Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 314: Tử Tình Bị Đánh



"Ngươi ăn thử xem, sẽ biết, khẳng định không giống với trước kia. Lúc nào thì nương lừa gạt ngươi rồi? Làm sao ngươi nói nương lại gạt người đây?" Tử Tình xoay người hỏi.

Thư Ngọc đi lại, Tử Tình bón cho hắn một miếng trước, răng Thư Ngọc còn chưa cắn được băng, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn băng, dưa hấu chảy ra một chút từ trong miệng của hắn, nói: "Nương, lạnh."

Thư Ngạn thấy có chút kỳ quái, vội tự dùng thìa ăn một miếng, lành lạnh man mát, là tư vị cho tới bây giờ hắn chưa từng ăn, vội hỏi: "Nương, đây là cái gì?"

"Đây là băng, mùa đông kết băng, ngươi còn nhớ rõ không? Chính là băng đó." Tử Tình lôi kéo ba đứa nhỏ vào nhà, giải thích một hồi cái gì gọi là băng. Lại tự tay làm mẫu cho bọn chúng xem, làm ra kem tươi dưa hấu như thế nào.

"Nương, còn có hoa quả khác cũng có thể làm kem tươi đi?" Thư Ngạn hỏi.

"Ừ, Ngạn nhi thật thông minh, biết suy một ra ba, ngươi đi tìm thử xem, phòng bếp có hoa quả gì, lấy tới, nương cho các ngươi thử xem."

Thư Ngạn từ phòng bếp lấy ra mấy quả táo, lúc này, Lâm Khang Bình từ Tăng gia đưa băng trở về, Thẩm thị cũng đi theo tới thăm nàng, Tử Tình vội nói: "Nương, đang lúc nắng gắt, ngươi lại chạy tới làm gì? Ngươi yên tâm đi, ta rất chú ý, ta cũng đã sinh ba đứa nhỏ rồi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình."

"Ta biết, chắng qua là đặc biệt đến dặn ngươi một tiếng, đồ ăn lạnh này không thể ăn nhiều, cẩn thận đau bụng." Thẩm thị nói xong, nhìn tướng bụng với tướng đi của Tử Tình, còn nói một câu: "Ta coi tướng thai này của ngươi, không chừng vẫn là nam oa."

Hai đứa bé thấy Thẩm thị tới, chào hỏi xong, Thư Ngạn tò mò đang muốn nghe một chút mẫu thân mình sắp sinh đệ đệ hay là muội muội. Bị Lâm Khang Bình đuổi ra ngoài chơi.

"Xong rồi, xong rồi, sao vẫn là nam oa chứ? Ta chẳng phải là còn lại phải sinh nữa, ta đã nói rồi không cần biết như thế nào phải sinh một nữ oa. Nương, ngươi nói với ta, như thế nào mới có thể sinh nữ oa?" Tử Tình vẻ mặt thất vọng lôi kéo vạt áo Thẩm thị.

"Đứa nhỏ này. Ta làm sao biết cái này. Chính là, nhà mẹ đẻ ta bên này đều là nhiều nam oa ít nữ oa, bà ngoại ngươi cũng là sinh ba cậu ngươi rồi mới có ta. Ngươi xem nhà đại cữu ngươi lúc đó chẳng phải bốn nhi tử một nữ nhi, nhà nhị cữu ngươi cũng có hai nữ nhi, nhà tam cữu ngươi cũng là sinh ba nhi tử mới có bểu tỷ Văn Ngọc ngươi, bây giờ nhị biểu ca nhà đại cữu ngươi, sinh bốn nhi tử. Nhị biểu tẩu ngươi cũng rầu, đây là ông trời cho, ai cũng không cưỡng cầu được." Thẩm thị nói.

Tử Tình nghe xong có chút thất vọng, là một phụ nữ hiện đại, năng lực sinh nở của Tử Tình là có chút kinh người rồi. Thành thân bảy năm, thoắt cái đã là mẫu thân của bốn đứa nhỏ, hai năm một đứa, một chút cũng không chậm trễ, nói thật, Tử Tình căn bản không muốn sinh nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến khi nào thì có trai có gái liền dừng lại, nhưng nữ nhân song toàn sao lại khó như vậy? Trong lòng Tử Tình rất là ai oán.

Thẩm thị cùng Tử Tình trò chuyện một lát rồi trở về, trong lòng Tử Tình cực độ thất vọng. Nghĩ tới còn lại phải một lần nữa trải qua quá trình sinh nở đáng sợ, bèn bắt lấy Lâm Khang Bình nhất quyết không tha, nói: "Đều trách ngươi, ta nói muốn nữ nhi, ngươi cố tình cho ta nhiều nhi tử như vậy, ngươi có biết hay không. Từ lúc mang thai đứa nhỏ cho đến lúc sinh ra, có bao nhiêu vất vả, ngươi kẻ lừa đảo này, còn nói lần này nhất định là nữ oa, sinh xong thì không cần sinh nữa, ngươi đáng ghét, hại ta lại sinh vô ích."

"Nói bậy bạ cái gì đó, các con nghe thấy được hiểu lầm bây giờ, thế nào là sinh vô ích chứ? Đều là bảo bối của chúng ta. Tốt lắm, Tình nhi ngoan, tối đa ta đồng ý với ngươi, cho dù đây là nam hay là nữ, chúng ta cũng không sinh nữa, dù sao chúng ta có bốn đứa nhỏ rồi, ta không nỡ để ngươi chịu khổ, nếu không phải là ngươi nhất định muốn nữ nhi, ta đã không muốn cho ngươi sinh nữa từ lâu rồi, ngươi xem ngươi mang thai đứa nhỏ, ta cũng chịu theo bao nhiêu tội, trước không nói ta chịu đựng không thể động vào ngươi có bao nhiêu khó chịu, mỗi lần nhìn ngươi nâng cao cái bụng bước đi cẩn thận từng li từng tí, còn có ngươi ở trong phòng sinh chịu đựng không kêu la, ta càng đau lòng. Chúng ta bàn xong rồi, đây là một đứa cuối cùng." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình cẩn thận dỗ.

"Không được, ta nhất định phải sinh một nữ nhi, nếu ngươi không đồng ý ta sinh, ta sẽ không cùng ngươi nữa, ta tìm người khác sinh." Tử Tình trong cơn tức giận cũng không biết mình nói cái gì. Đây cũng là nàng quá khát vọng muốn một nữ nhi, một nữ nhi xinh đẹp, giống như Vĩnh Dung vậy, nói chuyện mềm mại êm ái, ăn vạ làm nũng với Tử Tình, Tử Tình vừa nghĩ đến đây trong lòng liền mềm nhũn, chờ mong nhiều năm như vậy cũng không trông thấy.

Lâm Khang Bình nghe vậy tức giận đến vỗ mạnh xuống hai cái lên mông Tử Tình, "Càng nói càng kỳ quái, biết mình nói cái gì không?"

Tử Tình bị Lâm Khang Bình đánh thì sững sờ, tựa hồ không thể tin được mình lại còn có thể bị đánh, đánh nàng lại là Lâm Khang Bình, nhiều năm như vậy, phải nói Tử Tình được Lâm Khang Bình chiều chuộng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã một chút cũng không quá đáng. Tử Tình hiểu được, nước mắt tủi thân liền từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lâm Khang Bình cũng là sững sờ, nếu nói mình có mười phần nhẫn nại, chỉ sợ có bảy phần dùng đến trên người Tử Tình, ba phần kia mới chia cho đứa nhỏ, những năm này thường ngày thương yêu như trân như bảo, hôm nay chính mình cũng không nghĩ tới sẽ xuống tay với Tử Tình.

Một người tự hối hận mình xuất khẩu lỗ mãng, mặc dù bị uất ức cũng không dám mười phần kêu oan, một người tự hối hận ra tay quá nhanh, hối hận không thôi. Lâm Khang Bình nhìn nước mắt ẩn nhẫn của Tử Tình, rơi tựa như chưa rơi đọng ở khóe mắt, vội lau cho nàng, ôm Tử Tình nằm sấp vào trên người hắn, nói: "Ta nhìn xem đánh thế nào rồi, thực xin lỗi, ta ra tay quá nhanh, ngươi nói cũng quá đáng giận rồi, những cái khác ta đều có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, cái này tuyệt đối không được. Mặc dù là nói dỗi, cũng không thể nói lời không cùng ta muốn đi tìm kẻ khác, ngươi có biết, trong lòng ta để ý nhất cái này. Trong lòng ngươi có tức giận, thì đánh ta vài cái cho hết giận, chỉ là đừng để không thoải mái trong lòng."

Lâm Khang Bình nói xong đẩy quần Tử Tình ra xem xét, trên mông có hai cái dấu bàn tay đỏ tươi, Lâm Khang Bình bị doạ vội cầm rượu thuốc đến xoa, Tử Tình thấy Lâm Khang Bình đau lòng không thôi, chính mình đã sớm không còn tức giận, vốn là trước đó mình cố tình gây sự bới móc, sau đó không dùng đầu óc nói hưu nói vượn, bèn đẩy Lâm Khang Bình nói: "Lấy khối băng thoa có lẽ còn nhanh tốt hơn một chút."

Lâm Khang Bình nghe xong vội bỏ lại rượu thuốc, đi tìm khối băng, dùng vải trắng bao lại, Tử Tình không thể nằm sấp , không thể nằm, Lâm Khang Bình đành phải một tay ôm Tử Tình, một tay cầm bọc băng đặt ở mông Tử Tình.

Mà lúc Lâm Khang Bình lấy băng bị Thư Ngạn thấy, len lén đi vào để xem xét, nghe thấy Lâm Khang Bình nói với Tử Tình: "Còn đau nữa không? Thực xin lỗi, ta không bao giờ nữa ra tay đánh ngươi nữa, ta thấy ngươi như vậy, chỉ sợ còn khó chịu hơn ngươi. Ta biết ngươi chỉ là quá muốn nữ nhi, mới có thể nói hưu nói vượn, đó không phải là ý định ban đầu của ngươi, sao ta không thể khống chế bản thân một chút đây?"

Tử Tình sờ sờ mặt Lâm Khang Bình, miễn cưỡng cười nói: "Vốn là ta sai rồi, ta cũng không biết sao mình lại có thể bật thốt ra lời nói như vậy, ta cũng không phải không biết trong lòng ngươi có bao nhiêu để ý ta. Thực xin lỗi, ta không nên không giữ được miệng, nói hưu nói vượn, nhi tử cũng thế, nữ nhi cũng thế, đều là bảo bối của hai ta."

"Mặc dù như thế, nhưng ta cũng không nên ra tay với ngươi, ta cũng không phải không biết ngươi nhiều mong đợi một nữ nhi? Thực xin lỗi, Tình nhi, sau này, ta nghe ngươi, nếu ngươi muốn sinh, ta liền cùng ngươi, nhất định cho ngươi sinh ra được nữ nhi. Nếu ngươi không muốn sinh, ta có bốn nhi tử này, vậy là cũng đủ rồi." Lâm Khang Bình vừa nói vừa thổi mông cho Tử Tình. Hắn nhìn hai dấu bàn tay này, đau lòng tột đỉnh.

Thư Ngạn nghe xong lén đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Thư Duệ tan học về nhà, vội đi đến trước mặt Thư Duệ nhỏ giọng nói: "Ca, ta nói cho ngươi, nương bị đánh , cha đánh nát mông của nương, đang thổi đó, còn dùng cái băng gì đó xoa đấy."

Vẻ mặt Thư Duệ không tin, Thư Ngạn bèn nói cho hắn biết mới vừa rồi nhìn lén nghe lén, Thư Duệ nghe xong cất bước chạy về phía nội viện, Tử Tình thấy Thư Duệ mồ hôi đầy mặt xông tới, nhìn chằm chằm Lâm Khang Bình và Tử Tình, vội vẫy tay bảo đứa nhỏ tới.

Tử Tình hỏi: "Duệ nhi sao thế, đến đây, nương lau mồ hôi cho, hôm nay nương làm đồ ăn mới, rửa tay, để tiểu Lục tỷ tỷ bưng tới cho ngươi."

"Nương, ta không cần muội muội, các đệ đệ mặc dù bướng bỉnh, nhưng ta vẫn thích bọn họ như nhau, chúng ta cũng muốn đệ đệ."

Tử Tình và Lâm Khang Bình nghe mơ hồ, vội hỏi vì sao.

"Ta không muốn nương bị đánh, phụ thân, chúng ta không có muội muội thì không có, đệ đệ cũng đáng yêu như vậy. Cha, ngươi không cần đánh nương được không?" Thư Duệ vừa nói xong thì khóc. Thư Ngạn vẫn là không nói rõ, Thư Duệ tưởng Tử Tình không sinh được nữ nhi, Lâm Khang Bình mới đánh nàng.

Tử Tình vội ôm chầm lấy Thư Duệ một cái, lấy ra khăn tay lau nước mắt lau mồ hôi cho hắn, nói: "Nhi tử, phụ thân không cố ý đánh nương, là nương nói lời sai rồi, phụ thân tức giận không cẩn thận vỗ nương một chút. Nhưng là ngươi cũng biết, cha ngươi là luyện qua võ công, nương da mịn thịt mềm này chịu cái kia? Ngươi xem, phụ thân không phải là biết mình sai rồi, ôm nương, giúp nương thoa băng đây? Duệ nhi yên tâm, phụ thân và nương không phải là cãi nhau, phụ thân vẫn là đối với nương tốt giống như trước kia. Không tin, ngươi hỏi phụ thân ngươi."

Thư Duệ chuyển hướng Lâm Khang Bình, còn chưa mở miệng, Lâm Khang Bình vội nói: "Duệ nhi yên tâm, phụ thân thương nương ngươi còn không kịp đó, đâu phải sẽ thật lòng đánh nàng? Các ngươi đều là nhi tử tốt của phụ thân, phụ thân thật vui mừng, Duệ nhi trưởng thành, hiểu chuyện, biết thương nương ngươi."

"Chẳng qua, Duệ nhi, ngươi làm sao mà biết nương bị đánh?" Tử Tình hỏi.

Thư Duệ lúc này cũng chẳng quan tâm đến Thư Ngạn, nhất nhất lặp lại một lần lời nói vừa rồi của Thư Ngạn."Nương, ngươi còn đau không? Chúng ta không có muội muội cũng như nhau, ta không muốn nương vất vả như vậy. Ta và các đệ đệ cũng sẽ giống nhau thương nương, sẽ đối tốt với nương."

Tử Tình nghe xong lời nói của Thư Duệ, vành mắt lại đỏ, thật sự quá uất ức, lại ôm Thư Duệ trò chuyện, hỏi một chút kiến thức hắn học ở giảng đường nửa ngày, sau đó mới sai hắn tìm tiểu Lục đi tắm rửa một cái, thuận tiện gọi Thư Ngạn đi vào.

"Nương, ngươi không cần trách cứ đệ đệ được không? Đệ đệ cũng là lo lắng cho nương thôi?" Thư Duệ lúc này mới nghĩ đến mình không nên để Thư Ngạn liên lụy vào, dường như rất không có nghĩa khí, một lát nữa Thư Ngạn nhất định sẽ chê cười hắn.

"Đứa nhỏ ngoan, nương không phải là muốn trách cứ hắn, nương là muốn giải thích rõ ràng với hắn, bằng không, trong lòng hắn vẫn cho là phụ thân ngươi là người xấu thì làm sao bây giờ đây? Ngươi ngẫm lại, nếu nương không nói rõ ràng với ngươi, ngươi có phải cũng cho là phụ thân là người xấu hay không?" Tử Tình hỏi. Tư tưởng của đứa trẻ vẫn là cần kịp thời dẫn đường đúng đắn.

Thư Duệ suy nghĩ một cái, hiểu rõ đạo lý trong đó, bật cười đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.