Lúc khách nhân Dương gia gần đi, ngoài dự đoán của mọi người là, Thư Duệ cùng Thư Ngạn dắt Vĩnh Chương ngăn ở cửa, nói với hai tiểu hài tử:
"Tiểu đệ đệ, các ngươi hình như quên mất không để đồ trong tay lại, đây
là thứ Vĩnh Chương đệ đệ của ta thích nhất, hắn còn nhỏ, đòi một hồi
không thấy những thứ này, sẽ khóc lên."
Hai người lớn kia nghe xong, nhất thời có chút xấu hổ, vội nói: "Nhất
thời sơ sẩy, là quên mất, quên mất." Nói xong vội bào hai tiểu hài tử
kia lấy đồ ra.
"Còn có mấy cái trong túi đừng quên." Thư Ngạn bỏ thêm một câu.
Khách nhân vừa đi, Thẩm thị cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười
nói: "Vĩnh Chương mà rời những đồ chơi này đến cơm cũng không chịu ăn,
ta đang không biết mở miệng thế nào, không nghĩ tới Thư Duệ của chúng ta còn rất lợi hại, biết ai gần ai xa."
"Thư Duệ giống như hồi ta còn nhỏ, cháu ngoại trai giống cữu, ta hồi nhỏ cũng che chở cho các ngươi như vậy." Tử Phúc cười nói.
Mọi người thêm vào vài câu, cũng không để ở trong lòng.
Sau khi Tử Tình về nhà hỏi Thư Duệ: "Duệ nhi, ngươi làm sao có thể nghĩ tới muốn đòi những thứ kia về cho Vĩnh Chương đệ đệ?"
"Nương, đó vốn chính là của Vĩnh Chương tiểu đệ đệ, bà ngoại không phải
đã nói, tiểu đệ đệ rời những thứ này, đến cơm cũng ăn không ngon, ta
thấy bà ngoại và tam cữu nương cứ nhìn những tượng điêu khắc gỗ này mãi, chỉ là ngượng ngùng mở miệng, nghĩ đến, ý của bà ngoại và tam cữu nương cũng là muốn giữ lại, người lớn các ngươi đã không tiện mở miệng, chỉ
có thể để tiểu hài tử chúng ta mở miệng thôi. Nương không phải là cũng
từng nói, chúng ta đều là người một nhà, phải giúp đỡ yêu thương nhau."
Thư Duệ nói.
Tử Tình đang muốn khen Thư Duệ cẩn thận, không nghĩ tới Thư Ngạn nói:
"Nương, thật sự là không hiểu người lớn các ngươi, rõ ràng là đồ của
mình, bị người khác cướp đi rồi, còn ngại mở miệng đòi về. Chẳng lẽ
người khác tới cửa đến đòi đồ của chúng ta, nương rõ ràng không muốn
cho, cũng không lên tiếng mặc hắn cầm đi sao?"
Tử Tình nghe xong sửng sốt, mình trước kia cũng không phải là vẫn làm
như thế, rõ ràng không muốn cho. Nhưng ngại cho mặt mũi ngại cho thanh
danh, vẫn là để cho người ta chiếm tiện nghi.
"Vậy theo các ngươi nói, nên là làm như thế nào đây?" Tử Tình hỏi.
"Muốn cho thì cho, không muốn cho thì không cho. Chỉ đơn giản như vậy." Thư Ngạn cướp lời nói.
"Nhìn tình huống, chẳng qua, ta cảm thấy, lúc nên từ chối cũng là phải
từ chối, nếu chúng ta không biết từ chối, dần dà, chẳng phải là cổ vũ
người khác tham lam?" Thư Duệ nói.
Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới. Đạo lý dễ hiểu như vậy thế nhưng có thể từ trong miệng hai đứa nhỏ nói ra, có thể thấy được mình làm người
hai đời còn không hiểu bằng hai đứa nhỏ.
Ngày hôm đó, bời vì Khang trang phải chuẩn bị cày bừa vụ xuân, hai người Tử Phúc và Tử Hỉ lại cùng Lâm Khang Bình đi tới thôn trang một chuyến,
cũng tham quan xưởng của Khang trang.
Lúc ăn cơm chiều, Tử Phúc nói với Tử Tình: "Tình Nhi, ta cảm thấy ngươi
còn có thể mua thêm mấy mảnh đất hoang, chuyên trồng khoai tây, khoai
lang. Loại này sản lượng lớn, ngươi có thể mở rộng xưởng của ngươi. Theo ý ta thừa dịp bây giờ mở thêm mấy cái, ở kinh thành cũng có thể mở. Qua vài năm, mọi người suy nghĩ một chút sẽ biết, dù sao không có hàm lượng kỹ thuật gì, cùng với làm bún không khác nhau nhiều lắm."
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Đại ca, không bằng ngươi ở Xương Châu
kia mở một cái đi, thật sự, ngươi cũng biết không có hàm lượng kỹ thuật
gì, còn có tiểu Tứ, ở kinh thành cũng mở một cái. Bây giờ khắp nơi đều
trông khoai tây khoai lang. Ta một người cũng bận chân không chạm đất,
lại nói, bạc là kiếm không hết, ta còn có ý tưởng khác."
"Ta là không định mở, ta bận lo xưởng thủy tinh là được, xưởng thủy tinh làm tốt lắm. Bạc ta dùng một năm cũng đủ. Nếu không nhường Đại ca, Nhị
ca, Tam ca mở đi, trong thôn trang nhà ngươi ở Kinh thành cũng có thể
mở, không cần tặng riêng cho ta." Tử Hỉ nói.
"Cái học đường kia của ta cũng có thể đủ chúng ta tạm qua ngày, còn có
tiền lời của tiệm cơm, tiêu dùng một năm của ta cũng đủ rồi, hơn nữa hoa hồng xưởng thuỷ tinh chia, ta cũng có thể đặt mua ruộng đất cửa hàng
cho mấy đứa nhỏ giữ lại, khác, ta cũng lười đi quan tâm, có tinh lực
này, còn không bằng ta luyện chữ một chút đây." Tử Lộc nói.
"Nhị ca, ngươi còn luyện chữ? Chữ ngươi cũng đủ tốt rồi, đúng rồi, Nhị
ca, ngươi giúp ta viết một bức 《 Nhạc Dương lâu ký 》 đi, ta thấy thư
phòng nhà Đại tỷ cũng treo vài bức ngươi viết, còn là có chút dễ nhìn."
Tử Hỉ nói.
"Đi, ngươi nếu thích, thư phòng của ta có không ít, cả một tháng giêng
này bắt ở nhà cũng không làm gì khác, toàn viết chữ." Tử Lộc nói.
"Tiểu Nhị, không bằng, ngươi mở một cửa hàng, bán sách bán chữ bán
tranh, ngươi xem, học sinh ngươi dạy cũng phải mua sách đi? Chữ của
ngươi, nhiều ít cũng có thể bán được mấy lượng bạc đi? Đại ca cảm thấy
thật đúng là không tệ, có vài phần khí khái, nhìn ra được, ở trên mặt
viết chữ ngươi có thiên phú hơn ta, đương nhiên, cũng do ngươi khổ luyện không ít đi." Tử Phúc nói.
"Nhị ca mở cũng được, ta cũng làm chút vật điêu khắc, bỏ vào trong cửa
hàng của Nhị ca gửi bán, cũng kiếm chút tiền tiêu vặt thử xem, về phần
mua đất hoang mở xưởng, ta bây giờ còn không có tâm tư này, chờ ta thi
xong rồi nói sau." Tử Thọ cười nói. Hắn lúc rảnh rỗi trong khi đọc sách, sẽ cầm dao điêu khắc lên, thay đổi đầu óc.
Tử Lộc nghe xong có vài phần do dự, hỏi: "Vậy chẳng phải là cần rất nhiều tinh lực, học đường ta có thể chú ý được tới đây?"
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Nhị ca, không bằng ngươi trang trí
những chữ ngươi viết xong thật đẹp, đặt ở đại sảnh cùng nhã gian trong
tiệm cơm, như vậy, chẳng những tăng lên thưởng thức cho quán cơm của
ngươi, có khách nhân tài trí văn nhã yêu thích thấy có lẽ sẽ muốn mua
xuống, như vậy, ngươi sẽ không cần mất công mở riêng một cửa hàng như
vậy, về phần tác phẩm của Tiểu Tam, cũng giống vậy có thể bày tại nhã
gian hoặc đại sảnh, chẳng qua đồ này bán được, cho bọn tiểu nhị mấy văn
phí vất vả mà thôi, chẳng phải hơn mở riêng một cửa hàng? Dù sao các
ngươi cũng là chơi đùa mà thôi, như vậy không có áp lực cùng toan tính
thiệt hơn, có lẽ chữ viết ra còn hơn vài phần đấy?" Tử Tình nói.
"Biện pháp này của Tình nhi tốt, tương đối thích hợp với tiểu Nhị." Tử
Phúc phản ứng lại trước, nói. Tử Lộc quả thật không có thiên phú buôn
bán, mở riêng một cửa hàng rất nhiều việc vặt vãnh liên quan.
"Ta cũng cũng thấy biện pháp này của muội muội rất tốt, ta nghe muội
muội." Tử Lộc cũng vội nói, địa vị của Tử Tình ở trong lòng Tử Lộc vẫn
không thấp.
Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường ở một bên nghe xong, cũng vừa lòng nở nụ
cười, ở tuổi này của bọn họ, còn có cái gì có thể so với nhìn thấy bọn
nhỏ của mình giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, hoà thuận vui vẻ càng làm cho
người vui mừng hơn?
Mùng ba tháng ba, Tử Vũ sinh nhi tử, Hạ gia bày hai ngày tiệc rượu, trừ
Tử Tình ra, bọn họ đều tới dự tiệc, Thẩm thị trở về nói, Hạ thái thái
lúc này thật sự coi Tử Vũ là người trong nhà mà thật lòng yêu thương
rồi, Tử Vũ coi như là người có phúc khí rồi.
Mười lăm tháng ba, Tử Tình chuyển vào Noãn Hương Uyển chờ sinh, mồng một tháng tư, Tử Tình ở trong sự chờ đợi của mọi người cuối cũng cũng sinh
một nữ hài, mùng hai tháng tư, từ Hạ gia ăn xong tiệc đầy tháng trở về,
hai nhà Tử Phúc Tử Hỉ cùng Lâm Khang Bình cùng rời đi, giữ đạo hiếu kết
thúc.
Lâm Khang Bình đi, Thẩm thị muốn chuyển vào Tình viên, Tử Tình lo lắng
Thẩm thị quá mức mệt nhọc, hơn nữa đứa nhỏ của Dương thị đứa nhỏ cũng
mới hơn nửa tuổi, bên kia cũng không có người, liền nói đây là lần ở cữ
thứ năm của mình rồi, trong nhà lại có nhiều nha hoàn bà tử như vậy,
mình cũng là quần áo tới vươn tay, cơm đến há mồm, vậy cần gì phí tâm,
chuyện bên ngoài Lâm Khang Bình trước khi đi đều thu xếp xong rồi. Thẩm
thị nghe nói như vậy, đành phải thôi, quay đầu lại bố trí người đi đón
Tử Vũ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cho đứa nhỏ thay đổi chỗ ở.
Qua năm ngày, tiểu nha đầu Tử Tình sinh nảy nở một chút, làn da trắng
trắng hồng hồng, đôi mắt nhỏ đen bóng, còn chuyển qua chuyển lại, dường
như có thể nhìn thấy gì đó. Tóc lại còn mang một chút xoăn tự nhiên,
trông như búp bê, đáng yêu vô cùng. Tử Tình mỗi khi nhìn đứa nhỏ này,
trong lòng liền mềm nhũn.
Thư Ngọc cùng Thư Vĩ mỗi ngày vây quanh ở bên người tiểu muội muội, thừa dịp Tử Tình không để ý một cái, dùng ngón tay ấn một cái lên khuân mặt
non mềm của tiểu nha đầu, hoặc là xoa bóp làn da mềm mại của em bé, Thư
Ngọc mỗi ngày xem tiểu muội muội thay đổi, cũng ngạc nhiên không thôi,
cứ bám lấy Tử Tình hỏi: "Nương, muội muội hôm nay lại đẹp hơn hôm qua,
vì sao nha? Muội muội mới sinh kia quá xấu, muội muội này ta thích."
Thư Duệ cùng Thư Ngạn mỗi ngày tan học trở về trạm thứ nhất cũng nhất
định là Noãn Hương uyển, nhất là Thư Ngạn, vừa lên cầu nổi đã nghe thấy
hắn gọi: "Muội muội muội muội, ca ca tan học trở về thăm ngươi rồi."
Thư Duệ là biết cha mẹ mình có bao nhiêu mong đợi tiểu muội muội này, vì thế, nương mình còn lần đầu tiên bị đánh một trận, cho nên, ở trong
lòng hắn đã có ý nghĩ nhất định phải che chở muội muội thật tốt không để người bắt nạt.
"Duệ nhi, ngươi nói muội muội lấy tên gì thì tốt. Cha ngươi không ở bên
cạnh, trong nhà chỉ có ngươi đọc nhiều sách, ngươi lấy cho muội muội một cái tên đi." Tử Tình nhìn bốn nhi tử vây quanh ở cạnh kháng, cười hỏi.
"Nương, ta cũng có thể, ừm, trong thôn muội muội của Đại Cẩu Tử đã gọi
là Tế muội, chúng ta liền gọi là Tiểu muội." Thư Ngọc cướp nói.
"Đi đi, ngươi xem lấy tên gì, đó cũng là tên? Muội muội của Đại Cẩu tử
có thể so với muội muội của chúng ta ư? Muội muội của chúng ta xinh đẹp
hơn nhiều, vẫn là để cho đại ca lấy đi." Thư Ngạn nói.
"Nương, ngươi xem muội muội cười dễ nhìn như vậy, giống như nghe hiểu
lời Nhị đệ nói, xảo tiếu yên nhiên (nói cười tự nhiên), không bằng muội
muội hãy gọi là Yên Nhiên đi." Thư Duệ nói.
"Xảo tiếu yên nhiên, Yên Nhiên, không tệ, nương quyết định rồi, nha đầu
của chúng ta tên là Lâm Yên Nhiên, nhớ kỹ nha, các ngươi là người một
nhà, người một nhà là thế nào?"
"Người một nhà là tương thân tương ái, nhường nhịn lẫn nhau giúp đỡ lẫn
nhau, lớn chăm sóc nhỏ, nhỏ phải nghe lời lớn." Bốn tiểu hài tử cùng lên tiếng.
Lúc đó Thẩm thị mang theo Tử Vũ tới, Thư Ngạn hô: "Bà ngoại, tiểu di,
muội muội ta có tên rồi, gọi là Yên Nhiên, chính là ý nghĩa cười vô cùng xinh đẹp. Tên Đại ca lấy."
Thẩm thị nhìn Tử Tình một cái, sờ sờ đầu Thư Duệ, khen nói: "Thư Duệ của chúng ta thật sự là thông minh, tên này cũng thật dễ nghe."
Thư Duệ thấy người lớn có chuyện muốn nói với nhau, chủ động dẫn theo ba đệ đệ đi chơi, bên này Thẩm thị mới hỏi nói: "Đứa nhỏ xuống sữa, tiểu
cô ngươi tới không?"
"Không có, ta không đưa tin cho nàng. Từ lúc sau Tết, nàng cũng chưa tới nhà ta, nói vậy cũng là để cho cha ta yên tĩnh, nếu không, chính là
trong nhà bận rộn không dứt ra được." Tử Tình nói.
"Lẽ ra trong nhà bận rộn cũng không đến mức, hơn phân nửa vẫn là sợ
trong lòng cha ngươi không được tự nhiên đi. Trong lòng cha ngươi cũng
vẫn rầu rĩ không vui."
"Vậy lúc đầy tháng tỷ tỷ có cần chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu mời bọn họ
còn có nhà mấy cậu không? Dù sao chuyện của bà, cũng không liên quan đến cô, không biết cha có bằng lòng hay không?" Tử Vũ hỏi.