Tử Tình nhìn Thẩm thị cười trộm, Thẩm thị trợn mắt nhìn Tử Tình một cái, nói với Tăng Thụy Tường: "Ngươi đừng vội, ý của cháu ngoại trai, cũng là tìm người bầu bạn cho muội phu, dù sao muội phu mới bao nhiêu tuổi? Huống hồ, kỳ giữ tang cũng qua rồi. Hạ Ngọc đã suy nghĩ cẩn thận, những năm này muội phu cũng quả thật rất khổ, muốn ta nói, không bằng cứ theo ý nàng, dù sao Tiểu Văn cũng có không ý kiến."
"Dạ phải, cữu cữu, ta đồng ý, Thạch bà bà đối với nương ta, vẫn rất tận tâm, chỉ dựa vào điểm này, ta cũng cảm kích nàng." Tiểu Văn nói.
"Vả lại, nghe nói Tiểu Văn qua ít ngày nữa còn muốn đi hiệu thuốc, chẳng lẽ chỉ để lại vợ của cháu ngoại trai cùng muội phu ở lại trong nhà? Người ngoài nhìn vào cũng không thành chuyện, mang vợ của cháu ngoại trai vào trong thành, thuê nhà cũng là một chuyện khó, một mình muội phu ở nhà cũng là cô đơn, không bằng thành toàn bọn họ, cũng là một cọc chuyện tốt. Con người Thạch bà tử ngươi còn không yên tâm sao? Ở cùng chúng ta nhiều năm, vẫn luôn cẩn thận tuân thủ bổn phận ." Thẩm thị bổ sung vài câu.
Lời Thẩm thị nói rất đúng trọng điểm, đúng vậy, không có đạo lý để con dâu cùng gia ông cô đơn ở lại trong nhà, người ngoài sẽ nói ra nói vào, tuổi Chu Thiên Thanh cũng không tính là già, mới không đến bốn mươi lăm tuổi, Tăng Thụy Tường nghĩ vậy, cũng do dự rồi.
"Cha, Nhị cô khi còn sống cùng Tiểu Văn cũng không có ý kiến, người ngoài như chúng ta, vẫn là không cần quản quá nhiều, theo ta nói, cũng là một chuyện tốt." Tử Tình khuyên nhủ.
Tăng Thụy Tường nghe xong phủi tay nói: "Các ngươi ép buộc đi, ta mặc kệ ."
Thẩm thị liền gọi Thạch bà tử đến, Thạch bà tử thấy Tiểu Văn, sửng sốt, nghe xong lời Thẩm thị nói, trái lại không thấy một chút kinh ngạc, phỏng chừng lời giống vậy, Tiểu Văn đã nói với nàng rồi.
Bởi vì là chủ nhà mở miệng, cũng không biết là tư tưởng tôn ti của Thạch bà tử làm cho nàng không thể không nghe theo, hay là bản thân nàng đối với việc này cũng không phải là quá bài xích. Chỉ là nói: "Phu nhân quyết định, nô tì không dám tự tiện làm chủ."
"Nếu như thế, ta trả lại văn tự bán mình cho ngươi, ngươi liền đi theo bọn họ. Để cho muội phu ta đặt mấy bàn rượu, mời mấy vị người trong tộc, qua đường công khai rồi. Về sau, ngươi cũng có cái nhà của mình rồi." Thẩm thị nói.
Thạch bà tử nghe xong dập đầu lạy Thẩm thị ba cái, nói: "Phu nhân không cần vội vã đuổi nô tì đi, nô tì cảm thấy, vẫn là chờ cô thái thái đi được ba năm rồi nói sau."
Lời này vừa nghe, Thẩm thị hỏi: "Đây lại là vì sao?"
Thì ra, tập tục ở đây. Thê tử mất rồi, nam tử chỉ cần giữ đạo hiếu một năm, thậm chí còn chưa tới một năm đã cưới tiếp, cũng là có, mà Hạ Ngọc đã đi hai năm rồi. Chu Thiên Thanh cưới tiếp, ai cũng không nói ra cái gì.
Thạch bà tử cúi đầu không lên tiếng, Tử Tình hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không đồng ý? Ngươi nói thẳng, chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi."
"Bằng lòng hay không bằng lòng, ta cũng không nói được. Ta sợ, nếu ta qua, lão thái thái bọn họ sẽ làm ầm ĩ, cô lão gia là người thành thật, đến lúc đó. Chu gia khẳng định sẽ rủi ro tiêu tai, có lão thái thái cùng Đại cô phu nhân ở đó, cô lão gia cũng khó có ngày sống yên ổn." Thạch bà tử cả gan nói.
Thạch bà tử vừa nói xong, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Điền thị là không đi được. Nhưng là có Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh, khó bảo đảm không ra chủ ý quái quỷ gì, khi Hạ Ngọc vẫn còn không phải đã ném Điền thị cho Hạ Ngọc sao? Điền thị cũng vẫn luôn trông mong có Thạch bà tử chăm sóc nàng, nhưng là, nàng không vào được cửa nhà Tăng Thụy Tường, nếu Thạch bà tử gả vào Chu gia, thì không giống rồi, nàng có thể lấy cớ thăm ngoại tôn, vào Chu gia ở.
Lúc này, Thủy Hoa nói: "Thạch bà bà yên tâm, có ta ở đây, ta đương gia, ta sẽ không để cho bọn họ ức hiếp ngươi."
Tiểu Văn cũng nói: "Bà ngoại kia, lễ tiết cần phải có, chúng ta cũng chưa từng thiếu, cái khác, cũng đừng suy nghĩ." Hạ Ngọc chết, đối với Tiểu Văn kích thích rất lớn, đối với Điền thị cùng Xuân Ngọc các nàng, cũng gần như chặt đứt qua lại.
Thẩm thị nhìn Thạch bà tử, Thạch bà tử nói: "Vậy chờ các phu nhân đi rồi lại nói."
Thẩm thị cũng không tiện cố ép nữa, vội đáp ứng. Tiểu Văn thấy, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy, hắn cũng có thể yên tâm mà đi An Châu học tập y thuật .
Ngày hôm đó, Tử Tình từ Khang trang trở về, gặp Thẩm thị cùng Tú Thủy đang nói chuyện, Tử Tình cười nói: "Ta nói ta dường như đã quên việc gì chưa làm, thì ra là quên đi thăm ngươi, nên đánh, nên đánh."
"Chẳng phải là đáng đánh, nếu không phải là nể tình ngươi ngày xưa đối với ta coi như hiếu kính, ngươi cho là ta không đánh ngươi? Đã trở lại không nói đến thăm ta một chút, cũng không phái người nói cho ta một tiếng. Đây cũng là dượng ngươi nghe nói, ta vội vàng đến thăm ngươi." Tú Thủy nói.
Thẩm thị biết Tú Thủy nói chuyện quen tùy ý, cũng không so đo với nàng, Tử Tình cười tiến lên ôm Tú Thủy, nói: "Cô cô tốt, lát nữa ta tìm một bộ quần áo mới xinh đẹp cho ngươi, lập công chuộc tội, thế nào?"
Quả nhiên Tú Thủy bật cười, chọc trán Tử Tình, nói: "Ngươi coi ta vẫn là loại người không hiểu chuyện lúc trước, chỉ biết trang điểm không thạo việc nhà sao? Thực nói cho ngươi, mấy năm nay ta cũng tiến rất xa rồi, cũng biết quản gia rồi, tiền không cần phải tiêu tuyệt đối không tiêu loạn."
Tử Tình làm bộ kinh ngạc đến ngây người, hỏi: "Đây là ngươi sao? Ta không có nghe sai chứ? Hôm nay mặt trời mọc từ bên kia?"
Thẩm thị cũng không nhịn được cười nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi vừa thấy mặt đã cấu véo, nhi tử Tú Thủy thành thân rồi, Tú Thủy trực tiếp giao quyền quản gia ra, bây giờ con dâu đương gia đó, nàng muốn tiêu cũng phải được con dâu đồng ý."
Tử Tình vừa nghe, vội lôi kéo nàng ngồi xuống, nói: "Con dâu này nhà ngươi đáng tin không? Mới thành thân bao lâu, ngươi đã giao gia sản cho người ta, đến lúc hai đứa sau của ngươi thì làm sao bây giờ?"
Tú Thủy tổng cộng sinh bốn đứa nhỏ, đại nữ nhi đã gả ra ngoài, Đại nhi tử này cũng đã thành thân, cũng còn một trai một gái, lỡ như nàng dâu này sinh ngoại tâm, cuộc sống tương lai trôi qua thế nào?
"Ngươi yên tâm, ta cũng không ngốc, chẳng qua là trong túi có tiền, là muốn ra ngoài tiêu lung tung, cho nên ta mới để cho nàng đương gia, còn có nhi tử nữ nhi ta bọn họ ở một bên trợ giúp đấy, bọn họ từ nhỏ lo lắng cho ta, đã sớm học xong tính sổ xem sổ rồi, quan hệ của hai nhi tử ta rất tốt, gia sản của hai người bọn họ, ta đã bàn giao cho bọn họ rõ ràng rồi, bớt cho còn tốn tâm tư nhớ tới." Tú Thủy tùy tiện mà ngồi xuống.
"Đây thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, người làm nương như ngươi không đứng lên, trái lại làm mấy đứa nhỏ trưởng thành lên." Tử Tình cười nói.
"Cho nên nói, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ngươi không biết, con dâu này của ta, so với ta biết tính toán hơn nhiều, một tháng, sinh hoạt ít nhất có thể tiết kiệm vài trăm đồng tiền lớn, ăn còn tốt hơn ta thu xếp, ta không phục cũng không được, dứt khoát nhường cho người có tài." Tú Thủy hì hì cười một tiếng.
Tử Tình không thấy được tiểu nữ nhi nhà nàng, liền hỏi sao không dẫn đứa nhỏ tới.
"Nàng cùng tẩu tử nàng ở nhà trông cửa hàng, cửa hàng nhà ta mở rộng rồi, mua thêm bên cạnh. Ta để cho nàng làm thêm một năm nữa, chờ Nhị ca nàng cưới bà nương, nàng cũng nên làm mai rồi. Đúng rồi, không nói cái này ta còn quên mất, ngươi từ Kinh Thành mang theo đồ trang sức tốt gì trở về? Đại nữ nhi nhà ta xuất giá không ít đồ là ngươi chuẩn bị, Lão nhị ngươi cũng đừng quên?" Tú Thủy cười nói.
Tử Tình sửng sốt, lần này trở về, quá vội vàng, thật đúng là không mang đồ trang sức hoa cài gì, chỉ đành phải dẫn Tú Thủy vào phòng, mở hộp gương của mình ra, để cho nàng chọn mấy thứ.
"Cái này không thể được, những thứ này của ngươi đều là thứ tốt đứng đắn, ta chỉ là muốn chút tiện nghi chút hoa cài gì đó, mấy thứ này, còn không làm hoa mắt các nàng, cửa nhỏ nhà nghèo, cũng không dùng được, bán còn rất đáng tiếc." Tú Thủy nói.
Giao tình của Tử Tình và Tú Thủy sâu nhất, không nói ơn cứu mạng của Tú Thủy với Lâm Khang Bình, chính là lúc Tử Tình vừa tới thời không này, Tú Thủy cũng chiếu cố Tử Tình không ít, làm cho Tử Tình tránh bao nhiêu ngày đói bụng, Tú Thủy cùng Tử Tình, cũng chưa bao giờ làm kiêu, Tử Tình cho Tú Thủy chút đồ, Tú Thủy cho tới bây giờ cũng không từ chối, tại sao hôm nay lại khác thường?
Tú Thủy thấy Tử Tình nhìn nàng, nói: "Ta không phải là khách khí với ngươi, là không dùng đến, hồi trẻ, ta thích trang điểm, cũng không nghĩ đến hoàn cảnh của mình, sau này, đến tình cảnh đó, nếu không phải là ngươi kéo một phen, ta còn không biết xin cơm ở nơi nào đâu? Cho nên, các con của ta, ta không muốn bọn chúng lặp lại con đường cũ của ta, trâm cài váy vải, cũng không có gì không tốt."
Tử Tình thấy Tú Thủy khăng khăng không lấy, liền chọn mấy thứ trang sức bạc, mấy mảnh vải vải bông, còn có hai mảnh bằng lụa, nói: "Cái này, giữ lại cưới con dâu dùng đi." Nói xong lại cầm một cấy thoa vàng cùng trâm vàng: "Hai thứ này, giữ lại thêm trang cho tiểu nữ nhi, cuộc sống làm dâu gian nan, đến vạn bất đắc dĩ, còn có thể cầm bán đổi chút bạc qua ngày, không phải là ta rủa nàng, lo trước khỏi hoạ cũng tốt hơn đến lúc đó hai tay trống trơn."
"Lời này cũng phải, ta là người tốt xấu chẳng phân biệt được như vậy sao? Ngươi yên tâm, nàng còn không đến mức ngốc như ta, vào nhà chồng muốn cái gì đều cho, nói đến cái này ta liền tức giận bản thân." Tú Thủy nói.
Tử Tình cười nói: "Ai bảo ngươi hồi đó còn cho rằng mình là tiểu thư? Thì ra cũng là thân tiểu thư mệnh nha hoàn."
Lời này của Tử Tình đổi lấy một trận cấu véo của Tú Thủy, hai người đang náo loạn, Thu Ngọc tiến vào, Tử Tình còn chưa kịp thu dọn đồ cho Tú Thủy, bày đây một bàn.
Thu Ngọc tất nhiên nhìn thấy, cũng đại khái đoán được, nhất là cây thoa vàng cùng trâm vàng kia, trong bụng nói không ghen tị là không có khả năng, ít nhất cũng đáng hơn hai mươi lượng bạc đó. Chẳng qua, Thu Ngọc cũng không phải là Thu Ngọc năm đó, cũng biết mỗi người có duyên phận của mỗi người. Cười nói: "Tú Thủy sao có rảnh qua đây rồi?"
Tử Tình thấy nàng vào thẳng nội viện, hỏi: "Nương ta không có ở bên ngoài?"
"Tẩu tử mang theo Yên Nhiên đi dạo ở trong vườn. Nói ngươi ở nhà đó, ta liền vào đây. Đúng rồi, Mộc Mộc đã trở lại, nói chuyện với cha ngươi ở phòng khách đấy." Thu Ngọc nói.
Tú Thủy cho là Thu Ngọc có chuyện muốn nói, liền muốn đi, Thu Ngọc giữ lại nói: "Tú Thủy khó khăn lắm mới đến, không bằng ở hai ngày, ngày kia nhi tử ta thành thân, ở lại uống ly rượu mừng nhé."
Tử Tình lúc này mới nhớ tới, thì ra đã là mùng tám tháng chín rồi, Mộc Mộc là xin phép riêng trở về thành thân, thư viện châu học, hình như không có nghỉ thu hoạch vụ thu.
Thu Ngọc muốn giữ Tú Thủy lại, cũng là có suy nghĩ của nàng, một nhà Hạ Ngọc không thể tới, Tiểu Văn còn chưa có qua hiếu kỳ, một nhà Xuân Ngọc ở Việt Thành còn chưa có trở lại, cho dù đã trở lại, Thu Ngọc cũng không muốn mời bọn họ, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị không thể đi, nhà mẹ đẻ bên này chỉ còn Tăng Thụy Khánh, ít người cũng không dễ nhìn.
Tú Thủy đâu có biết những thứ đó, chẳng qua, nàng là người thành thật, nếu cự tuyệt mà nói, còn sợ Thu Ngọc cho rằng nàng không bỏ được phần tiền mừng kia, bèn cười đáp ứng rồi. Nói: "Dù sao phòng ở nhà Tử Tình nhiều, ở hai ngày thì ở hai ngày."