Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 11: Bà mối đại chiến



Quý Đồng thấy A Sinh tẩu tử dẫn Nhị cữu mẫu vào, còn tưởng rằng nàng giống như thường ngày, muốn làm mai cho mình, vội vàng đứng dậy nói muốn gọi Hà Hoa ra bồi Nhị cữu mẫu, từ trong nước bọt văng tung tóe của bà mối Mã tháo chạy ra ngoài.

Nhị cữu mẫu cũng là người khéo léo, trực tiếp an vị ở thiên sảnh, chờ A Sinh tẩu tử dâng trà bưng điểm tâm cho nàng. Hai bà mối cũng cười ha hả thân thiện ngồi cùng nhau.

Hà Hoa thấy Quý Đồng đi ra, nhăn nhăn nhó nhó đuổi theo sát, cúi đầu vặn khăn trong tay, bẽn lẽn nói: “Cha, bây giờ con không muốn lập gia đình, hiện tại cũng không cần làm mai. Bà mối Mã kia, con nghĩ biện pháp để cho A Sinh tẩu tử làm cho nàng đi về thôi.”

Loại chuyện như vậy, nếu là nữ nhi nhà khác sẽ nói với mẫu thân, vẫn còn coi là khá tốt. Giữa cha và con gái thảo luận chủ đề như thế, cũng có chút xấu hổ. Quý Đồng lại kiên trì như cũ nói: “Hà Hoa, cha chỉ có một mình con là nữ nhi, nương con lại mất sớm, đương nhiên cũng không nỡ sớm gả con đi ra ngoài chịu khổ. Nhưng con dù sao vẫn phải lập gia đình, nếu có một người tốt, cha mẹ chồng cũng hiền lành, sớm định xuống cho con, cha cũng an tâm. . . . . . Tiểu Bảo ca và con cũng xứng đôi . . . . . .”

Vậy thì đã làm sao?

Hà Hoa nóng nảy, không giả bộ ngượng ngùng nữa, bỗng nhiên dậm chân nói: “Cha, con mặc kệ, bây giờ con nhất quyết không cần làm mai! Con lấy chày gỗ đuổi các nàng đi!”

Quý Đồng vội vàng kéo nàng lại: “Hà Hoa, đừng! Đừng! Con một cô nương gia, có thể nào làm ra loại chuyện này? Nếu như con thật sự không đồng ý, cha cự tuyệt nàng là được.”

Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Cha chỉ sợ cự tuyệt nàng, sẽ đắc tội một nhà Đại Hải thúc. Bằng không, đã sớm đuổi bà mối Mã kia đi ra ngoài rồi?”

Quý Đồng mặt ủ mày ê nói: “Con không muốn, cho dù cha đắc tội nhiều người hơn nữa, cũng phải cự tuyệt nàng.”

“Cha đừng lo lắng, nữ nhi tự có diệu kế.” Hà Hoa hé miệng cười, gọi A Sinh tẩu tử, Vượng Tài thẩm và Tiểu Xảo vào, nói khẽ dặn dò một hồi, mình thì vẫn rón rén ngồi vào phía sau bình phong.

Hai bà mối cũng đã bắt đầu phân cao thấp rồi.

Chỉ nghe bà mối Mã kia nói: “Lý đại nương, cửa hôn sự Hà Hoa này, hôm nay cũng là ta tới trước dẫn ra, Quý lão gia đối với nhà trai cũng cực kỳ hài lòng, ngươi vẫn nên giảm bớt phần tâm này đi!”

Lý đại nương kia cũng cười nhạo một tiếng: “Mã đại tỷ, ngươi lừa gạt ta không sao cả, nhưng một nhà Quý lão gia hiện giờ cũng là người giàu có, còn nữa Hà Hoa tiểu thư cùng với cháu ngoại trai của Liễu viên ngoại chúng ta, nhìn thế nào cũng phải nói là nhà môn đăng hộ đối! Ngươi làm mai Tiểu Bảo ca cho nàng, Nhị Lang nhà đằng trước cách đó mấy ngày kia? Nhà bọn họ mới bị kiện cáo, Đại Lang cũng bị từ hôn, Mã đại tỷ ngươi tới cầu hôn cho Nhị Lang nhà hắn, đây không phải là chà đạp Hà Hoa tiểu thư sao?”

Bà mối Mã bỗng chốc thay đổi sắc mặt, vung khăn cười lạnh nói: “Lý đại nương, của cải của Hách đại gia (Đại Hải thúc) ở Quý gia thôn kể ra có số, kiện cáo nhà hắn Tri huyện lão gia đã xử bọn họ là oan uổng, nhà kia từ hôn Đại Lang hiện tại cũng đã hối hận đấy. Hà Hoa và Tiểu Bảo ca là thanh mai trúc mã, hai nhà lại biết rõ nhau, có thể tốt hơn tú tài kia của ngươi nhiều lắm!”

Nhị cữu mẫu nghe lời này liền không vừa lòng, không đợi Lý đại nương nói chuyện, liền kêu la: “Ngươi bà tử này, quả là không có ánh mắt! Của cải nhà Hách đại gia nhiều hơn nữa, cũng chỉ là một dân thường! Chất tử tú tài kia của ta, gặp Tri huyện lão gia cũng không cần quỳ xuống đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy! Ta muốn nói cửa thân hôn này cho Hà Hoa tiểu thư, chính là chuyện tốt thân càng thêm thân! Ngày sau Dương tú tài kia trúng cử, Hà Hoa tiểu thư chính là Quan Gia thái thái rồi!” Lý đại nương vội vàng nghênh tiếp lời nói của Nhị cữu mẫu, hả hê nhìn bà mối Mã.

Bà mối Mã lại cười lạnh như cũ: “Tú tài phần lớn chỉ biết giảng giải nghĩa cao! Một người không có chút của cải, đọc sách có thể như thế nào? Thôn bên cạnh có một người mười lăm tuổi liền trúng tú tài, đến bốn mươi lăm tuổi vẫn là một tú tài nghèo! Mỗi ngày chỉ dựa vào tú tài nương tử kéo sợi, thêu hoa đổi chút bạc để húp cháo! Đáng thương nhất là đứa nhỏ nhà hắn, trên người ngay cả một kiện quần áo lành lặn cũng không có! Ngươi muốn nói Dương tú tài kia, đúng là từ nhỏ không có phụ mẫu, chỉ có mấy gian nhà tranh mà thôi, muốn đón dâu, chỉ sợ ngay cả sính lễ. . . . . . Cữu nãi nãi các ngài mặc dù chiếu cố Dương tú tài, Quý lão gia sao lại chịu cho khuê nữ mình gả cho một tú tài nghèo sống dựa vào thân thích giúp đỡ?”

Phải nói chức nghiệp bà mai này thật vĩ đại cũng không phải người nào cũng có thể làm, có thể làm đương nhiên không phải là người bình thường.

Bà mối Mã cùng Lý đại nương cũng coi là nhân tài kiệt xuất trong đó rồi, mười dặm tám thôn nhà ai có khuê nữ, nhà nào có nhi lang, các nàng đều chất chứa ở trong lòng. Chuyện linh tinh của mỗi nhà mỗi hộ gia đình, chuyện nhà cha mẹ chồng nhi tức các nàng đều hỏi thăm được rõ ràng.

Vì vậy bà mối Mã nói tới Tiểu Bảo ca, Lý đại nương liền biết nhà Đại Hải thúc bị kiện cáo, A Tề bị từ hôn. Lý đại nương vừa nói tới Dương tú tài, bà mối Mã liền biết đó là một nhà chỉ có bốn bức tường .

Hà Hoa đang kinh ngạc thán phục với công lực bát quái hùng hậu của hai bà mối, cũng cảm thấy không còn gì để nói với một nhà cữu cữu.

Thân càng thêm thân ở chỗ này rất thường gặp, lúc này quan niệm gia tộc thân thích còn rất mạnh. Dựa theo cách làm này, sau khi nương mình qua đời, nếu nhà cữu cữu không muốn dần dần xa cửa thân thích Quý Đồng này, sẽ sớm gã đường muội kia tới đây.

Đáng tiếc, khi đó Quý Đồng nghèo ngay cả cơm cũng không đủ ăn, một nhà cữu cữu kia nay cả trông nom nhi nữ của muội tử mình một chút cũng không muốn, ở đâu còn để ý tới Quý Đồng? Đợi đến hôm nay ba lần bốn lượt tới cửa kết thân, đừng nói Hà Hoa, ngay cả thật thà như Quý Đồng, trong lòng cũng không muốn.

Nhưng nàng không nghĩ tới, một nhà cữu cữu cũng trước sau liền đưa đường muội, chất nữ, chất tử ra, mạnh mẽ đẩy tới cầu hôn cho một nhà ba người mình, một người cũng không buông tha cho!

Thì ra một nhà ba người các nàng, ở trong mắt người khác đều là miếng mồi ngon sao?

Bên này hai bà mối cùng Nhị cữu mẫu vẫn đối chọi gay gắt như cũ, nước miếng đại chiến, bên kia, A Sinh tẩu tử cũng đã bưng trà và điểm tâm cùng Vượng Tài thẩm từ lối đi nhỏ đi tới rồi.

A Sinh tẩu tử có chút lo lắng nói: “Lão gia sẽ dọn đi trong huyện, nhà cũ bên này không biết giao cho ai tới trông chừng đây?”

Vượng Tài thẩm cười nói: “Việc này còn cần phải nói, dĩ nhiên là cữu nãi nãi rồi. Ngươi xem các nàng, mấy năm qua làm mai đều đã gặp qua không ít lần? Còn không phải là coi trọng lão gia mấy năm này cuộc sống qua ngày lành rồi à? Trước đó đã có người nói Ngũ cữu gia lên tiếng nói muốn giúp đỡ lão gia trông coi nhà cũ đấy.”

A Sinh tẩu tử cũng không ủng hộ lời này: “Vậy cũng không nhất định! Nếu Hà Hoa tiểu thư được nói cho Tiểu Bảo ca, Quý Ngũ Gia là thân gia, lại là hàng xóm, giao cho hắn không phải tiện hơn sao? Nếu nhờ nhà Cữu gia phái người đến trông coi nhà. Lại nói, lão gia thiếu không được phải tìm một cái mới cho Cữu gia đấy.”

“Ngươi cũng không biết ngượng ngùng! Những chuyện này làm sao đến phiên chúng ta mà nói, làm công chuyện nhanh lên đi!” Vượng Tài thẩm phi một tiếng, cầm cây chổi liền bắt đầu quét dọn ở tại cửa ra vào.

A Sinh tẩu tử giống như là không biết người ở bên trong đã nghe được các nàng nói chuyện, cười đi vào cửa bưng đểm tâm cho Nhị cữu mẫu, lại thêm trà cho hai vị bà mối.

Lúc này miệng Bà mối Mã cùng Lý đại nương đều đã dừng lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai lộ ra ý cười không rõ. Lý đại nương nghĩ tới Hách đại gia kia sợ là bị Tri huyện lão gia đào hết gia sản, coi trọng tòa nhà này của nhà Hà Hoa, bà mối Mã cũng nghĩ Nhị cữu nãi nãi sợ là cũng đã có chủ ý với đồ cưới của Hà Hoa. Chỉ là ngại vì Nhị cữu nãi nãi ở chỗ này, nàng thật không tiện nói chuyện.

Nhị cữu mẫu này là người khéo léo, nghe A Sinh tẩu tử và Vượng Tài thẩm lảm nhảm, nhìn A Sinh tẩu tử liền không thuận mắt rồi, giả vờ uống một ngụm trà liền quăng ly trà lên trên mặt đất, mắng: “Ngươi một cái không biết xấu hổ! Loại trà này cũng có thể lấy ra uống? Cả ngày chỉ để ý lấy chuyện của chủ nhà nói linh tinh! Thực cho rằng cái nhà này không có chủ mẫu, Hà Hoa tuổi còn nhỏ, sẽ mặc cho loại hồng hồng lục lục xem nhẹ như vậy à! Ngươi làm cho ai nhìn hả? Không được để cho ngươi dạy hư tỷ nhi, hôm nay ta liền thay muội muội đáng thương đã khuất của ta dạy dỗ ngươi quy củ!”

Nhị cữu mẫu đang muốn động thủ, bên này Tiểu Xảo đã ăn mặc như phụ nhân, trên mặt dính tro bụi, một tay cầm còi thổi lửa, một tay cầm chày gỗ nện quần áo khí thế muốn giết người xông tới, kéo A Sinh tẩu tử qua liền oán giận nói: “A Sinh tẩu tử, ngươi sao lại dẫn dụ bà mối đến rồi hả? Hà Hoa tiểu thư đã nói qua, lão gia cùng Quân ca nhi hiện giờ đều lẻ loi hiu quạnh, nếu nàng gả đi ra ngoài, nào có ai trông nom cha cùng đại ca là nóng hay lạnh? Ai tới cho bọn họ ngày lạnh thêm y phục, ngày nóng chuẩn bị nước mát, xử lý chuyện trong nhà? Huống chi hai người bà tử nói đều là gia đình tai tiếng! Ai biết bọn họ có chủ ý gì? Theo ta nói, một người một gậy đuổi các nàng đi! Tránh cho người khác còn tưởng rằng tiểu thư Hà Hoa của chúng ta chỉ có thể phối với những dạng không đứng đắn kia!”

Tiểu Xảo quơ cây gậy, đập bốp bốp ở trên bàn ghế, bà mối Mã cùng Lý đại nương hoảng sợ đứng dậy né tránh. Vượng Tài thẩm vội vàng đi vào, lôi kéo Nhị cữu mẫu đi vào trong, vừa đi vừa mắng: “Tiểu Đề Tử này tìm đường chết! Điên rồi! Nhị cữu nãi nãi ngài cẩn thận một chút, đi bên này!”

A Sinh tẩu tử để cho Tiểu Xảo đuổi theo hai bà mối chạy vòng vòng trong thiên sảnh, mới kéo bà mối Mã đi ra ngoài. Đợi ra khỏi cửa, nhét vào trong ngực nàng hai đồng, nói: “Bà mối Mã, tình hình ngày hôm nay ngươi cũng thấy được. Nhị cữu nãi nãi người nọ. . . . . . Bây giờ nàng làm ầm ĩ, Tiểu Bảo ca luôn tốt muôn vàn, chỉ sợ cũng sẽ bị nàng và Lý đại nương nói không đáng giá một đồng! Cũng may lão gia nhà ta cũng là người trong nội tâm hiểu rõ ràng, quyết sẽ không dễ dàng như ý nguyện của các nàng, đây cũng là hắn giao cho ta. Ngươi trở về, đợi qua một thời gian lại tới cửa cầu hôn, đến lúc đó không thiếu được chỗ tốt của ngươi.”

Bà mối Mã nhìn vào trong, Lý đại nương đã bị Tiểu Xảo đuổi đến toàn thân nhếch nhác, đỡ trâm cài tóc châu ngọc trên đầu thở hồng hộc chạy ra. Tiểu Xảo ở tại cửa ra vào chống nạnh mắng nàng không biết xấu hổ, làm người ti tiện.

Các nàng làm ầm ĩ như vậy, sớm đã có người sáp tới chỉ chỉ chõ chõ rồi. Bà mối Mã siết chặt bạc trong tay áo, ngoảnh mặt về phía Lý đại nương “Phi!” nhổ một ngụm nước bọt, vội vàng ở trong đám người chui đi ra ngoài.

Đến nhà Hách Đại Hải, nàng cũng chỉ nói Nhị cữu mẫu Hà Hoa mơ ước nhà cũ của bọn họ, kéo một bà mối tới muốn nói Hà Hoa cho chất tử nhà mẹ nàng, còn ở trước mặt Quý lão gia nói xấu Tiểu Bảo ca không ít, Quý lão gia dưới cơn nóng giận, đánh bà tử kia ra khỏi cửa, về phần chuyện của Tiểu Bảo ca, qua mấy ngày nữa tìm cơ hội tốt sẽ từ từ đi nói.

Đại Hải thẩm nghe xong không thể thiếu oán giận Nhị cữu mẫu tham tài bợ đỡ, trong lòng cũng có mấy phần trách móc bà mối Mã không lưu loát, nhưng không có cách nào khác, chỉ đành phải cho bà mối Mã một phong bì, để nàng mau mau xử lý sự tình cho tốt.

Công việc bà mối Mã không có hoàn thành lại thu bạc hai nhà, đương nhiên cũng biết chọn lời hay để nói, đi ra ngoài gặp người cũng chỉ nói Hà Hoa như thế nào hiếu thuận phụ thân, vừa nói bà mối Lý kia làm sao không mở to mắt. . . . . . Tạm thời không nói đến.

Nói đến Nhị cữu mẫu bị Vượng Tài thẩm kéo đến nội viện, Hà Hoa chỉnh đốn quần áo đi ra gặp nàng, không đợi nàng mở miệng liền rơi lệ, khóc nói: “. . . . . . Con là người không có nương, những năm gần đây không ai dạy nữ công, không có giáo quy củ, cũng không có tỷ tỷ muội muội tri kỷ cùng con nói một chút lời trong lòng. Chỉ là cha thương con, thật sự không để cho con bị lạnh bị đói. Con sao lại nhẫn tâm bỏ xuống cha cùng ca ca? Nhị cữu mẫu, con không gã! Con không gã! Nếu như người nhìn thấy nam nhi nhà ai tốt, nói cho biểu tỷ biểu muội là được! Người sao nhẫn tâm chia rẽ con với cha. . . . . .”

Mặc dù Hà Hoa làm bộ, nhưng nghĩ tới mình ở nơi này không ai có thể hiểu được tâm tư của nàng, không thể tùy tiện nói cười, bất cứ làm cái gì đều phải nhìn trước ngó sau, thật là một người lẻ loi hiu quạnh, nhớ tới những việc trước đây trải qua, càng nghĩ càng đau lòng, nức nở rầu rĩ ngay cả nói cũng không nói ra được.

Quý Đồng gặp nữ khách không tiện, Nhị cữu mẫu thấy điệu bộ Hà Hoa càng quấy như thế, cái gì cũng nói không ra được, nghĩ tới Lý đại nương vẫn còn ở bên ngoài, sợ nàng bị đánh, trong lòng có oán đi ra ngoài nói xấu Liễu gia, loạn xạ an ủi Hà Hoa mấy câu, giống như một cơn gió lôi kéo Lý đại nương đi mất.

Tiểu Xảo đổi lại quần áo, bưng thau nước tới, hầu hạ Hà Hoa rửa mặt, bỉu môi nói: “Sao lại muốn ta đóng vai người đàn bà đanh đá? Thế này người ta sẽ nói Quý gia thôn có bốn con cọp mẹ rồi !”

Hà Hoa xoa xoa mặt, cầm khăn ướt thoa lên con mắt sưng đỏ, cười nói: “Ngươi hóa trang thành bộ dáng kia ai có thể nhận ra? Chỉ còn có mấy ngày nữa ngươi sẽ theo ta đi vào trong huyện, sợ cái gì?”

Tiểu Xảo đang muốn cười Hà Hoa không biết e thẹn, lại dám nghĩ kế, tự mình hù chạy hai bà mối, nhưng thấy Hà Hoa khóc đỏ mặt, nhớ tới những lời nàng nói với Nhị cữu mẫu cũng có thể là xuất phát từ cảm xúc thật, sợ đụng đến chuyện đau lòng của Hà Hoa lần nữa, đành phải xoay chuyển đề tài.

Bà mối đại chiến lần này, mặc dù tạm thời Hà Hoa giải trừ được nguy cơ, nhưng nàng biết về sau Quý Đồng sẽ lưu tâm đến hôn sự của nàng, nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền không thoải mái.

Trong lòng ngẫm nghĩ, trước kia nàng chỉ nghĩ mình là một tiểu nha đầu, nói chuyện hành sự hơi khác người một chút cũng không sao. Bây giờ người trong nhà đều đối đãi xem nàng là đại cô nương, không thể thiếu rất nhiều quy củ xuất hiện, nói chuyện làm việc đều phải tế nhị, suy đi nghĩ lại.

Thỉnh thoảng đi ra ngoài, cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn nàng đã khác xưa. Một lần kia đi ngang qua cửa nhà Đại Hải thúc, vừa lúc Tiểu Bảo từ trong cửa đi ra, vừa nhìn thấy nàng trên mặt hắn liền không được tự nhiên, vậy mà trực tiếp xoay người đi ngược trở về! Người khác không thiếu được một trận cười vang, ngay cả Thành Tử nhà Lưu quả phụ kia, Hà Hoa cũng cảm thấy hắn trở nên càng kỳ quái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.