Tử Tình trở về, lôi kéo Tiểu Dực hỏi, Tiểu Dực lắc đầu nói: "Cô cô, việc này không liên quan đến ta, cô cô không phải là đã dạy ta sao? Phải biết được ẩn dấu. Sự việc Ngô đại nhân này, thực ra là chuyện tốt, phụ thân ta, là để cho hắn đi phủ Tùng Giang thay thế cho Văn Tam, không phải là như bên ngoài suy đoán, cô cô đừng nóng vội, chờ qua Nguyên Tiêu các nha môn mở ấn sẽ biết được, mọi người tất nhiên sẽ không nghị luận việc này nữa."
Tử Tình nghe xong nửa tin nửa ngờ, tất nhiên không biết, đây cũng là nguyên do Lí Hãn phong cho Tử Tình ngũ phẩm cáo mệnh, biết thân phận của Tử Tình ở Kinh Thành quá thấp kém, khó tránh khỏi không bị người ức hiếp. Lần này ra tay thu thập Ngô gia này, cũng là mất một phen đầu óc, đợi một năm, bên ngoài không có đồn đãi gì nữa, mới ra tay. Còn không có thể một phát đánh chết, tránh cho người ta lên án, đối với Tử Tình cùng Lí Dực đều không có chỗ ích lợi. Không bằng cho hắn một chút ngon ngọt trước, để hắn ra ngoài, cho hắn một cái gánh nặng, một năm sau, lại tìm cớ, sung quân hắn, cũng là có thể che tai mắt người rồi.
Việc này, Tử Tình là vạn vạn lần không thể nghĩ tới, nàng đối với Lí Hãn này, là chỉ sợ tránh không kịp, nào còn có thể nghiền ngẫm tâm tư của hắn?
Tóm lại, Tử Tình biết không liên quan đến mình, liền an tâm rồi, mấy ngày nay, đang phát sầu chuyện của Thư Vĩ, Tử Tình không nghĩ tới, khi thư viện khai giảng, Thư Vĩ cũng nhất định đòi đi theo Thư Ngọc cùng Thư Ngạn vào Văn Sơn thư viện, lý do là muốn đọc sách cùng các ca ca, muốn sớm đi vào thư viện.
Thư Ngạn bọn họ đều là mười tuổi vào thư viện, bây giờ Thư Vĩ mới chín tuổi, Tử Tình muốn để cho hắn hoãn lại một năm, nhưng đứa nhỏ tựa hồ đã quyết định chủ ý rồi.
Thực ra, đây là kết quả Thư Ngạn sau khi nghe xong Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nói chuyện, liền tìm Thư Ngọc cùng Thư Vĩ thương lượng, ba huynh đệ ở thư viện còn có thể chiếu cố cho nhau một chút, Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng có thể dành ra thời gian đến, muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đấy, không cần băn khoăn một mình Thư Vĩ.
Tử Tình không có cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý, vừa đưa ba đứa Thư Ngạn vào thư viện, Mộc Mộc vào kinh đi thi đã tới rồi, vào nhà Tử Phúc ở, cứ như vậy, Tăng gia liền tụ tập bảy cử tử sắp đi thi, mỗi ngày luận bàn với nhau, cũng là hết sức náo nhiệt.
Tử Hỉ bọn họ vào triều không đến vài ngày, sự việc Ngô đại nhân đã công bố ở triều đình, vừa nghe la đi nhận chức vị của Văn Tam, quản lý cục chế tạo Giang Nam phủ Tùng Giang, ai chẳng biết đó là công việc tốt và béo bở, Văn Tam là người nào chứ? Đó là thân tín của Hoàng thượng! Việc này nếu làm tốt, vài năm sau trở về, nhất định là sẽ thăng cấp, tựa như Tử Hỉ, không phải xuất dương một chuyến sao? Trở về trực tiếp từ chính lục phẩm thăng lên chính ngũ phẩm, làm cho bao nhiêu người hâm mộ?
Ngô gia giờ được phái đi, không khỏi cũng đều vui vẻ ra mặt, đắc ý, mỗi ngày gọi bằng gọi hữu chạy đi báo tin, bận rộn chính là chân không chạm đất, mấy ngày sau Ngô phu nhân liền đi theo Ngô đại nhân đi phủ Tùng Giang nhậm chức.
Ngô gia vừa đi, không ít người đố kỵ, lời đồn đãi cũng tự nhiên biến mất, ít nhất chứng minh cho mọi người rằng, Tử Tình còn chưa đủ phân lượng, hoặc là nói Lí Dực cũng còn chưa đủ phân lượng.
Tử Tình mấy ngày này đối với những chuyện đó căn bản không để ý, Tử Lộc bọn họ vào trường thi, trong lòng Thẩm thị bắt đầu như cỏ dại mọc, Tử Tình cũng biết đối với Tử Lộc cùng Tử Thọ mà nói, thật đúng là một cơ hội cuối cùng, liền mỗi ngày đi qua cùng Thẩm thị, mọi người níu chặt tâm chú ý cái này, đâu có tâm tư ra ngoài hỏi thăm những chuyện kia.
Mà Lâm Khang Bình thì vẫn bận rộn chuyện tổ trạch Lâm trang, mùa đông năm ngoái chỉ xây nhà xong, lúc này mắt thấy thời tiết mỗi ngày một ấm áp lên, hoa cỏ cây cối trong viện tử phải dời đi trồng, cũng phải thuê người xử lý, gia cụ trong phòng, bàn học của bọn nhỏ, cũng phải mua đầy đủ hết, bọn nhỏ trong thôn còn mong chờ sớm đi tựu trường đấy.
Đáng tiếc, trời không toại lòng người, lần thi này, chỉ có Hạ Cam Vĩnh cùng đệ đệ của Dương thị cùng với Chung Thiếu Bân trúng cống sĩ, xếp hạng đều tương đối ở phía sau, nhất là Hạ Cam Vĩnh, xếp hạng thứ ba đếm ngược, chẳng qua, cũng cuối cũng có danh trên bảng rồi, chỉ còn chờ tháng ba thi đình, Hạ gia vui mừng tất không cần phải nói, Thẩm thị biết được, cũng là thật lòng vui mừng cho Tử Vũ, Hạ Cam Vĩnh dù sao cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, tiếp tục học nữa, cũng là ba mươi rồi, hắn còn chưa có tự mình kiếm về một văn tiền nuôi dưỡng gia đình đâu.
Tử Lộc và Tử Thọ thất vọng là có, chẳng qua, cũng là an tâm, một người giúp đỡ Trần thị quản lý việc làm ăn của tiệm cơm, thuận tiện viết nhiều thêm chút tác phẩm thư pháp, học vẽ tranh, phụ đạo đám trẻ con trong nhà; một người là giúp đỡ Tử Hỉ, làm quản sự xưởng thủy tinh, nói là chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, lại về quê nhà An Châu.
Lúc Mộc Mộc đi, Tăng Thụy Tường cùng hắn nói chuyện một đêm, theo ý Tăng Thụy Tường, không bằng để cho Mộc Mộc ở lại Kinh Thành, tìm tiên sinh phụ đạo ba năm, nhưng Mộc Mộc bày tỏ đi về học hai năm trước, cũng có thể chăm sóc phụ mẫu một chút, hai năm sau trở lại cũng là như thế, Tăng Thụy Tường nghe xong chỉ đành phải theo hắn, tặng hắn một trăm lượng bạc để làm lộ phí.
Mùa xuân về hoa nở, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, thì mang theo Yên Nhiên đi Khang viên, ngay cả Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng cùng đi, mùa xuân ở Khang viên, bây giờ thật đúng là một mảng biển hoa, so với Khang trang bên kia còn lớn hơn tráng lệ hơn, khắp nơi ong bay bướm múa, lại có thể dẫn tới không ít văn nhân tới đây đạp thanh ngâm tụng, cũng là ngoài dự liệu.
Lâm Khang Bình cũng không tiện từ chối khách đến, liền dứt khoát mở rộng cửa cho tiện, ở trên sườn núi xây dựng vài toà đình viện đơn giản, còn có thể ngủ lại, còn lo cơm canh, chuyên môn có hai bà tử phụ trách thu dọn, tiền bạc nhìn mà đưa.
Không đến hai ngày, tin tức thi đình truyền đến, Hạ Cam Vĩnh cùng đệ đệ của Dương thị đều là đồng tiến sĩ, đều phải ở lại kinh thực tập ở Hàn Lâm Viện ba năm, rồi mới ra ngoài. Chung Thiếu Bân thì là thứ cát sĩ, tiền đồ tương lai tất nhiên không kém. Lúc này, cũng truyền đến tin vui Vĩnh Liên có thai, Chung gia song hỷ lâm môn, rối rít cho rằng Vĩnh Liên chính là số vượng phu, càng coi trọng Vĩnh Liên hơn. Lưu thị biết được tất nhiên là vui mừng không thôi, lại vội vàng bắt đầu tin tưởng mười phần mà tìm kiếm phu tế tốt cho Vĩnh Dung. Hạ gia cũng bận rộn bày rượu ăn mừng, cuối cùng cũng chịu đựng qua, Hạ thái thái còn không muốn bốn phía chúc mừng một phen? Đáng tiếc, trừ Tăng gia cùng Phó gia, Tần gia, Hạ gia cũng không có mấy thân hữu qua lại. Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng là trở về thành đi tham gia tiệc rượu của Hạ gia, Tử Tình thì là phái người mang đi một phần hạ lễ.
Bởi vì lúc này, tổ trạch Lâm trang cũng hoàn thành toàn bộ, Lí Hãn biết được, còn đặc biệt tặng một tấm môn biển, "Trung nghĩa chi gia", ngày treo biển chính là ngày Hạ gia mời khách, Tử Tình tất nhiên phải lo đầu này của mình trước.
Ngày hai mươi tháng ba, Lâm Khang Bình mang theo Tử Tình cùng Yên Nhiên, còn có mấy người Thư Ngạn bọn họ cũng xin nghỉ một ngày trở về, cùng nhau trở lại Lâm trang.
Lâm trang vào ngày hôm đó náo nhiệt rối ren, lúc gia đình Lâm Khang Bình đến, trong thôn giống như ăn tết, nào là chiêng trống nào là pháo, còn nổi lên ương ca, ngày hôm đó không riêng gì treo biển, còn là ngày học đường treo biển khai giảng, còn muốn thêm rượu lương, cho nên, người toàn thôn đều vui sướng.
(rượu lương: ngâm gạo nếp đến trình độ lấy tay cha xát là có thể nghiền nát, cho vào nồi sôi chín, nhân lúc còn nóng dùng đũa quấy tán ra, chờ cơm nguội bỏ men rượu vào, trộn đều, đậy kín, để ở chỗ ấm để lên men. Sau ba ngày, mở bình chứa ra, đổ nước đun sôi để nguội vào, đậy kín, để vào tủ lạnh dùng dần.)
Đầu buổi trưa, tri huyện, tri đồng cũng đều tới, toàn bộ đứng ở cổng tổ trạch Lâm gia, chờ Hoàng thượng phái người đưa biển tới đây, chốc lát, đã thấy được đám người thái giám chấp sự khiêng một tấm môn biển che vải vàng diễn tấu sáo và trống đã tới rồi.
Lúc tuyên thánh chỉ, Lâm Khang Bình và Tử Tình đều là một thân triều đình mệnh phục, cung kính quỳ xuống, nghe đọc: "Hoàng đế sắc viết: quốc gia thi nhân, dưỡng dân cầm đầu... Ngươi Kinh châu Lâm Khang Bình, đức huệ quảng tế, từ ái bố thí, đại nghĩa đáng khen, trẫm lòng rất an ủi.
Nay đặc biệt sắc ngươi ‘trung nghĩa chi gia’, môn biển một tấm, khen thưởng ngươi mũ Vinh, lấy ân huệ cho hậu nhân, thiên ân ban cho vĩnh viễn. Sắc mệnh hai mươi tháng ba năm Vĩnh An thứ sáu chi bảo"
Tử Tình nghe thánh chỉ này cũng không khác cái trước kia nhiều lắm, lời sáo ngữ phía trước đều là giống nhau, hóa ra Hoàng đế này cũng muốn bớt việc.
Người toàn thôn cũng dập đầu theo, quỳ đen cả một mảng lớn, tộc trưởng dẫn đầu cùng trưởng lão trong tộc, một đám đều kích động đến nước mắt tuôn đầy mặt, đây là vinh quang của cả Lâm gia, vinh quang hiếm có.
Cửa lớn từ đường hôm nay cũng mở rộng, Lâm Khang Bình mang theo mấy người Thư Ngạn đích thân thắp hương, cầu nguyện tổ tiên, sau đó, lại đi đến mộ phần của phụ mẫu, quỳ xuống khóc rống, những năm gần đây, trong lòng không phải là không ấm ức, không phải là không có tiếc nuối, có thể có hôm nay, ông trời đã đền bù hắn rồi.
Yến hội buổi trưa, Lâm Khang Bình và Tử Tình đúng là tốn chút tâm tư, người trong cung đều giữ lại, tri đồng cùng tri huyện cũng đều giữ lại, hai bàn này, mở ở nhà tổ Lâm gia mới xây, do Lâm Khang Bình và trưởng lão trong tộc đích thân tiếp. Những thôn dân khác đều ở từ đường, do Lâm Khang Kiện bọn họ tiếp.
Sau khi ăn xong, tiễn bước mọi người, Lâm Khang Bình cũng có vài phần men say, lại cứ không chịu nằm yên tĩnh, nhất quyết muốn lôi kéo Tử Tình đứng ở ngoài cửa lớn, đứng ở dưới môn biển sơn đen thiếp vàng, nhìn rừng cây dương cách đó không xa, nằm ở nơi đó là phụ mẫu thân nhân của hắn.
"Ta thật sự không nghĩ tới, ta còn có thể có một ngày áo gấm về nhà này, ta cho là đời này ta là không có hi vọng, cho rằng một ngày này, cần nhờ Thư Duệ bọn họ mới có thể làm được. Nhưng là ta cưới ngươi, là ngươi mang đến cho ta hết thảy điều này. Tình nhi, ngươi mới là quý nhân thực sự ta của đời ta. Không có ngươi, cũng không có tất cả của hôm nay." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình cảm khái nói.
Tử Tình thấy hắn ăn say có chút không tị hiềm, trong bụng có chút sốt ruột, đành phải dỗ dành nói: "Được, trong lòng ta rõ ràng, lời này ngươi vốn đã nói rồi, chẳng qua là, chúng ta vốn là phu thê, phu thê vốn là một thể, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, chúng ta về phòng nói nhé?"
"Được, về phòng nói đi, về sau, ta chỗ nào cũng không đi, chỉ ở bên ngươi, ở cùng ngươi thật tốt, sống cuộc sống ngươi muốn sống, ngươi nói được không?"
"Được, chẳng qua là ngươi đừng lại không được mấy ngày, đã lại la hét đòi ra ngoài rồi."
"Lần này thật sự sẽ không, cho dù có, cũng là công việc chỉ vài ngày, ta đã nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đáp ứng rồi, không quấy rầy chúng ta nữa, để cho chúng ta an tâm sống cuộc sống của mình. Đi, về nhà, ta mang ngươi về Khang viên, ta muốn về Khang viên rồi."
Tử Tình nghe xong, chỉ đành phải theo hắn, cũng may công việc bên này, cũng bàn giao tầm tầm rồi, tiên sinh đã mời tới, bà tử cũng có, là từ trong trang tìm một hộ lão nhân cô quả, nam phụ trách hoa cỏ, nữ phụ trách tạp vụ.
Lâm Khang Bình một mực nắm tay Tử Tình, vào cửa lớn Khang viên, lúc này, Yên Nhiên thò đầu ra, nói: "Cha, nương, các ngươi xem, ánh nắng chiều thật đẹp."
Tử Tình đột nhiên nhớ tới tình cảnh nhiều năm trước ở phía sau núi Tăng gia, Lâm Khang Bình cứ lấy cớ giúp Tử Tình làm việc, hai người tránh ở trên núi ngắm tịch dương, Lâm Khang Bình cũng là nghĩ tới chỗ này, hai người nhìn nhau cười một tiếng, xuống xe ngựa, đuổi bọn nhỏ trở về phòng.
Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, mười ngón đan chặt, lững thững đi tới gian đình giữa sườn núi, chân trời là ánh nắng chiều rực rỡ tươi đẹp, trước mắt là hoa đào đang nở rực rỡ, dưới chân núi khắp nơi là nông dân làm việc trong đồng, phong cảnh điền viên yên tĩnh tường hòa.
"Ta muốn, cũng chỉ là như thế." Tử Tình nói.
Lâm Khang Bình nghe xong, cũng không nói chuyện, dừng lại, ánh chiều tà tịch dương thoa lên mặt mày Tử Tình một tầng ánh sáng vàng kim nhu hòa, Lâm Khang Bình nâng mặt Tử Tình mặt, chăm chú nhìn hồi lâu, rồi nói một câu, "Được, ta ở bên ngươi, có ngươi ở bên cạnh ta, thật tốt."