói lý ra, Tử Tình có đi hay không cũng không sao cả, nhưng là, Thẩm thị đã phái người đến nói cho Tử Tình một tiếng. Chỉ sợ còn có việc. Tử Tình tính thời gian, ngay lúc Tăng Thụy Tường từ học đường trở về, xem ra. Hạ gia thật đúng là có việc.

Quả nhiên, Tử Tình vào nhà, đã thấy Hạ thái thái cùng Thẩm thị ngồi nói đùa, bên cạnh còn có một bà tử trong trang phục bà mối, trong phòng bày mấy hòm lễ vật, xem ra, Hạ gia là tới thỉnh kỳ *.

*) Thỉnh kỳ: Tục gọi là đưa ngày hoặc gọi là đề ngày, một trong lễ nghi trong hôn nhân người Hán, phần thứ năm trong sáu lễ. Đó là nhà trai chọn rồi định ra ngày kết hôn, dùng giấy đỏ viết tuổi tác của nam nữ ( Lễ Thư thỉnh kỳ), Do người mai mối mang theo đến gia đình nhà gái, cùng chủ nhà gia đình nhà gái chủ thương lượng ngày cưới.

Tử Tình thoáng nghĩ, đến Tử Vũ cũng mười sáu tuổi rồi, tình cảnh nàng sinh ra, Tử Tình còn rõ mồn một trước mắt đây. Một đêm hung hiểm kia, Hà thị té ngã, Tử Tình bất lực và sợ hãi, Tăng Thụy Khánh ngang ngược không phân rõ phải trái, giờ phút này một màn lại một màn hiện lên, nước mắt của Tử Tình không tự chủ được rơi xuống.

Vì Tử Hỉ tháng sau phải về kinh. Khả năng giữa đường trở về tham gia hôn lễ của Tử Vũ không nhiều, cho nên, chỉ có thể lại là gác lại tới tháng chạp, thương lượng xong rồi định vào tháng chạp, sẽ mời đại sư tính một ngày tốt, hôn sự của Tử Vũ cũng định xong.

Hạ thái thái là vui mừng cười không khép được miệng, âm thầm may mắn nàng xuống tay nhanh, Tử Vũ bây giờ cũng là quan gia tiểu thư chính quy, phẩm cấp cũng là cao hơn nhà nàng không ít, hơn nữa, hai năm này nàng cũng đã nhìn ra, tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội Tăng gia cũng rất tốt, tương lai nhi tử của nàng không lo không có trợ lực.

Mặc dù hôn sự của Tử Vũ đã định xuống rồi, mười sáu tháng chạp. Chẳng qua, Thẩm thị phải quan tâm việc của Tử Hỉ trước, bày rượu là một việc, còn có, Tử Hỉ vào Hàn Lâm viện làm biên tu, sau này, khẳng định là ở lại kinh thành, phải mua phòng, phải trang trí phòng, phải chuẩn bị quẩn áo giày tất lên kinh, hoàn hảo, Phó thị ở một bên trợ giúp nàng.

Lâm Khang Bình không về kịp Tăng gia bày rượu, lúc trở về tiếc nuối mãi, không tận mắt nhìn thấy thời điểm huy hoàng nhất của Tăng gia.

"Một tháng ta đi này, trong nhà lại có việc vui lớn như vậy, có nhiều khách nhân đến không?" Lâm Khang Bình hỏi.

"Ừ, tặng lễ cũng không biết có bao nhiêu, bàn nào bày ra cũng ngồi đầy, không nghĩ tới người phủ nha An châu, huyện nha Lâm giang cùng trong trấn đến không ít, vốn lúc trước mua miếng đất này còn cảm thấy chỗ này rất lớn, sau này xây bốn sân kia, giờ bày rượu, thật là có chút nhỏ rồi, người đến từ trong thành đều ăn ở học đường bên kia."

Tử Tình nhớ tới hỗn loạn ngày đó, đến giờ còn có chút đau đầu, chuẩn bị tiệc rượu thiếu, vẫn là ngay lúc đó điều từ trong nhà Vương bà tử và Thạch bà tử cùng với mấy người Hoàng bà tử trong trang, ở học đường bên kia bày riêng mấy bàn, cơm canh cũng tinh xảo một chút. Vốn, theo ý Tử Tình, tiếp đón người đến Tình viên cũng được, nhưng Tăng Thụy Tường không đồng ý, sợ người đến quá hỗn tạp, gây rắc rối cho Tình viên.

"Đại cha ngươi kia không có bày tỏ gì?"

"Sao lại không có? Đại cha và đại nương đều đến, chẳng qua, cha ta không để ý nói chuyện cùng bọn họ, xem ý của cha ta, là không muốn qua lại nữa, chẳng qua, lúc trước đại cha ta cũng là đi tìm cha ta, hình như là tan rã trong không vui."

Hai người đang nói chuyện, Tử Hỉ và Phó thị tới, Tử Hỉ vào cửa bèn hô: "Tỷ phu, ngươi mới trở về, lần này thật đúng là nhờ có mấy người nhà ngươi, ta vẫn chờ tự mình mở miệng nói lời cảm tạ với ngươi đấy."

"Nếu thành tâm, thì cho ta cái dập đầu, ta cũng hưởng thụ một chút tư vị Thám Hoa lang dập đầu." Lâm Khang Bình trêu chọc nói.

"Làm trò, muốn ta dập đầu cũng là dập đầu cho tỷ ta, ta cảm tạ ta tỷ là được. Nói lý ra, ta dập đầu cảm tạ ngươi cũng không quá đáng, nhưng là, ai bảo tỷ ta đau lòng ta, không cho ta dập đầu đây?" Tử Hỉ cười nói.

"Ngươi là tới cảm tạ ta? Ta thấy thế nào cũng thấy tới để cố ý chọc giận ta đây? Khi nào thì cút về kinh thành vậy?" Lâm Khang Bình hỏi.

"Mười hai tháng năm đi, tỷ phu, không bằng, ngươi cũng mang theo tỷ ta chuyển đến kinh thành đi đi, nếu không, chỉ cả nhà ta, rất không thú vị, muốn tìm một người đấu võ mồm cũng không có?"

Lâm Khang Bình nghe xong cười trả lời: "Cút đi, ai nguyện ý tốn hơi thừa lời với ngươi?"

Tử Hỉ cũng là lằng nhằng với Tử Tình một hồi lâu, vốn cũng là, Lâm Khang Bình ở kinh thành có phòng ở, cửa hàng, thôn trang cái gì cũng là đầy đủ hết, sản nghiệp cũng coi như không ít. Nhưng Tử Hỉ không biết năm đó Tử Tình ở kinh thành gặp phải cái gì, Tử Tình cũng không có cách nào giải thích với hắn.

"Tốt lắm, chờ sau này có cơ hội lại nói tiếp, ngươi xem dáng vẻ bây giờ của ta có thể ra cửa?" Tử Tình nói với Tử Hỉ đang lắc lắc liên tục cánh tay nàng.

Sau khi Tử Hỉ và Phó thị rời đi, Tử Tình hỏi Lâm Khang Bình: "Ngươi thật sự không muốn hồi kinh sao?"

"Không muốn, ở đây cũng rất tốt, không phải nói hay đâu, Tình viên chính là nhà của chúng ta. Chỉ là có chút tủi thân cho ngươi, ta có thể cho ngươi, quá ít." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nói.

Vốn là, năm đó có thể lấy Tử Tình, là cơ duyên xảo hợp, bây giờ, địa vị của Tăng gia xưa đâu bằng nay, Lâm Khang Bình cảm thấy Tử Tình phải là băngng giá được tốt hơn, nhưng là, bảo hắn buông tay, đó là vạn vạn lần không có khả năng. Lâm Khang Bình có thể làm, cũng chính là tự mình cố gắng hết sức, cho Tử Tình một cuộc sống an ổn, giàu có.

Tiễn bước Tử Hỉ, Thẩm thị bắt đầu yên tâm chuẩn bị cho Tử Vũ gả đi, quần áo, hầu bao, bình phong, đệm chăn linh tinh. Bụng Tử Tình càng lúc càng lớn, mà mùa hè năm nay cũng không giống như mọi khi, còn chưa có tiến vào tháng sáu, đã nóng như thiêu đốt không chịu nổi, Tử Tình cơ bản không ra khỏi nhà, thấy Thẩm thị bận như vậy, mình cũng không giúp được gì, đến nhà mẹ đẻ cũng ít về.

Trong nhà ba nhi tử cũng là luôn miệng la hét quá nóng, hận không thể suốt ngày ngâm mình ở trong nước, Lâm Khang Bình thường xuyên trước khi trời tối mang theo ba đứa bọn chúng ra con sông nhỏ ngoài thôn chơi nước. Nước chỗ đó tương đối trong, cũng không sâu. Lâm Khang Bình đặc biệt dẫn theo bọn nhỏ học bơi lội, ở trong mắt hắn, luyện công, bơi lội gì đó đều là kỹ năng cần phải học, không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới.

Thư Duệ năm nay bảy tuổi tính cả tuổi mụ, không biết có phải là nguyên nhân là lão đại trong nhà hay không, thường ngày nói chuyện làm việc đã có một tia trầm ổn, hơi có chút phong phạm của Tử Phúc năm đó, rất được Tăng Thụy Tường yêu thích, thường nói trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng là Tử Tình có chút ngại đứa nhỏ quá thành thục, lúc này học bơi lội, tính tình cũng là hoạt bát hơn một chút.

Phụ nữ có thai vốn là sợ nóng, bọn nhỏ có thể bơi lội ngâm mình ở trong nước, Tử Tình có thể làm cái gì đây? Tử Tình ngồi ở trên chiếu trúc, dùng thìa múc lấy dưa hấu đã ngâm qua ở trong nước giếng, cảm thán nếu có băng thì tốt rồi, trực tiếp dùng dưa hấu làm kem tươi ăn, quá đã nghiền nha!

Tử Tình nghĩ tới kem tươi, con sâu tham ăn bò lên, mình vẫn còn là một người học hóa học, sao không nghĩ tới tự mình làm băng đây? Tử Tình nghĩ đến chỗ này, không kịp nghĩ nhiều, nhớ lại cách làm băng dưới điều kiện hiện tại. Bèn nhờ Lâm Khang Bình đi mua chút quặng kali nitrat, tránh ở trong phòng, tự mình làm mẫu dạy hắn làm băng như thế nào. Lấy một cái vạc lớn, quặng kali nitrat thả vào trong vạc, dùng một cái chậu đồng sạch sẽ chứa nửa chậu nước, đặt vào trong vạc, lúc này, lại đổ thêm nước vào vạc.

Qua một lúc, nước trong chậu đã đóng băng, Tử Tình lấy ra một ít, đập nhỏ, rắc vào phần thịt dưa hấu đã cắt xong, kem tươi dưa hấu đơn giản đã làm xong, Tử Tình cho Lâm Khang Bình nếm một chút, mình cũng ăn một miếng, bao nhiêu năm không ăn được hương vị này, thật đúng là có chút nhớ nhung.

Lâm Khang Bình ăn sau oán trách nói: "Tình nhi có bản lĩnh này, cũng không sớm lấy ra, hại chúng ta nóng mấy mùa hè. Trước kia khi ở Văn gia bọn họ đều là đào hầm dự trữ khối băng, cái đó chi phí rất cao, trong kinh thành cũng có người mùa hè làm băng bán băng, chẳng qua là ta không biết làm băng như thế nào, sao ngươi học được?"

"Tốt lắm, giờ mới nghĩ tới thôi, sau này lại nói cho ngươi ta làm sao học được, mau mau đưa một chút qua cho nương ta bọn họ đi." Tử Tình đẩy Lâm Khang Bình ra ngoài, thuận tiện bưng một cái khay lớn kem tươi đi tìm Thư Ngạn và Thư Ngọc.

Tử Tình vừa ra tới, đã thấy Thư Ngạn cùng Thư Ngọc ở trong ao chơi cá chép, ao trong nội viện không sâu, nước vừa qua khỏi bàn chân, bây giờ nóng lên, hai đứa nhỏ liền thích chơi ở trong nước, có những chú của nhỏ xinh đẹp này hấp dẫn, cũng không ngại phơi cả ngày.

"Ngạn nhi, Ngọc nhi, tới đây, nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi." Tử Tình ở dưới hành lang gọi.

Hai đứa bé nghe nói có đồ ăn ngon, một trước một sau chạy tới. Thư Ngạn vừa thấy dưa hấu Tử Tình bưng trong tay, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nói: "Nương, ngươi lại gạt người, không phải là dưa hấu thôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.