Tử Tân tự mình cùng trượng nhân (nhạc phụ) hắn tới, vấn an Thẩm thị trước, thấy Tử Tình, cười nói: "Tỷ tỷ cũng đã trở lại? Khí hậu Kinh Thành quả nhiên dưỡng người, tỷ tỷ đi vài năm, một chút không thấy già."
Tử Tình cười nói: "Y thuật không biết tăng lên hay không, mồm mép trái lại tăng lên rồi."
Tăng Thụy Tường thấy hắn, hỏi: "Bà ngươi còn khoẻ mạnh chứ? Chúng ta trở về còn chưa kịp về nhà xem trước."
"Lão nhân gia nàng sức khỏe vẫn luôn không tệ, một ngày còn muốn đi ra vườn rau mấy lần, không làm chút việc nhà nông trong lòng không được tự nhiên." Tử Tân cười nói.
Lão đại phu hàn huyên cùng Tăng Thụy Tường bọn họ hai câu, rồi bắt mạch cho Hà thị, Hà thị đột nhiên nói: "Không cần xem, lãng phí bạc vô ích."
Thẩm Kiến Sơn dỗ dành nói: "Nương, không tiêu tiền, là cháu của muội phu đến."
"Lão nhân gia, không cần tiền, ta chỉ xem mạch tượng của ngươi một chút." Lão đại phu nói.
Hà thị không nói chuyện nữa, im lặng để cho đại phu bắt mạch, đại phu chẩn mạch xong, lại xem mắt và tưa lưỡi của Hà thị, đứng lên, Hà thị nói: "Cha bọn nhỏ, đưa tiễn người ta đi, đưa phí khám bệnh cho người ta, lão nhân gia ra ngoài một chuyến không dễ dàng, chúng ta không thiếu chút này."
Lúc này lại lẫn rồi, coi con thành trượng phu, chẳng qua, ai cũng không cười, Thẩm Kiến Sơn đáp ứng, mời đại phu đến trong phòng, đại phu lắc đầu, nói: "Vẫn là chuẩn bị đồ trước đi, không cần uống thuốc nữa rồi."
Thẩm Kiến Sơn cũng biết có ý gì, nhiều đại phu đều đã nói như vậy, xem ra, là không có hi vọng rồi, dù sao, thời không này, có thể sống đến hơn tám mươi, đúng là không dễ.
Tiễn bước đại phu, Thẩm thị muốn đi về lấy đồ, quy củ là nhi tử chuẩn bị quần áo, nữ nhi chuẩn bị đệm chăn, mấy thứ này, Thẩm thị đã sớm chuẩn bị xong.
Tử Tình và Tử Lộc đều cùng Thẩm thị về nhà, Tử Tình là muốn trở về tắm rửa tử tế một cái, gấp rút đi đường, đến Thẩm gia, cũng không có điều kiện này. Cho nên, cũng mang theo Yên Nhiên trở về.
Tử Tình trở về Tình viên, một phen rửa mặt chải đầu bận rộn không cần phải nói. Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường trở về nhà, cũng là như thế. Ai ngờ bọn họ vừa thu thập xong. Lúc đang chuẩn bị đi ra, Tử Toàn tới cửa.
Thẩm thị rất là kỳ quái, hỏi: "Làm sao Tử Toàn lại biết chúng ta trở lại?"
"Tiểu nương, trong thôn có người nhìn thấy, đã truyền ra, ta biết được, liền tới đây thăm tiểu nương một chút." Tử Toàn nói.
"A Bà ngươi còn khỏe không? Cha ngươi nương ngươi cũng đều tốt chứ?" Thẩm thị nhìn Tăng Thụy Tường một cái. Hỏi.
"A bà ta vẫn là như cũ, từ khi Nhị cô ta mất, tính khí nàng càng tệ, động một cái là mắng chửi người, nương ta nàng, nương ta nàng cũng không chịu quan tâm bà lắm, hiện tại, cũng chỉ Tiểu cô ta còn chịu hầu hạ bà. Có đôi khi Tiểu cô ta bận không qua được, ta cũng giúp đỡ bà rửa ráy." Tử Toàn nói.
"Ngươi tới đây, cha ngươi nương ngươi biết không?" Tăng Thụy Tường hỏi.
Tử Toàn nghĩ nghĩ. Vẫn là gật gật đầu, nói: "Nương ta bảo ta đến, nói là ta thành thân các ngươi không tới kịp, vừa vặn đứa nhỏ nhà ta ngày kia là đầy tháng , mời các ngươi đi uống rượu."
Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Uống rượu chúng ta sẽ không đi, chẳng qua Tiểu cha chúc mừng ngươi, lần này chúng ta trở về, cũng là bởi vì bà ngoại của Tử Phúc đại ca ngươi bệnh nặng, cho nên, chúng ta sẽ lập tức chạy qua đó luôn."
Tử Toàn nghe xong cúi đầu không lên tiếng. Nhìn chân mình.
Thẩm thị thở dài, hỏi: "Sinh nam hài hay là nữ hài?"
"Nam hài." Tử Toàn trả lời.
Thẩm thị nghe xong vào nhà, tìm một bộ vòng bạc cho tiểu nam hài tử, đi ra cho Tử Toàn, nói: "Tiểu nương ta sẽ không đi, cái này ngươi cầm đi. Hạ lễ Tiểu nương cho. Chúc mừng ngươi."
Mặc dù biết rõ, Chu thị phái Tử Toàn đến, chính là muốn để cho Thẩm thị đưa một phần hạ lễ, nhưng Thẩm thị không có xung đột và mâu thuẫn gì với Tử Toàn, lại nói, một vãn bối như Tử Toàn qua đây, Thẩm thị nhiều ít cũng phải cho chút mặt mũi, chỉ bằng vào Tử Toàn còn có thể chịu chăm sóc Điền thị một hai phần, đứa nhỏ này bản chất không xấu. Chẳng qua, Thẩm thị cũng sẽ không thể bởi vậy mà thật sự dính vào, khó khăn lắm mới chặt đứt quan hệ, Thẩm thị cũng không muốn lại dây dưa không rõ.
Tử Toàn không đưa tay nhận đồ, ngẩng đầu hỏi: "Tiểu cha, Tiểu nương, thật sự không thể hòa hảo với cha nương ta sao? Cha nương ta làm việc, có đôi khi là không đúng, nhưng các ngươi tốt xấu gì cũng là huynh đệ ruột, tiểu cha không thể nể mặt a công, tha thứ cha ta sao?"
Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Đứa nhỏ, ngươi mau trở về đi thôi, việc của người lớn, nói với ngươi cũng không nói rõ được, lúc này, cũng không có thời gian lý luận với ngươi những việc đó, chúng ta muốn chạy đến thôn Bạch Đường rồi."
Tử Toàn nghe xong chỉ đành phải chào đi, Thẩm thị nhét đồ vào trong tay hắn, hắn cầm vòng cổ, cúi đầu nói: "Đa tạ tiểu nương. Hồi đó ta không hiểu chuyện, chỉ biết làm bậy, không biết chăm chỉ đọc sách, cô phụ tâm tư của Tiểu cha."
Tăng Thụy Tường nói: "Những việc đó không cần phải nói nữa, bây giờ ngươi cũng thành gia có con cái, sống thật tốt hiếu thuận trưởng bối mới là chính đạo."
Tử Toàn đi rồi, Tăng Thụy Tường thở dài: "Rốt cuộc là thành thân rồi, nhìn ổn trọng hơn hồi nhỏ chút rồi."
Thẩm thị nói: "Chỗ nào là ổn trọng? Ta thấy thế nào cũng không thấy một chút vui sướng khi được làm cha, trái lại nhìn giống như là, như là, tóm lại, chính là không có một chút tinh khí thần."
Thẩm thị suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm thấy một từ thích hợp, cuối cùng nói một cái không có tinh khí thần.
Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Chả trách ta cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thì ra là sa sút tinh thần như ngươi nói, chỗ nào giống một chàng trai trẻ vừa thành thân vừa làm cha? Nói vậy mấy năm nay chịu chút khổ rồi? Lẽ ra không đến nỗi này mà?"
Trong ấn tượng của Tăng Thụy Tường, Tử Toàn vẫn là thiếu niên mập mạp không hiểu nhân sự, chỉ biết ăn uống chơi bời, tinh lực quá mức dồi dào, một lúc không để ý là trèo lên cây, bằng không, cũng sẽ không thể khiến cho Chu thị đại náo học đường rồi.
Tử Lộc nghe xong nói: "Ngày hôm qua cùng Tử Tân ở trên xe ngựa, hình như nói bà nương của Tử Toàn là người nào đó nhà em dâu nhà mẹ đẻ Đại nương, Đại cha cùng Đại nương thanh danh không tốt, gia đình bình thường không chịu gả nữ nhi vào, Tử Toàn làm mối hai năm cũng không được, cuối cùng là cữu nương hắn nói nhà mẹ đẻ có một người thích hợp, liền vội vàng định xuống, ai ngờ cưới trở về vừa thấy, lại là cái người què, chẳng những việc nhà không làm được bao nhiêu, tính tình còn vô cùng nóng nảy, Đại nương vừa nói nàng ta, nàng ta lấy a bà ra nói chuyện, nói Đại nương làm dâu cũng không quan tâm bà, dựa vào cái gì đến nàng ta lúc này lại phải khác nhau? Bây giờ, nhà Đại nương là một ngày ầm ĩ ba trận nhỏ ba ngày ầm ĩ một trận lớn, nhà không có ngày yên tĩnh, nên Tử Toàn mới trở thành như vậy đi?"
Tử Tình vừa lúc đi tới, nghe lời Tử Lộc nói, hỏi: "Chẳng lẽ lúc xem tướng không nhìn ra được? Đại nương làm sao chịu thiệt lớn này?"
"Lúc đó là ngồi, Đại nương nghe nói vì cái này, chặt đứt qua lại với huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng, ta chỉ biết nhiêu đó, vẫn là hôm qua Tử Tân nói, nói là cả thôn đều biết rồi." Tử Lộc nói.
Thẩm thị nghe xong thở dài: "Cho nên nói, con người làm cái gì, ông trời đều đang nhìn đó. Chúng ta nha, cũng là không quản được những việc này."
Thẩm thị nói xong, ôm đồ, cả nhà lại chạy về thôn Bạch Đường.
Vừa mới vào nhà cũ Thẩm gia, đã nghe thấy thanh âm của Hà thị, nói: "Các ngươi giấu người đi đâu rồi? Ngọc Mai của ta còn nhỏ như vậy, các ngươi mau đi tìm nàng trở về."
Thẩm Kiến Sơn thấy Thẩm thị, vội kéo qua, nói: "Nương, ngươi xem, muội muội không phải là đã trở lại sao?"
"Đừng lừa ta, đây là bà ngoại ngươi." Hà thị vội vàng gọi Thẩm thị là nương.
Đột nhiên, Hà thị nhìn thấy Yên Nhiên, vội bỏ qua Thẩm thị, muốn ôm Yên Nhiên, nói: "Con của ta, nương cũng tìm được ngươi rồi."
Tử Tình vội dặn dò Yên Nhiên vài câu, cũng may đứa nhỏ này còn không sợ, một hồi hỗn loạn cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Ngày hôm sau mười lăm tháng tám, Hà thị sáng sớm thức dậy đã cực kỳ tỉnh táo, nói với Thẩm Kiến Sơn là muốn qua một cái tết trung thu đoàn viên, dặn Thẩm Kiến Sơn tập trung người ở nhà cũ bên này, bày năm sáu bàn, người tràn đầy một phòng, tiếng nói chuyện của người lớn, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, Hà thị nhìn quả thực vui mừng, một mực ngồi ở trên ghế bành cười tủm tỉm nhìn.
Tử Tình mặc dù ít kinh nghiệm, nhưng là cũng biết có một từ gọi là hồi quang phản chiếu, không chỉ Tử Tình, Thẩm Kiến Sơn bọn họ đại khái đều đoán trước được rồi, đặc biệt vây quanh lão thái thái nói đùa những việc thú vị. Sau bữa cơm chiều, Hà thị cùng mọi người ngắm trăng một lúc, nói với mấy người Thẩm Kiến Sơn: "Ta mệt rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi, các ngươi tốt đẹp, nương cũng yên tâm rồi. Chỉ là đáng tiếc, Thẩm gia chúng ta không ra một người đọc sách, đều là gà mờ đọc vài năm, chẳng qua, cuộc sống của các nhà cũng cũng không tệ, ta cũng không tham lam nữa."
"Đúng đó, a bà, ngươi đã có những ngoại tôn biết đọc sách làm quan kia rồi, người ngoài nói đến, ai không hâm mộ đâu?" Vương thị nói.
Thẩm Kiến Nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu nói với Hà thị: "Nương, con biết sai rồi, là con không có năng lực, không nuôi ra được một nhi tử tốt, để cho nương thất vọng rồi."
Thẩm Kiến Sơn cũng nói: "Nương, ngươi yên tâm, những tôn tử tằng tôn tử kia, hễ là ai có một chút ngộ tính, chúng ta nhất định sớm đưa hắn đến chỗ muội phu, cũng dính được một chút văn phong tốt nhà muội phu."
Hà thị nghe xong nói: "Như thế thì tốt, chẳng qua, chúng ta là gia đình nông dân, ruộng đất có thể mua thêm một ít, vẫn là mua thêm một ít đi."
Mấy người Thẩm Kiến Sơn đều gật đầu đáp ứng, Hà thị trông giống như rất mệt mỏi, run run rẩy rẩy đứng lên, Thẩm Kiến Sơn bế lão thái thái vào phòng, Thẩm thị cùng Tử Tình hầu hạ nàng nằm xuống, Hà thị đột nhiên nói với Tử Tình: "Tình nhi, bà ngoại có một câu dặn ngươi, con người sinh ra là mệnh gì chính là mệnh đó, phải là của ngươi, chạy cũng vô ích."
Tử Tình biết là chỉ chuyện của Yên Nhiên, Hà thị còn nhớ lời phán của Tuệ Quang đại sư kia. Tử Tình nghĩ nàng một bó to tuổi, mạo điệt chi niên (người già trên 70) từng trải, đối với nhân sự tự nhiên hiểu thấu triệt, cho nên, mới có thể nghĩ tới trước khi đi, cho Tử Tình một lời khuyên.
Tử Tình vội nói: "Bà ngoại, Tình nhi nhớ kỹ."
"Nhớ kỹ là tốt rồi, bà ngoại cũng không theo được các ngươi, nương ngươi có mấy người các ngươi, bà ngoại cũng an tâm rồi." Hà thị nói xong nhất quyết đuổi Thẩm thị và Tử Tình đi, nói nàng muốn ngủ một lát, không được quấy rầy.
Thẩm thị cùng Tử Tình đành phải ra ngoài, đổi mấy người Thẩm Kiến Thủy bọn họ nhỏ giọng đi vào, đêm nay, ai cũng không dám ngủ, đều canh giữ ở nhà cũ. Khi mặt trăng đến giữa bầu trời, Hà thị cuối cùng cũng ra đi.
Chờ tang sự Hà thị xong xuôi, khi Tử Tình bọn họ về nhà, đã là mười ngày sau đó, Tử Tình cùng Thẩm thị đều giống như hư thoát, vào nhà rửa mặt chải đầu một phen rồi ngả luôn xuống giường.
Lúc cơm tối, Thu Ngọc đến, hơn hai năm không gặp, Thu Ngọc tựa hồ trông già đi không ít, vào cửa nhìn thấy Tăng Thụy Tường, còn chưa có mở miệng, nước mắt đã rơi xuống trước rồi.