Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 322: Tử Vũ xuất giá



Đảo mắt đã đến tháng chạp, một nhà Tử Hỉ đặc biệt trở về sớm chuẩn bị nhận sính lễ đưa thân cho Tử Vũ, ở trên đường về thuận tiện đón Lưu thị cùng bốn đứa nhỏ trở về, Tử Phúc còn phải đợi vài ngày nữa.

Ngày nhận sính lễ định vào mùng sáu tháng chạp. Trước một ngày, Tử Lộc cũng đã mang theo người nhà trở lại. Sáng sớm mùng sáu, Tử Tình thấy Thẩm thị vội chân không chạm đất, bèn phái Tiểu Tử đi qua giúp đỡ nấu cơm, Tiểu Lục và Tiểu Phấn bọn họ đều gọi qua tới hỗ trợ, mấy nhà Hạ Ngọc còn có Thu Ngọc cũng đến sớm. Không nghĩ tới, Chu thị cũng đi theo Điền thị vào cửa, Tăng Thụy Khánh ngược lại không đến cùng.

Thực ra, Tăng Thụy Khánh cũng biết tính cách Tăng Thụy Tường thay đổi rồi, quan hệ hai nhà không có khả năng khôi phục như trước, ý của Tăng Thụy Khánh là cố gắng duy trì một chút ôn hoà mặt ngoài, chỉ cần việc vui hai nhà qua lại lẫn nhau, đừng để cho người ngoài bới móc lễ nghi, như vậy người bên ngoài không biết chuyện cũng sẽ xem trọng nhìn bọn họ một cái, nói trắng ra là, vẫn là muốn đi theo mượn chút ánh sáng, không muốn trở mặt. Có điều Tăng Thụy Khánh không bỏ xuống được thể diện, chỉ có phái Chu thị ra mặt.

Cho nên Chu thị thấy Thẩm thị cùng Tử Tình, nói: "Đa tạ đệ muội và Tử Tình, chân của cha Huy Huy tốt hơn nhiều rồi, đại phu nói, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, có thể đi ra ngoài tìm việc làm."

Thẩm thị nhíu nhíu mày, không có tiếp lời. Lúc này, Phó phu nhân vào cửa, Thẩm thị vội nghênh đón, Phó thị trở về đã qua nhà mẹ đẻ, thành thân một năm, bụng còn chưa có tin tức, Phó phu nhân có chút sốt ruột, cho nên, lần này nhìn thấy Thẩm thị, thứ nhất thêm trang cho Tử Vũ, thứ hai, chủ yếu muốn xem xem ý tứ của Thẩm thị.

Phó phu nhân lôi kéo Thẩm thị cười nói: "Thông gia tẩu tử lúc này cũng bớt lo rồi, ít nhất nữ nhi cũng xuất giá hết rồi."

"Nói cũng phải, thời điểm sinh nàng còn giống như chuyện ngày hôm qua, nháy mắt một cái sắp lấy chồng rồi, người làm nương này, trong lòng khó chịu."

"Lời này của tẩu tử cũng là nói ra tận đáy lòng ta rồi, này không, hai đứa nhỏ này vừa đi xa như vậy, trong lòng ta nóng ruột nóng gan, ngày nào không phải nhắc tới mấy lần? Ngươi nói hai đứa nhỏ này. Thành thân cũng một năm rồi, làm sao một chút động tĩnh cũng không có? Không phải là có vấn đề gì chứ?" Phó phu nhân vẫn là hỏi thẳng.

"Không cần sốt ruột, thời gian mới được một năm, ta cũng đừng ép đứa nhỏ. Càng ép, chỉ sợ càng khó hoài thai, ta cũng nghe nói không ít chuyện như vậy." Thẩm thị nghiêm nghị nói.

Phó phu nhân vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, vội cười nói: "Vẫn là tẩu tử suy nghĩ chu đáo, lòng ta cũng thả trong bụng, ngươi nói ta làm nương này dễ dàng sao? Sinh ra đứa nhỏ ta chịu tội không nói. Khó khăn lắm mới trưởng thành, phải tìm một cửa hôn sự tốt, có thể tìm được rồi, còn phải lo nàng sinh được đứa nhỏ hay không, cái này khi nào thì mới xong?"

Phó phu nhân vừa nói vừa đi theo Thẩm thị đi gặp Tử Vũ.

Lúc này, đằng trước không biết ai hô một tiếng, "Đến rồi, đến rồi. Đưa sính lễ đến rồi, chuẩn bị pháo."

"Nhìn xem nhà giàu chân chính trong thành có thứ gì tốt? Chúng ta cũng được thêm kiến thức." Thu Ngọc lôi kéo Hạ Ngọc đi tới trong vườn.

"Đồ cưới của Phó gia ngươi cũng không phải chưa từng thấy? Còn tăng thêm kiến thức cái gì? Thà rằng đàng hoàng một chút đi." Hạ Ngọc nói.

"Chính là, tăng thêm kiến thức không sai. Quản tốt cái miệng của ngươi đi, không nên lại nói lỡ lời." Chú Vân Giang cũng nói với Thu Ngọc. Ngày ấy sau khi trở về, Thu Ngọc rất là hối hận, cảm thấy mình nhanh mồm nhanh miệng nói lỡ lời, vốn khó khăn lắm quan hệ mới hòa hoãn một chút, lại làm bế tắc rồi.

Thực ra, hòa hoãn một chút cũng là ý tưởng của Thu Ngọc, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị cũng không nghĩ như vậy, thói quen nhiều năm như vậy, sao có thể lập tức sửa được? Này không. Vài ngày trước vừa nghe tới đồ cưới của Tử Vũ, Điền thị lại làm ầm ĩ lên.

"Bớt đánh rắm đi, ta biết rồi, còn cần ngươi dặn lần nữa? Quản ngươi là được rồi." Thu Ngọc nói với trượng phu mình.

"Tiểu cô, ngươi lại bắt nạt dượng ta rồi." Lưu thị nghe xong trêu ghẹo nói.

"Vậy cũng oan uổng chết ta, ta ngại hắn dong dài. Mới nói một câu lại bị ngươi nghe thấy." Thu Ngọc cười trả lời Lưu thị.

Dương thị ôm Vĩnh Chương đứng ở một bên, trên đầu cắm bộ diêu cùng hoa cài đầu vàng ròng khảm hồng ngọc Tử Tình đưa, Thu Ngọc liếc mắt một cái thấy hỏi: "Tam cháu dâu, cây bộ diêu cùng hoa cài đầu này tốn không ít bạc đi? Thật đúng đẹp mắt, ai mua cho ngươi vậy?"

Thu Ngọc vẫn là không sửa được bệnh cũ này, thấy thứ tốt đã muốn hỏi giá một chút, thấy thứ tốt đã muốn sờ soạng.

"Ta không biết bao nhiêu bạc, là tỷ tỷ cho, tướng công bảo ta đeo, ta liền đeo." Dương thị nói.

Thu Ngọc nghe xong nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình vỗ tay nói: "Ta đây cũng không có thứ tốt gì đáng giá ngươi mở mang kiến thức."

"Thôi đi, đá quý trên đầu ngươi càng đẹp mắt, còn có nhẫn trên tay ngươi, có phải ngọc lục bảo trong truyền thuyết hay không?" Thu Ngọc lôi kéo tay Tử Tình hỏi.

Đang nói say sưa, nâng sính lễ thứ nhất vào cửa, Tử Tình nhân cơ hội rút tay về.

Sính lễ là ba mươi tám nâng, trong đó đồ trang sức là tám nâng, vải vóc bốn mùa tám nâng, vàng ngọc như ý bốn nâng, chẳng qua, Hạ gia chuẩn bị tiền biếu là sáu trăm sáu mươi sáu lượng, còn có mười nắm đất, ý nghĩa là một trăm mẫu ruộng đất.

"Mới những thứ này nha, cũng không có gì ngạc nhiên, tiền biếu cũng còn không ít. Không cần nói Phó gia, ta thấy sính lễ của Tử Tình hình như còn tốt hơn một chút." Thu Ngọc có chút thất vọng nói.

"Ngươi biết cái gì? Đó không giống, Tử Vũ có ruộng đất, kia trị giá hơn một ngàn lượng bạc đấy. Tiền biếu cũng nhiều, chậc chậc, Nhị tẩu ngươi lúc này cũng phất lên rồi." Chu thị nói.

"Đây có cái gì? Nhị tẩu cũng sẽ không cần, của hồi môn của Tử Vũ cũng không kém, mấy ca ca tỷ tỷ thêm trang cũng không ít." Thu Ngọc nói.

"Ta nói các ngươi không ra đằng trước giúp đỡ tiếp đón khách nhân, ở đây ăn giòi cái gì?" Lão gia tử nghe thấy hai người nói chuyện, biết theo tính tình của Chu thị chắc chắn hỏi thăm không dứt sau đó truyền bá ra ngoài, vội chạy tới cắt ngang hai người nói chuyện, cũng hung hăng trừng Thu Ngọc một cái.

Chu thị nghe xong lời Thu Ngọc bán tín bán nghi, muốn hỏi lại một chút, Thu Ngọc lúc này đã nghĩ đến lời dặn của lão gia tử, vội tìm một cơ hội cách xa Chu thị.

Buổi tối sau khi Chu thị về nhà, cùng Tăng Thụy Khánh nói lời lúc ban ngày của Thu Ngọc, nghi hoặc nhà lão Nhị đến cùng có bao nhiêu của cải, còn nói nữ nhi Tử Hà của mình nếu còn sống, cũng nên đàm hôn luận gả rồi, không chừng có lẽ là một phen tình cảnh như thế nào đâu? Chưa hẳn đã kém hơn Tử Vũ, nói xong liền rơi nước mắt.

(Xin lỗi mọi người Mỗ không thể chịu nổi nữa, cho Mỗ 5 phút nôn oẹ =)))

Tăng Thụy Khánh nghe xong không kiên nhẫn nói: "Nhà người khác giàu hay nghèo liên quan đến chúng ta cái rắm, người ta đã là quan gia phu nhân tiêu chuẩn, ta đã nói cho ngươi rồi, ngươi đừng không biết tốt xấu lại nói hưu nói vượn đụng đến nàng ta. Ngươi sống đàng hoàng một chút quản mình cho tốt là được, chúng ta chỉ có một mình Tử Toàn, qua hai năm cũng nên đến trường thi thi tú tài rồi, ngươi dặn dò hắn đến trường đọc sách mới là đứng đắn." Chu thị nghe xong đành phải tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, không thiếu được trả lời đồng ý lời trượng phu.

Ngày Tử Vũ xuất giá rất nhanh đã đến, ở một ngày trước Tử Phúc đã trở về. Vì Tử Vũ là người nhỏ nhất trong nhà, cuộc sống bây giờ của ca ca tỷ tỷ đều không kém, cho nên thêm trang cũng không keo kiệt, mặt ngoài vẫn là một người một trăm lượng bạc cho Tử Vũ áp đáy hòm, còn lại thì nhìn vào tâm ý của mỗi người, Tử Tình cùng Tử Vũ có thời gian ở chung nhiều nhất, tình cảm tất nhiên là không giống, riêng trước đó trừ một bộ trang sức đá quý kia ra, còn cho không ít lăng la tơ lụa cùng đồ ngọc, đồ sứ tinh xảo.

Cứ như vậy đồ cưới của Tử Vũ đã có năm mươi hai nâng, Tăng gia không chỉ có trả về sính lễ của nhà trai là một trăm mẫu ruộng nước, hơn nữa của hồi môn là một trăm mẫu ruộng nước và hai cửa hàng cũng đặt ở bên ngoài, tám nâng đồ trang sức trước tiên làm chói mắt mọi người, lăng la tơ lụa đủ màu đủ loại, vài nâng đồ sứ tốt nhất, mặt khác đủ loại gia cụ cũng là dùng vật liệu gỗ tốt nhất, chậu đồng lớn lớn nhỏ nhỏ còn có tám, lúc vừa nâng đi ra ngoài một cái thôn dân vây xem nhao nhao nghị luận.

"Nhìn của nhà này, nha đầu Tăng gia cũng coi như không trèo cao, chẳng qua một kẻ ở trong thành một kẻ ở nông thôn, nha đầu ở nông thôn có thể gả vào nhà làm quan ở trong thành làm thiếu phu nhân, thật đúng là hưởng phúc rồi." Thôn dân Giáp nói.

"Vậy có cái gì? Tăng gia không phải là còn cưới một tiểu thư nhà quan, tiểu thư nhà quan người ta có thể gả vào Tăng gia, nha đầu Tăng gia dựa vào cái gì không thể gả vào trong thành?" Thôn dân Ất nói.

"Ai nói Tăng gia trèo cao? Tăng gia là loại nhà nào? Trong nhà bốn nhi tử ra hai tiến sĩ làm quan, còn có hai người cũng là tú tài, duy nhất một con rể bạch đinh cũng là nhà giàu số một trong thôn. Nói không chừng ngược lại là nhà trai trèo cao Tăng gia đấy?" Thôn dân Bính nói.

"Các ngươi quên rồi? Tú tài nương tử người ta cũng là Ngũ phẩm phu nhân, Tăng gia còn có hai tấm môn biển Hoàng đế ban cho, nghe nói tìm khắp toàn bộ An châu phủ không được nhà thứ hai. Người ta còn có một đứa con ở tỉnh thành làm quan, một đứa con ở kinh thành làm quan, sao có thể là Tăng gia trèo cao? Muốn nói trèo cao cũng là nhà trai trèo cao." Thôn dân Đinh nói.

"Cũng đúng, làm sao ta lại quên mất ngự tứ này không còn mảnh vụn chứ."

Thân hữu Hạ gia tới đón cưới cũng có không ít ở trong đám người quan sát, vốn ánh mắt mang một chút khinh thị lúc này cũng sửa lại, của hồi môn của Tăng gia đúng là ngoài dự đoán của bọn họ, vốn cho là Tăng gia là gia đình tiểu nông, lại cung cấp cho bốn người đọc sách, nơi nào còn có của cải gì làm đồ cưới? Cho nên Hạ gia mới có thể cho ra hơn sáu trăm lượng bạc làm tiền sính lễ, một vì trợ cấp hai vì khoe khoang, ai biết Tăng gia người ta căn bản là không cần. Mấy huynh muội Tăng gia nghe xong những nghị luận này, cười cười với nhau, mục đích đã đạt được.

Điền thị chống gậy, cùng Chu thị xem đồ cưới vừa nhấc ra cửa, hận không thể con ngươi đều lòi ra ngoài, đau lòng tột đỉnh.

Chu thị là lần đầu tiên biết của hồi môn của Tử Vũ lại còn có thể trị giá mấy ngàn lượng bạc, lôi kéo Điền thị vừa định oán giận vài câu, bỗng nhiên nhớ tới lời Tăng Thụy Khánh, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Hôm nay Tăng Thụy Khánh cũng không đến, bởi vì lần trước khi Tử Hỉ thành thân hắn tới, Tăng Thụy Tường không có tiếp đãi hắn, cũng không có giới thiệu gặp mặt hắn cho bất kỳ kẻ nào, hắn không bỏ xuống được mặt mũi, suy đi nghĩ lại, vẫn là sai Chu thị tới.

Chu thị không dám oán giận cùng Điền thị, chẳng qua là buồn bực dưới đáy lòng mình, cũng không thấy Thẩm thị làm như thế nào, học quán của Tăng Thụy Tường mình cũng là hỏi thăm nhất thanh nhị sở quả thật không có lợi nhuận gì, quanh năm suốt tháng đến mấy chục lượng bạc cũng không nổi, tại sao tích luỹ được một phần của cải dày như vậy?

Thẩm thị thấy hôm nay Điền thị và Chu thị coi như an phận, cũng có vài phần kinh ngạc, chẳng qua, Thẩm thị cũng không tốn tâm tư suy nghĩ đến các nàng, bận rộn tiếp đón Phó phu nhân cùng vài vị trưởng bối lớn tuổi, còn có vài vị thái thái thân hào nông thôn trong trấn. Hôm nay Phó phu nhân cũng nể tình, cùng Thẩm thị và những hương phụ đó nói chuyện phiếm.

Mặc kệ nói như thế nào, Phó phu nhân đến tuyệt đối cho Tăng gia thêm vài phần thể diện, nhiều thôn phụ chen chúc tiến vào, chỉ muốn nhìn một chút phong thái của quan gia phu nhân chân chính, bình thường, bọn họ nơi nào có cơ hội này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.