Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 341: Điền thị dưỡng lão (một)



"Ta là rất tức giận, không ai làm việc như đại cha đại nương ngươi, keo kiệt đến nơi đến chốn, thật sự mất mặt, ta cũng ngại để cho người ta biết, đây là chuyện Tăng gia ta làm. Hôm nay cha mẹ cũng tức đủ, tiệc rượu thật sự quá kém, đồ ăn cũng không đầy đủ, cái gì cũng không đủ, đại nương càng buồn cười, ca ngươi bảo ta đi lấy rượu, đại nương ngươi ôm bình rượu không buông tay, nói ‘cũng sắp ăn xong rồi, còn mở bình làm gì.’ ta tay không trở về, ca ngươi còn oán trách ta một hồi. ‘bảo ngươi lấy rượu sao lại không lấy? ’ ta có thể nói cái gì? Nhiều người nhìn vào như vậy đấy."

"Vậy làm sao bây giờ? Không phải là cho tiểu dượng ta hai mươi lượng bạc sao? Hẳn là đủ rồi mà?"

"Là mua không ít đồ, nhưng không ngăn nổi đại nương giấu cả trong phòng. Tiểu dượng sao có thể cùng bọn họ trình bày đạo lý? Cha ta nương ta cũng không phải chủ sự, thân thể cũng không tốt, nơi nào để tâm? Cho rằng cho bạc là có thể làm tốt. Đại ca ngươi càng tuyệt, tức giận đến mức tự mình vào phòng lục bình rượu ôm ra, khiến đại nương ngươi tức giận phải giương mắt nhìn. Còn có Gia Huy thiếu gia nhà Bình tỷ, thật sự khiến ta không nói ra lời, chúng ta đều vội chân không chạm đất, ngay cả Đại ca Nhị ca ngươi đều phải tự mình đi nấu nước, người ta đã sớm ngồi ở chiếu trên, rót rượu tự mình uống, ngươi nói một chút, đứa nhỏ mới mấy tuổi? Càng làm giận là, còn có khách nhân chưa rời đi, đại nương ngươi cùng Bình tỷ đã bắt đầu ở phòng bếp chia đồ rồi." Xem ra Lưu thị thật sự là bị chọc tức, trước kia, mặc dù nghe nói một nhà Tăng Thụy Khánh làm việc không ra gì, nhưng dù sao vẫn là không được nhận thức sâu như lần này.

Tử Phúc, Tử Lộc tự mình đi nấu nước, Tử Tình cũng thật đúng là không nghĩ tới, chẳng qua, Tử Phúc về nhà cũng không mang bao nhiêu hạ nhân, trừ một người đánh xe ngựa, chỉ có hai nha hoàn bên cạnh.

"Còn chuyện khác không?" Tử Tình hỏi,

"Còn có hôm nay ở trên núi. Đại cô ngươi các nàng chỉ lấy ra chín văn tiền, người khiêng quan nói cái gì cũng không cởi dây thừng, bị mấy bát tiên kia nhạo báng một hồi, đại cô ngươi lấy ra thêm mười văn tiền. Người ta còn không chịu, nói gần sang năm mới thế nào cũng phải cho chút tiền thưởng, kỳ kèo nửa ngày. Đại cô ngươi cuối cùng móc ra bốn mươi chín văn, nhưng cũng khiến cho nàng đau lòng đến chết. Ngươi nói nơi nào không thể bớt được mấy văn tiền này, thế nào cũng phải để người ngoài chế giễu. Ta thấy ca ngươi vô cùng tức giận, ta cảm thấy bọn họ chính là cố ý, cố ý cho chúng ta khó chịu, dù sao bọn họ không sao cả, cũng không ra cửa. Truyền ra ngoài cũng là tang sự Tăng gia làm. Người ta nào biết đâu rằng tình hình cụ thể những thứ này, còn không đều cho là chuyện chúng ta làm? Tiểu cô cũng oán giận mãi."

Lưu thị nói một hơi nhiều như vậy, uống ly trà nóng, nói: "Cũng thật là nghẹn chết ta rồi, ta còn phải khuyên nhủ đại ca ngươi đấy. Các ngươi khuyên nhủ cha mẹ đi nhé."

Tử Tình nghe xong lời nói của Lưu thị. Kéo Tử Vũ về nhà mẹ đẻ nhìn xem, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường đều chưa về nhà, nhưng là Hạ Cam Vĩnh tới đón Tử Vũ, trời tối không vào được thành, hai người có lẽ là phải ở lại một đêm.

Dương thị vợ Tử Thọ cũng trở về cho đứa nhỏ bú sữa, nói: "Cha mẹ bọn họ đều không về nhà, hình như là muốn tính sổ sách gì đó, còn có tất cả vấn đề của bà, các ngươi đi xem một chút đi."

Tử Tình cùng Lưu thị nhìn thoáng qua. Nói: "Vấn đề của bà? Không phải là đã định cho nhà đại cha rồi sao? Cha ta không thể nào còn có thể quản nàng, không tìm nàng tính món nợ bà ruột ta cũng không tệ rồi."

Lưu thị nói: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là ta đi nghe một chút đi, tốt xấu gì ta còn là Đại cháu dâu, thời điểm mấu chốt còn có thể nói mấy câu, các ngươi cũng đừng đi, tối rồi. Mưa lại vừa rơi, trượt ngã ta cũng không đền được. Chờ trở về lại nghe ta kể cho các ngươi, chuyện nát gì, còn chưa đủ tức giận."

Tử Tình đợi đến mười giờ, Thẩm thị bọn họ còn chưa có về nhà, đành phải về nhà trước cho bốn nhi tử đi ngủ, ai ngờ về nhà, bốn nhi tử đều đang ngủ, Tiểu Phấn nói là Thư Duệ kể chuyện xưa cho mấy đứa bé, sau đó lại dẫn bọn họ lên giường, cởi quần áo, Tử Tình nhìn bốn cái đầu nhỏ kề nhau, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia, trong lòng thỏa mãn cùng cảm kích không nói lên lời, Tử Tình theo thứ tự hôn trán của bọn họ, đắp kín chăn cho bọn họ.

Lúc này, Lâm Khang Bình đi vào, cái gì cũng chưa nói, chỉ là ôm Tử Tình, ghé vào trên vai Tử Tình, "Tình nhi, để cho ta ôm một lát, chỉ một lát. Sau này ta nhất định sẽ không bỏ lại một mình ngươi.” Tử Tình nghe xong rất lâu sau mới phản ứng lại, đã sớm rơi lệ đầy mặt rồi.

Lát sau, hai người trở lại phòng mình, lúc Lâm Khang Bình rửa mặt, Tử Bình ngồi ở trên kháng ngẩn người, nghĩ tới lời nói của Lâm Khang Bình, nếu bên cạnh không còn người thương ngươi kia, cho dù ngày ngày lăng la tơ lụa, rượu ngon món ngon, đến cùng cũng là khó khăn không yên. Vả lại, bây giờ Điền thị chỉ sợ ngay cả kế sinh nhai cơ bản đều không có cách nào bảo đảm.

“Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như vậy?” Lâm Khang Bình lấy khăn bọc lấy tóc của mình, Tử Tình nhận lấy khăn, giúp hắn từ từ lau khô, nghe Lâm Khang Bình kể chuyện đã xảy ra ở nhà tổ.

Sau bữa cơm chiều, Lưu thị Trần thị mấy chị em dâu rửa bát đũa, Tử Phúc dẫn theo mấy người Tử Lộc thu dọn, trả lại bàn bát đũa, Chu thị cùng Tử Bình đều không làm việc, chỉ lo lùa rau thịt còn dư lại, vụng trộm gấu đi.

Tăng Thụy Tường thấy mọi người mấy ngày nay đều rất vất vả, liền đề nghị đi nghỉ ngơi sớm. Tăng Thụy Khánh nhất định nói thừa dịp mọi người đều ở đây, tính toán sổ sách. “Huynh đệ ruột thịt, tính toán sổ sách rõ ràng, tính toán sổ sách rõ ràng rồi, mất bao nhiêu tiền chúng ta chia đều, ta không chiếm tiện nghi của ngươi. Ta là trưởng tử của Tăng gia, mặc dù ta không có tiền như ngươi, nhưng phải là trách nhiệm của ta ta sẽ không trốn, hôm nay nhiều người, mọi người làm chứng.”

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy vậy cũng không tiện nói cái gì, đành phải lên tinh thần, ngồi ở một bên, nhìn Chú Vân Giang trượng phu của Thu Ngọc lấy ra một xấp giấy tờ, lách ta lách tách dùng bàn tính cộng lại, vất vả tính xong rõ ràng, đem những ngân lượng ở phía Tăng Thuỵ Tường đều đẩy đến chỗ Tăng Thụy Tường bên này.

“Không phải là chia đều sao? Tiêu bạc chia đều, bạc thu được cũng lẽ ra nên chia đều.” Chu thị vừa thấy bọn họ được chia tiền đồng ít như vậy, vội nói.

“Đại tẩu, ngươi nghe ai nói bạc này chia dều? Chẳng lẽ tương lai khi Nhị ca trả lễ, ngươi đi thay hắn? Thôn dân cùng tất cả thân thích theo lễ chia đều, lễ của thân hữu lễ các nhà đều là về các nhà, đây là quy củ, đại tẩu.” Chú Vân Giang nói.

“Ngươi căn cứ vào quy củ nào, ta chưa từng nghe nói, ta chỉ biết là, người ta đến viếng là cha ta, cha ta là cha hai người, bạc này, nên hai nhà chia đều.” Chu thị chỉ nhận lý lẽ có lợi cho nàng.

Tăng Thụy Tường cũng lười vặn lại Chu thị, chỉ nhìn Chu Thụy Khánh hỏi: “Đại ca, ngươi lên tiếng, có cần tìm người khác đến làm chứng hay không?”

Tăng Thụy Tường nghe xong, nhận đồ Chú Vân Giang đưa qua, đứng lên muốn đi, lúc này, tỷ muội và hai đệ đệ nhà mẹ đẻ Điền thị đi ra, bảo mọi người đi vào, nói Điền thị có chuyện muốn nói.

Tăng Thụy Tường không muốn đi vào, hắn không muốn đối mặt với Điền thị, mấy ngày nay, hắn vẫn né tránh Điền thị, nói hận sao, Điền thị cũng là bị Tăng thị tính kế, nói không hận sao, dù sao cũng là nàng tự tay hại chết mẹ ruột mình, hơn nữa, còn phá huỷ tiền đồ của mình, những món nợ đó, có thể tính lên, cũng không phải một ngày hai ngày có thể nói hết, nghiêm chỉnh mà nói, trong lòng Tăng Thụy Tường còn đang rối rắm, Tăng Thụy Khánh dứt khoát bế Điền thị đi ra, đặt ở trên ghế bành trong phòng.

“Hôm nay người đầy đủ, mấy người các ngươi đều ở đây, thừa dịp hôm nay làm cho xong việc này, sáng sớm ngày mai nên về nhà mừng năm mới thì về nhà mừng năm mới. Lão nhân đi cũng biết chọn thời điểm tốt, sợ chậm trễ các ngươi mừng năm mới, cái gì cũng suy nghĩ cho các ngươi, hết lần này đến lần khác chỉ là không suy nghĩ một chút cho ta bà tử đáng thương này, cho dù thế nào, ta cũng là nương của lão Nhị bao nhiêu năm nay, ta hỏi là, cha của các ngươi đi rồi, về sau, vấn đề dưỡng lão của ta giải quyết thế nào? Mọi người các ngươi có nghĩ tới hay không?” Điền thị nói xong liền rút khăn ra lau nước mắt.

“Đúng, nương, Nhị đệ mặc dù không phải là ruột thịt của ngươi, nhưng Nhị đệ cũng là nhi tử trên danh nghĩa của ngươi, như thế nào, ngươi cũng là chính thê, là chính thê duy nhất của cha ta. Không bằng nương vẫn giống như trước kia, ở trong học đường, dù sao có bà tử chiếu cố. Ta cũng là sẵn lòng nương đến chỗ ta, nhưng là nhà ta không lớn, ăn cũng không tốt, không có đạo lý còn muốn nương đi theo chúng ta chịu khổ.” Chu thị giành nói trước.

Tăng Thụy Tường cúi đầu im lặng không lên tiếng.

“Nương, ngươi vẫn là đi theo ta đi, ta cũng đáp ứng cha rồi, cũng không cần phiền toái nhị đệ.” Tăng Thụy Khánh nói.

“Lời này của Đại cháu ngoại trai nói vẫn là có lý, lẽ ta nên như thế.” Hai đệ đệ của Điền thị nói.

“Dựa vào cái gì chứ? Cho dù Nhị đệ mặc kệ, nương còn có ba nữ nhi nha, cũng không thể để một nhà chúng ta chịu trách nhiệm. Lại nói, cha vì sao đi, còn không phải Đại muội làm tức chết, Đại muội cũng không thể buông tay mặc kệ chứ?” Chu thị gào lên, nói cái gì nàng cũng không chịu chấp nhận thực tế một mình nhà nàng nuôi Điền thị.

“Đại tẩu, nói cũng đừng nói lung tung. Ai nói cha là ta làm tức chết? Ta còn nói cha là các ngươi làm tức chết đấy. Nếu không phải là các ngươi chỉ lo cho bản thân, lúc mua quan tài chỉ mua một bộ, cha ta có lẽ sẽ không đi. Ai cũng biết việc này là điềm xấu, cha mẹ song toàn ngươi nhất định phải mua riêng một bộ, trong lòng cha đã sớm không được thoải mái, đã sớm gieo xuống bệnh căn, các ngươi đừng đổ chậu *** lên đầu một mình ta.” Xuân Ngọc gào lên, nàng nơi nào là người biết chịu thiệt? Vả lại, việc này liên quan quá lớn, đồ ngu mới có thể thừa nhận.

“Đại ca, việc này là các ngươi làm không đúng, việc đáng bao nhiêu bạc, làm sao ngươi không chịu cùng nhị ca thương lượng một chút, hoặc là ngươi trả trước, Nhị ca là người chiếm tiện nghi đó sao? Quên đi, bây giờ ta nói những lời này cũng không có ý nghĩa, tự ngươi cân nhắc kỹ đi thôi. Chẳng qua, nói lại, Đại tỷ cũng không phải là người tốt gì, biết rõ cha đã bệnh nặng rồi, còn nhất định phải đến phiền cha không dứt. Chuyện của cha, hai ngươi đều không thoát nổi trách nhiệm.” Thu ngọc nói, trong lòng nàng đã sớm không vừa lòng hai người này rồi, hôm nay rốt cuộc cũng nói ra.

“Thu Ngọc, lời này cũng không thể nói lung tung, chúng ta còn không phải là suy nghĩ cho một nhà Nhị đệ, nhà hắn mới sinh con trai. Muốn ta nói nha, trong lòng cha có thể cũng hiểu, chính hắn không còn nhiều thời gian, nếu không làm sao có thể khéo như vậy? Cha nhất định muốn làm những thứ đó trong năm nay.” Chu thị nói.

“Nương, ngươi cũng là nói chuyện đi? Muốn như thế nào?” Chu Thụy Khánh hỏi.

“Ta cũng biết bây giờ Thụy Tường không muốn gặp ta, ta cũng sẽ không qua cho người ta chán ghét, nhưng là, dầu gì, ta còn là nương Thụy Tường, Thụy Tường cũng không thể bỏ mặc ta, yêu cầu của ta không cao, bà tử này cho ta giữ lại, bạc lão nhị trả, ta đi theo sống cùng một nhà Thụy Khánh, hàng năm đến cuối năm, mấy tôn tử đưa phần lễ tết cho ta, cũng không có yêu cầu khác, Thụy Tường, ngươi có thể làm được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.