Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 460: Hạ gia gởi thư



Tử Tình vừa định mở miệng cự tuyệt, bởi vì bản thân đối với gia đình Tiểu Dực hoàn toàn không biết gì cả, huống hồ, nghe ý tứ của Hoa ma ma, trong nhà kia một đống di nương tiểu thiếp, mối quan hệ trong gia đình khẳng định phức tạp, Yên Nhiên đi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Lời Tử Tình còn chưa nói ra, Tiểu Dực bổ nhào vào trên người Tử Tình, nói: "Cô cô, ngươi để cho ta mang muội muội đi chơi một ngày đi? Ta cam đoan nhất định trông muội muội thật tốt, không để cho nàng rụng một sợi tóc, với lại, sáng mai, ta sẽ đưa muội muội về."

Tử Tình nói: "Việc này thực không được, muội muội ngươi còn nhỏ, còn chưa từng rời khỏi ta đâu, ngộ nhỡ nửa đêm làm ầm ĩ lên, muốn tìm ta, các ngươi cũng không dỗ được nàng."

"Cô cô gạt người, thời gian cô cô ở quê túc trực bên linh cữu, muội muội ở nhà một mình, đều là ta đến chơi với nàng." Tiểu Dực lắc lắc tay Tử Tình nói.

Lúc này, Hoa ma ma đi ra, thấy Lí Linh sửng sốt, chào hỏi qua, nói với Tử Tình: "Nãi nãi, lão bà tử cũng cầu tình thay tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia của chúng ta, bọn họ suốt ngày ở nhà câu thúc quen rồi, cũng không có mấy người nói chuyện, khó được hợp ý với tiểu thư Yên Nhiên của chúng ta, để cho bọn họ mang về ở một ngày, cũng náo nhiệt một chút, ta cùng Truy Nguyệt theo cùng, nãi nãi nếu không yên tâm, cứ để Tiểu Phấn đi theo."

Lí Linh thấy Tử Tình còn chưa có đồng ý, bèn nói với Yên Nhiên: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ thích ngươi, ngươi cùng tỷ tỷ về nhà ở một ngày được không? Còn có cùng ca ca."

Yên Nhiên nhìn Tử Tình, nhìn Tiểu Dực, nhìn Lí Linh, Tiểu Dực vội hỏi: "Muội muội không sợ, ca ca ở cạnh ngươi, còn có ma ma cùng Truy Nguyệt tỷ tỷ."

Yên Nhiên đặt tay ở khóe miệng, gật gật đầu.

Tử Tình chỉ đành phải nói: "Chỉ lần này, lần sau cũng không được nữa. Sáng sớm ngày mai đưa về ngay, bằng không. Ta không phải là cô cô ngươi nữa."

Tiểu Dực nghe xong mừng đến gật đầu không ngừng, Hoa ma ma cùng Truy Nguyệt đi theo, Tử Tình rốt cuộc vẫn không yên tâm, để Tiểu Phấn đi theo. Dặn dò Tiểu Phấn cơ trí hơn một chút, Tử Tình có chút tò mò, rốt cuộc Tiểu Dực có phải người Hoàng gia hay không?

Tống bọn nhỏ đi rồi. Tử Tình đi qua thăm Thẩm thị, Thẩm thị bây giờ ở tại nhà Tử Phúc, lúc Tử Tình đến, nghe thấy trong viện tử truyền đến tiếng đàn thoan thai, xem ra, Lưu thị là thật sự để tâm rồi, yêu cầu cải tạo nữ hài tử trong nhà một phen.

Lúc Tử Tình đến. Thẩm thị đang nói chuyện cùng Tử Vũ, thì ra Tử Vũ vừa nhận được thư từ quê nhà gửi đến, vốn là muốn cả nhà về Hạ gia An Châu ăn Tết, ai ngờ Hạ thái thái gởi thư nói, một nhà Hạ gia muốn tới Kinh trước tết âm lịch.

Tử Tình nghe xong hỏi: "Hạ lão gia không làm quan nữa sao?"

"Không phải. Gia bà nói, gia ông có chuyện gì đó muốn vào Kinh, thuận tiện cả nhà đoàn viên mừng năm mới ở Kinh Thành, dù sao chúng ta cũng có phòng ở."

"Nhà ngươi không phải là còn có một tổ mẫu sao? Tuổi tác lớn như vậy, cũng không thể ném một mình ở nhà chứ?" Tử Tình vẫn là không hiểu rõ.

"Đây có cái gì? Lão thái thái mặc dù qua bảy mươi, nhưng là thân thể còn khỏe đó, nói là nhớ Văn Xương cũng nhớ tôn tử của chúng ta, còn có Văn Lâm chưa từng thấy mặt, lão nhân gia nàng không ngồi xe ngựa được thời gian dài. Gia bà ta cùng nàng ngồi thuyền đến trước, qua vài ngày nữa sẽ đến rồi."

Tử Tình vừa nghe Hạ thái thái muốn đến, thật đúng là không có tâm tình tốt, không nghĩ tới các nàng thật đúng là có thể đuổi tới Kinh Thành, trực giác khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra.

Tử Vũ đi rồi, Tử Tình nói với Thẩm thị: "Muội phu tuổi cũng không nhỏ nữa. Hắn lớn tầm Tiểu Tứ, nhưng là đến bây giờ, còn chưa từng thấy hắn kiếm được một văn tiền, hắn định đọc sách tới khi nào?"

Thẩm thị nói: "Việc này, có Hạ gia đi lo, chúng ta cũng không thể quản nhiều, dù sao tiêu dùng của bọn họ bây giờ vẫn là Hạ gia cấp đó. Ngươi phải nhớ kỹ, không được hỏi bọn họ những việc này, ba năm sau, xem bọn họ nói như thế nào."

"Ta chỉ hỏi một câu vu vơ thôi, đâu có đi lo nghĩ những việc này của bọn họ? Nương ngươi yên tâm đi." Tử Tình vội trả lời, Tử Lộc và Tử Thọ mặc dù không ra ngoài làm việc, nhưng dù sao, một năm dựa vào bán chữ bán tác phẩm điêu khắc, cũng có thể nuôi dưỡng gia đình.

Thẩm thị không thấy Yên Nhiên, liền thuận miệng hỏi một câu, Tử Tình nói đi nhà Tiểu Dực ở một ngày, Thẩm thị vội hỏi: "Đang yên lành đi nhà người ta làm cái gì? Ngươi cũng có thể yên tâm?"

"Có Hoa ma ma cùng Truy Nguyệt còn có Tiểu Phấn đó, sáng sớm ngày mai sẽ đưa về."

Thẩm thị nghe xong không lên tiếng, Tử Tình hỏi: "Cha ta đâu?"

"Ở chỗ Nhị ca ngươi, hình như là nghiên cứu viết tác phẩm thư pháp gì đó."

"Nương, không bằng ta và ngươi đi ra ngoài dạo đi? Vừa vặn ta cũng không có việc gì." Tử Tình thấy Thẩm thị tựa hồ tâm tình không tốt lắm, mình cũng là cảm thấy Yên Nhiên không ở nhà, trong lòng vắng vẻ, bèn đề nghị nói.

Tử Tình vừa dứt lời, Lưu thị vào cửa."Vừa khéo, ta muốn đi xem có chất liệu dày cho mùa đông gì không, hôm nay mắt thấy sắp lạnh rồi, còn có nương này, cũng nên thêm hai bộ mới." Lưu thị nói.

"Các ngươi đi mua đi, ta còn có không ít đâu, còn đều là Hoàng thượng ban thưởng, ta với cha ngươi đều có rồi, hôm nay cũng không muốn ra ngoài." Thẩm thị nói.

"Vậy ta liền cùng nương đi dạo hoa viên một chút, cứ ngồi không động cũng không tốt." Tử Tình nói.

Tử Tình quay đầu nói với Lưu thị: "Đại tẩu muốn đi, không bằng ngày khác đi, ta phỏng chừng Tử Vũ cũng có muốn mua đồ, Hạ thái thái cùng Hạ lão thái thái sắp đến, Tử Vũ nhất định là phải mua thêm đồ."

Lưu thị hỏi: "Bọn họ tới làm cái gì?"

"Nói là đến bên này mừng năm mới, còn có nhìn xem Văn Lâm chưa trông thấy mặt, còn có Hạ đại nhân cuối năm cũng muốn vào kinh."

Lưu thị nghe xong cũng hỏi: "Hay là xảy ra chuyện gì nhỉ?"

"Việc này, ngươi hỏi Đại ca ta một chút xem biết không?" Tử Tình nói.

Tử Tình đi bộ cùng Thẩm thị ở trong hoa viên, Tử Tình biết, Thẩm thị cũng là có chút nhớ nhà rồi, Thẩm thị càng là không thể thích ứng với ẩm thực phương bắc, vừa đến mùa đông, không thấy được một chút rau cỏ màu xanh biếc, hơn nữa trong nhà còn có Hà thị, tuổi tác đã cao, sao có thể không nhớ tới ?

"Nương, không bằng, chờ qua Tết xong, ta mang theo Yên Nhiên cùng ngươi trở về một chuyến? Ngươi nói được không?"

"Nhưng là, bọn họ không phải đều ở đây sao? Chỉ hai ta trở về, cũng không có ý nghĩa gì." Thẩm thị nói.

"Trở về ở mấy tháng lại đi, cũng giống như vậy, vừa vặn ngắm nhìn phong cảnh ven đường, lúc chúng ta đi, quá vội vàng rồi."

"Để nói sau, quay về thương lượng với cha ngươi một chút." Thẩm thị tựa hồ có chút động tâm .

Hai nương con dọc theo đường mòn hoa viên đi tầm vài vòng, Tử Tình thấy tâm tình Thẩm thị tốt lên rất nhiều, bèn đưa nàng trở về.

Buổi tối, Thư Ngọc cùng Thư Vĩ về nhà, biết Yên Nhiên ấy thế mà đi nhà Tiểu Dực, đều có chút bất mãn. Làm cho Tử Tình trong lòng không yên, gần như một đêm không ngủ được. Khó khăn lắm thấy trời vừa hửng sáng, liền càng không ngừng nhìn quanh ra bên ngoài, Yên Nhiên là được đưa về vào giờ Thìn. Tiểu Dực không theo tới, nói là vào thư phòng rồi.

Tử Tình bế Yên Nhiên, hỏi: "Nhà ca ca chơi vui không?"

Yên Nhiên gật đầu. Tử Tình tức giận đến chỉ vào đầu Yên Nhiên nói: "Lần sau thì không được đồng ý đi, cũng không biết nương lo lắng thôi rồi, đã gặp những ai?"

"Tỷ tỷ, ca ca, ừm, thúc thúc." Yên Nhiên bẻ ngón tay nói.

Tử Tình vừa nghe thúc thúc thì sửng sốt, thúc thúc ở đâu ra? Trong đầu Tử Tình hiện ra bóng dáng Lí Hãn.

Hoa ma ma nói: "Nhờ phúc của tiểu thư Yên Nhiên. Ngày hôm qua tiểu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đúng là thực vui vẻ, ngay cả gia chúng ta cũng khó lộ mặt một lần, quan tâm đến tiểu thư cùng thiếu gia của chúng ta."

Tử Tình vừa nghe, thì ra là phụ thân của Tiểu Dực, liền hỏi: "Chẳng lẽ ngày thường gia các ngươi không ở cùng bọn nhỏ sao?"

"Gia chúng ta nhiều việc. Cả ngày không có lúc nào thanh nhàn, hơn nữa trong nhà phòng ốc quá lớn, nữ nhân đứa nhỏ cũng nhiều, đâu thể luôn nhớ tới thiếu gia cùng tiểu thư của chúng ta." Hoa ma ma thở dài.

Tử Tình cảm thấy việc này liên quan đến gia đình **, liền không lắm miệng nữa, tìm riêng cơ hội hỏi Tiểu Phấn, ai ngờ Tiểu Phấn nói, cũng không biết rẽ đến con phố nào, chỉ thấy tường vây rất cao. Mà bọn họ là từ một cái cửa nhỏ đi vào, cũng không có biển hiệu gì.

Đang nói, Tử Vũ đi tới, hẹn Tử Tình đi thăm Dương thị, nói Dương thị mang thai rồi, đây chính là việc vui lớn. Tử Thọ bây giờ cũng mới có hai hài tử, là có chút thưa thớt, ngày thường Thẩm thị không ít lần nhắc tới cùng Tử Tình.

Tử Tình đành phải bỏ việc này xuống, từ chỗ Tử Thọ trở về, tìm vài món quần áo cũ của đứa nhỏ cho Dương thị, nhớ tới quần áo mùa đông cho bọn nhỏ còn chưa có chuẩn bị, Tử Tình liền chuyên tâm xử lý quần áo mùa đông cho mấy đứa Thư Duệ. Ngày cũng là thấm thoát trôi qua. Mùa đông phương bắc đến sớm, dường như chỉ trong một đêm, lá cây bay hết xuống xuống sân, trước mắt nhìn lại, đúng là có vài phần thê lương, giống như tâm tình của Tử Tình.

Lúc Tiểu Phấn đưa thư của Lâm Khang Bình tới, Tử Tình đang ở dưới tàng cây làm sinh nhật hai mươi tám tuổi cảm ngộ.

Thư của Lâm Khang Bình phỏng chừng là đã sớm để cho A Thủy mang tới rồi, chẳng qua là đặc biệt dặn dò Vương Tài đưa tới vào ngày này, Tử Tình mở phong thư ra, nhìn thấy bốn chữ hàng đầu "Tình nhi vợ ta", nước mắt liền một giọt một giọt rơi ở trên giấy viết thư, nhòe ra.

Ù ù cạc cạc đi đến triều đại không giải thích được này, trong lòng Tử Tình luôn cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, vốn cho rằng mình tìm được cuộc sống ruộng vườn trong lý tưởng, cuộc sống tiểu phú nhàn hạ tiêu dao lại tự tại. Nhưng là bây giờ, gia nghiệp mặc dù lớn, nhưng hai phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cuộc sống như vậy thật sự là mình muốn sao?

Lúc Tử Tình đang ăn năn hối hận, Thư Duệ tiến vào, hắn thấy Tử Tình cầm thư trong tay rơi lệ, biết đó chắc là thư phụ thân gởi, trong lòng cũng là sinh đau, đi tới, ôm vai Tử Tình, nói: "Nương, ngươi nói, phụ thân lúc này có phải cũng đang nhớ ngươi hay không đây? Nếu hắn biết nương cả ngày nhớ hắn rơi lệ, có phải cũng không có lòng dạ nào làm việc hay không?"

Tử Tình thấy nhi tử, rất nhanh ổn định cảm xúc, Thư Duệ rút khăn ra, lau nước mắt cho Tử Tình, Tử Tình vội nhận lấy tự mình lau, hỏi: "Bậy bạ cái gì đó? Ta chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi. Tháng này còn chưa tới ngày, sao đã trở về rồi?"

"Đây không phải ta nhớ nương, trở về thăm nương một chút." Thư Duệ trả lời.

"Ngạn Nhi đâu? Sao không thấy hắn?" Tử Tình hỏi.

"Bọn họ phải ngày mai mới có thể nghỉ phép, ta nghĩ ngày mai cần phải cùng nương đi Lâm trang đưa áo lạnh, bèn xin tiên sinh nghỉ nửa ngày hôm nay." Thư Duệ nói.

Hai mẫu tử trò chuyện, Tử Tình hỏi một chút chuyện của Thư Duệ ở thư viện, đang muốn đuổi Thư Duệ đi rửa mặt, Yên Nhiên chạy vội tới, nhất định đòi Thư Duệ bế nàng xoay quanh, hai người lại ỉ ôi hồi lâu.

Từ Lâm trang trở về, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới bao thuốc nổ của mình, cũng không biết có bị ẩm hay không, có mất đi hiệu lực hay không, liền bảo Đại Giang rẽ đến trong trang đi xem, Đại Giang nói: "Nãi nãi, hôm nay cũng đã muộn, không bằng chúng ta trực tiếp trở về thành, bằng không, hôm nay sẽ không về kịp, phải ở trong trang một ngày, bọn họ cái gì cũng không chuẩn bị, nhất thời cũng sợ không tiện."

"Không sao, chúng ta chỉ đi xem xét, lấy chút gà vịt về nhà, hôm nay trời lạnh, thứ này cũng có thể để được."

Một năm này, thu hoạch của trong trang còn chưa đủ nuôi những người này, nghiệp trồng trọt còn chưa có thấy hiệu quả lợi ích, nghiệp nuôi dưỡng gà vịt ngỗng .v.v. cũng bắt đầu đưa vào trong cung. Ngoài ra, Lâm Hưng nói muốn chắn lưới nuôi cá, nói là nuôi cá vùng nước chảy, thịt cá càng ngon hơn. Chỉ có điều, phỏng chừng chờ cá nuôi trưởng thành, còn không phải chờ hai năm sau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.