Tử Tình dọn bàn xong cho các nàng, đang muốn đến nhà bếp nhìn xem cơm canh buổi trưa, Tần phu nhân nói nói: "Tử Tình, không cần bận rộn quá, hôm nay ta làm chủ, ta đặt chút đồ ăn từ Phong Di cư, đến canh giờ bọn họ tự sẽ phái người đưa tới. Nếu theo ý ta, ta vẫn là muốn mời mọi người các ngươi qua ngồi một chút, chỉ sợ, tỷ tỷ không ra ngoài được, đành phải ra hạ sách này."
Thẩm thị nghe xong cười nói: "Phu nhân là lo lắng nhà cơm canh nhà ta thô thiển, khó có thể nuốt xuống đi?"
"Tỷ tỷ nếu nói như vậy, thật đúng là oan khuất một phen tâm ý của muội muội, muội muội chỉ là không muốn làm cho tỷ tỷ phiền toái. Hôm qua ta dẫn theo mấy vị phu nhân thái thái đi Phong Di cư, đồ ăn bên trong quả thực có chút đặc sắc, ta ăn cũng không tệ, nghĩ ngay tới tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếu mất hứng, về sau, ta chỉ mang một cái miệng không đến, tỷ tỷ đừng ghét bỏ ta da mặt dày mới được." Tần phu nhân lo lắng Thẩm thị xuyên tạc ý tứ của nàng, vội giải thích.
"Vẫn là phu nhân cao minh. Chúng ta tới tới lui lui nhiều lần như vậy, làm sao cho tới bây giờ không nghĩ tới bảo tiệm cơm đưa đồ ăn tới cửa chứ? Mỗi lần đến đều là quấy rầy thông gia." Hạ thái thái cười nói.
"Ta là lười suy nghĩ đến cái này, dù sao ta biết có thông gia tẩu tử và Tử Tình ở đây, còn có thể thiếu ta một miếng cơm ăn hay sao?" Phó phu nhân cũng cười nói.
"Lời này ta thích nghe, đều là thân thích nhà mình, trong vườn nhà ta cái gì cũng có, vừa tươi mới vừa tiện, về sau không được như vậy nữa. Bằng không, ta cũng thật sự mất hứng, Tần phu nhân hiển nhiên coi ta là người ngoài rồi? Nếu không, chính là thật lòng ghét bỏ đồ ăn thô thiển ở nông thôn chúng ta, khó có thể vào miệng." Thẩm thị nói.
"Tỷ tỷ yên tâm, lần sau sẽ không thế. Nói lời thật lòng, lần trước ăn cơm canh ở nhà Tử Tình, so với nhà ta còn tinh xảo hơn đấy, nào dám ghét bỏ? Chẳng qua hôm nay muốn biểu đạt một chút tâm ý của ta, làm chủ, mời một nhà tỷ tỷ một chút mà thôi." Tần phu nhân giải thích.
Thẩm thị nghe xong lúc này mới cười nói: "Hôm nay cũng không sao, ta thành toàn tâm ý của ngươi, sau này không được nữa. Nào nào, chúng ta vào chỗ thôi."
Đằng sau mỗi vị phu nhân đều đứng một vị nha hoàn. Tần phu nhân nhìn thoáng qua Thẩm thị một cái, bèn đuổi tất nha hoàn lui xuống. Tử Tình nghĩ, Thẩm thị cũng nên mua một đứa nha hoàn, hoặc là mình chọn một người tốt từ Khang trang đến cho nàng.
"Tử Tình. Lần trước ta đi nhà ngươi, thấy đồ sứ nhà ngươi không tệ, không biết ngươi mua được ở đâu?" Tần phu nhân nhìn như thuận miệng hỏi một chút.
"Tướng công nhà ta có làm buôn bán đồ sứ, có khi gặp được ít đồ tinh xảo đẹp đẽ, cũng sẽ giữ lại cho mình sử dụng hoặc tặng cho người." Tử Tình trả lời.
"À, tướng công nhà ngươi lại còn làm buôn bán đồ sứ? Đồ sứ nơi nào?" Tần phu nhân hỏi.
"Trấn Cảnh Đức, bình thường là từ trấn Cảnh Đức vận chuyển đồ sứ đến Việt Thành. Xuất khẩu cho người Tây Dương, việc buôn bán cũng không tính là lớn, chỉ là quen thuộc." Tử Tình nói.
Tần phu nhân thầm nghĩ, mấy loại đồ sứ nhà Tử Tình rõ ràng là Quan Diêu, hơn nữa hình như sản phẩm Quan Diêu phương Bắc, cũng không phải hàng hiện nay, sao lại nói là trấn Cảnh Đức? Hay là, Tử Tình không biết hàng? Hay là cố ý giấu diếm?
Tần phu nhân nhìn thoáng qua thần thái của Tử Tình. Cũng không giống nói dối, liền cười nói: "Ta thấy hai cái đĩa nhỏ kia nhà ngươi cũng không tệ, không giống như là sản phẩm của trấn Cảnh Đức. Chẳng lẽ tướng công nhà ngươi cũng biết đi thị trường đồ cổ đào hàng?"
"Cái này thật đúng là không phải, là một vị bằng hữu tặng." Tử Tình cười nói, chủ yếu là Tử Tình thực sự không biết hàng, chỉ là biết đẹp mắt, là thứ tốt, lại không biết xuất xứ. Lâm Khang Bình cũng là biết hàng, chẳng qua, hắn từng gặp nhiều đồ sứ tốt hơn ở Văn gia, cũng không coi là chuyện lớn, còn nữa. Hắn cũng không muốn để cho Tử Tình nghi ngờ.
Tần phu nhân nghe xong cũng không hỏi nữa, Phó phu nhân liếc mắt nhìn Tần phu nhân một cái, cảm thấy cũng đại khái hiểu vài phần, biết Tần phu nhân là đang bẫy lời Tử Tình, Hạ thái thái cũng nghĩ đến điều này, đoán rằng đồ sứ nhà Tử Tình nhất định là đứa bé tặng tranh kia đưa tới.
Hạ thái thái cười nói: "Là đứa bé mùa hè đến kia tặng đi? Ta nghe nói là có quan hệ với Văn gia? Nhà ngươi cùng Văn gia vẫn có qua lại?"
Tần phu nhân nghe thấy Văn gia. Hỏi: "Chẳng lẽ là Văn gia trong thành An Châu? Nghe nói, chi gần nhà họ cơ bản đều ở Kinh Thành, cũng là nghe nói những năm trước đây, Văn gia có một vị lão gia sau khi có đại tang liền khí sĩ quy điền (từ quan về làm ruộng), ở An Châu tĩnh dưỡng mấy năm, năm nay nghe nói lại điều đi nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Giang?"
"Còn không phải là nhà hắn? Nhà khác ai dám tự xưng Văn gia?" Hạ thái thái cười nói.
Tần phu nhân nhớ tới, Đại lão gia Văn gia từng đảm nhiệm chức Tổng đốc Lưỡng Quảng, bây giờ cũng là Thượng thư Hộ bộ. Nhưng là, rốt cuộc Tử Tình cùng Văn gia là quan hệ gì đây? Tần phu nhân không tiện mở miệng hỏi ra, nghĩ sau này có cơ hội, vẫn là hỏi thăm từ chỗ Hạ thái thái bên cạnh đi.
Tử Tình không biết, Hạ thái thái nhiều lời lại dẫn nhầm cho Tần phu nhân, Văn gia người nào không biết chứ? Việc Tần đại nhân vào An Châu làm đầu tiên, đó là đưa thiếp bái phỏng qua Văn gia, đáng tiếc, chi gần của Văn gia đều vào kinh rồi. Tần phu nhân liền nghĩ tiếp cận Tử Tình một chút, xem xem có thể móc lên quan hệ với Văn gia hay không.
Đúng trưa, tiểu nhị của Phong Di cư đưa đồ ăn tới, từ chối thu tiền cơm, nói là đông gia đã dặn, là thân thích đích thực, trả tiền chính là đánh vào mặt, hôm qua là không biết việc này, xin hãy thứ lỗi, hơn nữa trả lại tiền đặt cọc Tần phu nhân để lại.
Tần phu nhân cười nói: "Vốn định làm chủ một lần, vẫn là tỷ tỷ tiết kiệm bạc cho ta, xem ra, ta chỉ có thể quấy rầy tỷ tỷ rồi."
Thẩm thị nghe xong tạ ơn tiểu tiểu nhị này, Tử Tình phân phó Tiểu Lục cho tiền thưởng, lúc này, Tăng Thụy Tường cũng vào cửa.(Trạch Mỗ - LQĐ)
Phó phu nhân hỏi: "Tử Tình, không bằng cũng gọi đứa nhỏ nhà ngươi cùng Khang Bình tới, dù sao chúng ta cũng không nhiều người."
"Tướng công nhà ta đi vắng rồi, đi Việt Thành. Vẫn là tự chúng ta ăn thôi, trong nhà còn có người đấy." Tử Tình nói.
Tần phu nhân nghe xong không chịu, nhất định muốn phái Tiểu Lục đi gọi mấy đứa nhỏ của Tử Tình tới, Hạ thái thái thấy vậy, cảm giác Tần phu nhân đối với Tử Tình thật đúng là không phải tốt bình thường, chẳng qua, nguyên do này là gì đây? Chẳng lẽ là Văn gia hoặc là tiểu nam hài tặng tác phẩm thư pháp kia, nhưng là, nghe ý ngầm, hình như Tần phu nhân cũng không biết sự tồn tại của tiểu nam hài kia, Tần phu nhân cũng là đang thăm dò Tử Tình.
Hạ thái thái cười nói với Tử Tình: "Vẫn là gọi đến cùng nhau đi, vừa vặn, ta cũng nhớ bảo bối nhà ngươi rồi, có phải không còn nhận ra ta rồi hay không? Nhìn thấy nàng, ta lại nhớ tới tôn tử ngoan của ta, bây giờ thật đúng là muốn ôm vào trong lòng đây."
Tử Tình nghe mọi người nói như thế, chỉ đành phải sai Tiểu Lục đi gọi, Phó phu nhân hỏi: "Sao lại ra ngoài? Chuyện ở Việt thành không thuận lợi sao?"
"Ta cũng không rõ, quản sự gửi thư nói, vẫn là bảo hắn đi qua một chuyến." Tử Tình nói.
"Có lẽ có khi là chuyện tốt đấy? Việc làm ăn của tướng công nhà ngươi làm rất lớn, lại làm mấy năm nay, ngươi còn lo lắng cái gì?" Hạ thái thái nói.
"Đúng là lời này, không chừng thật đúng là chuyện tốt đấy, tướng công nhà ngươi có quý nhân tương trợ." Tần phu nhân cũng cười bồi thêm một câu.
"Được rồi, những việc của nam nhân đó, chúng ta cũng không hiểu, mọi người vẫn là ngồi vào đi, lát nữa, thức ăn sẽ nguội mất." Thẩm thị nói.
Đang ngồi nghe, vội cười nói: "Còn không phải là quan tâm vớ vẩn, chúng ta có thể biết cái gì?"
Tăng Thụy Tường mang theo đứa nhỏ ăn ở đầu bình phong bên kia, bên này mấy phu nhân thái thái nói nói cười cười, Tần phu nhân lại hỏi chuyện của Lâm Khang Bình một chút, nàng đoán rằng, Tử Tình chỉ là một thôn cô cũng không ra cửa, cho dù đọc chút sách, có thể có kiến thức chỗ nào? Lần trước hoa cúc trong vườn, còn có những đồ sứ này, vừa nhìn là biết Tử Tình không giống như là biết hàng, đáng tiếc những thứ tốt đó, thật đúng là minh châu trong góc tối.
Chẳng qua, nhìn cử chỉ lời nói của Tử Tình, ngược lại giống như là người biết thưởng thức, so với thiên kim bình thường vẫn còn hơn một chút, Tần phu nhân cũng có chút sờ không thấu rồi, hỏi: "Ta thấy Tử Tình coi như là người biết sách biết lễ, xem ra đi theo Tăng lão gia cũng đọc không ít sách nhỉ?"
"Thật đúng là không có, chỉ là đi theo sau Đại ca nàng biết sơ qua được mấy chữ, đâu có biết sách biết lễ như lời trên?" Thẩm thị cười nói.
Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Vậy cũng thật không nhìn ra được. Tỷ tỷ khiêm tốn rồi."
Chẳng qua, trong lòng thầm nghĩ, từ trong lời nói của Phó phu nhân, dường như rất có hảo cảm với Tử Tình.
Vừa khéo, Phó phu nhân nghe xong cười nói: "Tẩu tử thật sự là khiêm tốn, ta lại là nghe nói, tiên sinh vỡ lòng của nữ tế ta còn là Tử Tình đấy, có thể làm tiên sinh đầu tiên cho Thám hoa lang, có thể là người bình thường sao?"
Tần phu nhân nghe xong nhìn về phía Tử Tình, cười nói: "Vừa vặn, tiểu nữ nhà ta cũng đam mê chút thơ từ gì gì đó, không bằng ngày nào đó mời Tử Tình đi qua chỉ bảo một phen."
Tử Tình nghe xong vội xua tay nói: "Cái này thực không được, ta chỉ là nhận biết sơ qua được vài chữ mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng làm thơ, phu nhân cũng biết, nữ tử nông thôn chúng ta, nào có thời gian nhàn hạ thoải mái đó?"
Đây không phải là chê cười sao? Tử Tình ngay cả bằng trắc cũng còn không có học được, nào dám làm thơ? Chẳng phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban?
Cũng may lúc này, Thư Ngạn mang theo Yên Nhiên đi tới tìm Tử Tình, cuối cùng giải vây cho Tử Tình, Tử Tình thầm buông lỏng một hơi dài.
Lúc Tần phu nhân đi, mỉm cười lôi kéo tay Tử Tình thủ, nói: "Nương ngươi không ra ngoài được, ngươi không có việc gì, cần phải tới nhà ta chơi, con người ta thích náo nhiệt, không có việc gì thường xuyên ở nhà mời một số phu nhân thái thái đến ngồi một chút, ta giới thiệu các nàng cho ngươi quen biết, ta nghe nói, thôn trang nhà ngươi không tệ, có đồ gì tươi mới, cứ đưa tới."
"Đa tạ phu nhân, cái này không tệ rồi, đã rất chiếu cố chúng ta rồi." Tử Tình cười nói.
"Đồ tốt nhà Tử Tình, đều là trực tiếp đưa đi Kinh Thành. Muốn ta nói, cam này nhà ngươi, để lại ở An Châu một ít, chắc hẳn cũng có thể bán ra ngoài, qua Tết nhà ai không muốn ăn chút gì đó giải ngấy. Bằng không, ngươi lại trồng thêm nhiều cam một chút, thật giống như An Châu chúng ta đều là người nghèo ấy?" Phó phu nhân cười nói.
Lời nói của Phó phu nhân, cũng là nhắc nhở Tử Tình, một mảnh núi hoang lớn phía sau Chanh viên kia, bây giờ còn không có chủ đâu, không bằng mua về trước, dù sao bây giờ người trong trang cũng càng ngày càng nhiều, gia đình thành thân càng ngày càng nhiều, ruộng đất phân ra cũng càng ngày càng nhiều, không bằng xây rộng Chanh viên ra thêm một phen, nhà Vương Thiết Sơn có rất nhiều kinh nghiệm.
"Cam? Cam gì?" Tần phu nhân hỏi.
"Cái này phía sau núi còn có, chờ mấy ngày nữa, chín đều rồi, lại hái xuống, để trong hầm, Tết mới lấy ra, cũng không tính là đồi tươi mới." Thẩm thị nói.
"Thật không? Đã như vậy, đến lúc đó cũng đừng quên để lại cho ta một ít, ta đặt trước rồi đấy nhé?" Tần phu nhân cười nói.
Tiễn bước các nàng, Thẩm thị cười nói: "Ta coi Tri phủ phu nhân này tính tình cũng cũng không tệ, cũng không có lên mặt gì, chỉ là không biết lâu dài thế nào? Trước mắt xem ra, cũng không trông như là có việc cầu chúng ta."