Thời tiết bắt đầu chuyển nóng, Hà Hoa dứt khoát mang cái bàn nhỏ dời đến trong sân, một nhà ba người dưới ánh sao sáng mờ đầy trời, trong tiếng ếch kêu hoà trong từng trận gió đêm chầm chậm thổi đến vừa ăn cơm vừa nói cười.
Nguồn gốc đậu hũ tất nhiên phải nói cho Quý Đồng và Quý Quân biết, khi Hà Hoa nói đến Lưu quả phụ cầm cây chổi lớn lên mắng chửi người thì Quý Quân khinh thường bĩu môi: “Thành Tử cả ngày gây chuyện khắp nơi, bọn họ một người đàn bà chanh chua, một tên vô lại, thật khiến người chán ghét.”
Hà Hoa khẽ cau mày, đang định mở miệng, Quý Đồng đã để đũa xuống nghiêm mặt lại: “Bọn họ mẹ hoá con côi, cuộc sống vốn không dễ dàng. Chúng ta không có khả năng giúp đỡ bọn họ, cũng không tiện mà đi quản chuyện của bọn họ. Nhưng đều là hàng xóm, Quân ca nhi con cũng không thể cố tình đi khi dễ bọn họ!”
“Cha, con trốn còn không kịp, làm sao có thể đi trêu chọc bọn họ?” Quý Quân hừ một tiếng, “Loại người như vậy!”
Quý Đồng thở dài, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Năm con bảy tuổi kia, Hà Hoa mới ba tuổi. Có một ngày cha ngã bệnh nằm ở trên giường, Quân ca nhi con thì ôm muội muội ở một bên khóc. Nếu không phải là Lưu quả phụ nghe được tiếng con khóc gọi Tam thúc công con đến xem ta, chỉ sợ một năm kia ta liền. . . . . . Lưu quả phụ cũng là người đáng thương. . . . . .”
Chà. . . . . .
Thì ra là còn có chuyện như vậy!
Nhìn bộ dạng của cha, hình như rất là đồng tình với Lưu quả phụ, chẳng lẽ?
Hà Hoa dùng chiếc đũa chọt đậu hũ trong chén, dè dặt hỏi: “Cha, người. . . . . . Có phải muốn Lưu quả phụ làm mẹ kế của chúng con hay không?”
“Con không. . . . . .” Quý Quân chợt đứng lên, muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, thở phì phò đá văng cái ghế ngồi ở một bên hờn dỗi.
“Hiện tại cha nuôi các con cũng nuôi không nổi, làm sao còn có thể suy nghĩ những thứ này?” Quý Đồng nhìn tiểu tính tình của con trai và nét mặt không được tự nhiên của Hà Hoa, xấu hổ không chịu nổi: “Chỉ là khổ cho con, Hà Hoa.Bình thường cô nương nhà nào không có nương ở bên người? Con còn nhỏ như vậy lại phải trông nom cơm canh cho ta và ca ca con, Hà Hoa. . . . . .”
“Cha, con không cảm thấy khổ cực. Chỉ cần cha và ca ca thật tốt, con liền thấy thỏa mãn.” Mắt thấy Quý Đồng lại muốn thương cảm, Hà Hoa vội vàng ngắt lời, “Ngược lại cha, một mình người dẫn theo con cùng ca ca, người mới vất vả nha.”
“Hà Hoa, cũng bởi vì cha ngươi vất vả, cho nên mới nên tìm cho hắn một người vừa lòng, cùng hắn nói tâm sự trong lòng một chút. Hai huynh muội các ngươi cũng có người chăm sóc nha.” Một trận tiếng cười nói bất thình lình từ cửa truyền đến. Chính là Nhị thẩm không mời mà tới, từng bước đi vào.
“Đồng huynh đệ, ngươi và Lưu quả phụ kia, một mất trượng phu, một mất thê tử, vừa đúng kết thành một đôi đấy. Ngươi xem, vài năm trước kia, lúc ngươi ngã bệnh cũng may mà Lưu quả phụ có tâm, những năm này ngươi không phải cũng vẫn nhớ tới nàng sao? Mặc dù nàng thường ngày có chút. . . . . . Đồng huynh đệ ngươi cũng là một người nuôi nấng đứa nhỏ, biết được con đường khổ cực của nàng. Ta thấy nàng đối đãi với Hà Hoa và Quân ca nhi cũng không tệ lắm, hôm nay còn vì Hà Hoa, cùng Quý lão Lục kia náo loạn một buổi chiều đấy. Nếu không thì, chị dâu thay các ngươi làm mối thuyết phục, rồi thỉnh Tam thúc công bọn họ làm chứng, để cho Lưu quả phụ dời đi qua đây!”
Nhị thẩm cười hì hì, liếc mắt nhìn Quý Quân, “Quân ca nhi, trước kia Thành Tử cùng ngươi ẩu đả, nhưng về sau hắn làm ca ca ngươi, dĩ nhiên là phải che chở ngươi. Hơn nữa, tuổi của Thành Tử cũng xem xem Hà Hoa, các ngươi thật đúng là có thể kết lại thành người một nhà!”
“Nhị tẩu tử, đừng. . . . . .” Quý Đồng bị náo loạn mặt liền đỏ ửng, “Nhị tẩu tử, ngươi uống uống trà. Hà Hoa, châm trà cho Nhị thẩm con.”
“Ai nha, thế nào nhiều chuyện như vậy! Đồng huynh đệ, ngươi đã có ý tứ này, bây giờ chị dâu sẽ đi đến chỗ Lưu quả phụ ngay!” Nhị thẩm hấp tấp nói xong, xoay người muốn đi.
Hà Hoa bị ý nghĩ kỳ dị “Người một nhà” của nàng ta từ trong chấn kinh phục hồi lại tinh thần, thấy cha mình lắp bắp nói không ra nguyên cớ, vội vàng kéo vạt áo của nàng ta, “Nhị thẩm, hôm nay Lưu thẩm nói không làm mẹ kế người ta đấy. Cha con cũng không có ý đó, con cùng ca ca. . . . . . Cũng không muốn. Nhị thẩm loạn ra mặt như người vậy, chúng ta mất thể diện không sao, chỉ sợ Lưu thẩm lập tức cầm cây chổi tới nhà người đấy.”
“Ui, Hà Hoa, một đứa nhóc như ngươi làm sao biết chuyện của người lớn? Chuyện hôm nay ngươi đi mua đậu hũ, huyên náo cả thôn đều biết rồi. Đồng huynh đệ, ngươi cũng cảm thấy chị dâu là loạn ra mặt sao?” Nhị thẩm chống nạnh, cười như không cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Quý Đồng.
Hà Hoa nổi giận.
“Nhị thẩm, mỗi ngày trong thôn đều có người đi đến nhà Lưu thẩm mua đậu hũ, thế nào con đi không được rồi hả? Bởi vì con không có nương, cho nên không thể đi mua đậu hũ? Ngay cả đậu hũ cũng không được ăn? Bởi vì con không có nương, cho nên từng người cùng con nói qua thẩm, bao gồm cả người, cũng muốn làm mẹ kế của con sao?”
“Hà Hoa, ngươi đây là nói cái gì vậy? Nhị thẩm thấy ngươi một tiểu cô nương lại phải tân tân khổ khổ giặt quần áo nấu cơm quét dọn cho gà ăn, thế này mới muốn tìm một người nương cho ngươi, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể?” Nhị thẩm vừa tức vừa thẹn, chỉ vào Hà Hoa nói không ra lời.
“Nhị thẩm, nương con đã mất. Nếu cha muốn tìm mẹ kế cho chúng con, đó cũng là chuyện của nhà chúng con, không nhọc Nhị thẩm người phí tâm. Chúng con vẫn còn phải ăn cơm, Nhị thẩm người đi đi.”
Hà Hoa đẩy nàng đi ra ngoài, nhìn ngoài cửa có bóng người đi qua, không để ý mặt đen của nàng, cười cười nói: “Nhị thẩm, phụ thân nói nhà con nghèo, con và ca ca tuổi cũng nhỏ, nhà của chúng con không ai muốn làm mai đâu. Hay là người cứ đi về dạy Đại Trụ ca ca đếm tiền đồng thôi.”
“Cạch!” một cái đóng cửa lại, Hà Hoa kéo kéo ống tay áo của Quý Quân: “Ca ca, Lưu thẩm đối đãi với chúng ta rất tốt, chúng ta phải nhớ được, Thành Tử khi dễ chúng ta, về sau chúng ta cũng phải hoàn trả trở về. Bọn họ là hai người. Cha cũng sẽ không để bọn họ vào ở, phải không? Cha?”
Người cha này, thật ra thì cũng không tới bốn mươi tuổi. Chỉ là từ trước đến nay chỉ tiếp xúc với bùn đất, làm đều là việc khổ cực, gương mặt bị lão hóa khô nứt đen đúa như vỏ cây. Hơn nữa ông luôn luôn thành thật chất phác, thoạt nhìn càng lộ vẻ giống ông cụ.
Cái nhà này, tóm lại vẫn cần thêm một người nữ nhân, chỉ là Lưu quả phụ. . . . . .
Lưu quả phụ ngược lại cũng dễ nói. Một nữ nhân độc thân dẫn theo đứa con, cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt cũng rất không dễ dàng, huống chi là ở nơi này?
Nàng nếu không cay cú chua ngoa như vậy, chỉ sợ một chút gia sản sớm đã bị người nuốt.
Nhưng Thành Tử kia, thật sự là quá không ra cái gì rồi, nếu hắn làm ca ca của mình, về sau cuộc sống này sợ rằng không có cách nào vượt qua nổi. . . . . .
Nghĩ đến tự dưng giữa đường lòi ra thêm một người ca ca lưu manh, Hà Hoa không nhịn được trong lòng bồn chồn —— cha người ngàn vạn lần không được có cái ý tứ kia với Lưu quả phụ nha!
Ngày hôm sau lúc Hà Hoa đi giặt quần áo, nghe được đề tài rất đặc sắc.
Nói Lưu quả phụ chướng mắt lão cha Quý Đồng của nàng, chê nhà các nàng nghèo; nói Lưu quả phụ cố ý nói mát, trên thực tế đã sớm nhìn trúng cha nàng, cũng có một vài người hòa theo giễu cợt giống như Nhị thẩm, nói có thể “Lưu quả phụ gả cho Quý Đồng, Hà Hoa phối với Thành Tử”, một bộ đồ cưới cùng sính lễ là có thể làm hai đợt chuyện vui, cũng đều thuộc về người một nhà; dĩ nhiên, cũng không có ít người cười nhạo nói Nhị thẩm đi nhà nàng làm mai cho nhi tử Đại Trụ của mình, kết quả bị Quý Đồng ghét bỏ Đại Trụ quá ngu ngốc, Nhị thẩm luôn luôn cay nghiệt, được lý sẽ không buông tha người, lần này báo ứng trên người nhi tử rồi, ừhm, còn có người nói Lưu quả phụ vừa sáng sớm tinh mơ cùng Nhị thẩm ầm ĩ một trận, sau đó toét miệng đi vào trong huyện đưa đậu hủ, còn ở trên đường hái được một đóa hoa cài trên búi tóc. . . . . .
Hà Hoa ẩn núp phía sau một gốc cây đại thụ bên cạnh dòng suối nhỏ, nghe xong những thứ bát quái này, quần áo cũng không giặt, cười híp mắt bưng chậu đi về.
Mùa xuân nước mưa nhiều, nước trong dòng suối nhỏ phía sau núi dâng lên mấy lần, ao nhỏ sau nhà từ từ chứa đầy nước, còn có mấy con cá nhỏ xuôi theo đi vào. Nhìn cá nhỏ ở trong ao bơi qua bơi lại sung sướng, Hà Hoa lập tức liền động lòng.
Vừa lúc mấy ngày nay học đường cho nghỉ phép, nàng dẫn Quý Quân, dùng vải che kín hai chậu gỗ trong nhà, chỉ mở ra một cái lỗ rộng không tới ba ngón tay, sau đó nhét một chút khoai lang nướng và con giun vào trong, đặt chậu ở nơi nước kém trên thượng du dòng suối nhỏ. Mắt thấy tất cả cá lớn nhỏ bị mùi thơm của khoai lang hấp dẫn, từng cái đầu đen chậm rãi bơi vào trong chậu, Quý Đồng nhìn thấy cả kinh sợ hãi, đối với phương pháp của Hà Hoa nghĩ ra bội phục không thôi, còn hưng trí bừng bừng cởi giày xuống nước lấy tay đi bắt cá phía dưới tảng đá bên dòng suối.
Không tới một canh giờ, bọn họ lại có thể bắt đến trên trăm đầu cá. Số lượng khả quan, nhưng chất lượng, ặc . . . . . Phần lớn vẫn chưa tới bằng móng tay, chỉ có chừng mười con hơi lớn hơn một chút, tổng trọng lượng cũng không đến hai ba cân, về phần chủng loại, thật đúng là khó nói. . . . . .
Nhưng Hà Hoa đối với thu hoạch lần này vẫn rất hài lòng, dù sao, sớm đã có người dùng lưới cá vớt hết cá lớn đi rồi.
Qua một ngày bọn họ lại bắt thêm lần nữa, lần này cũng có vài người lớn và mấy nhóc nhỏ ở một bên vây xem, thậm chí còn có người hiếu thắng dùng bình giống hồ lô cũng tới bắt cá.
Hà Hoa nhìn thấy thu hoạch không có bao nhiêu, liền thả toàn bộ những con cá này vào trong hồ nuôi.
Thật ra thì ở kiếp trước lúc Hà Hoa còn nhỏ, đã từng cùng các anh chị họ bắt cá như vậy. Nàng cũng biết những loại cá này thực ra đều lớn không nổi, nhưng bên cạnh ao vừa khéo có hai cây dâu tằm trên đó có không ít trứng tằm trắng trẻo mập mạp, quét phân tằm gom lại, thức ăn thiên nhiên thuần khiết chi phí thấp hiệu quả cao cho cá ra lò, ngu sao mà không nuôi. Về sau lúc muốn ăn cá thì mò từ trong ao nhà mình, thuận tiện hơn.
Có gà, có cá, cha còn ôm một con heo nhỏ trở lại, cuối năm thì có thịt ăn. Trứng gà và gà con lớn lên bán đi có thể đổi tiền. . . . . . Cuộc sống này, mắt nhìn thấy càng ngày càng có thể tiến về phía trước!
Một ngày Hà Hoa đang đắc ý nhìn đám gà con lông lá xù xì đầy đất kêu chíp chíp, Quý Đồng chợt cười như nở hoa đến tìm nàng, đi theo phía sau ông, là hai nam hài tử có chút không được tự nhiên.
“Tiểu Bảo ca ca, a Tề ca ca, các ngươi vào đây ngồi nè!” Hà Hoa ngoắc tay với hai người đó.
Đôi huynh đệ này, kể từ sau khi đẩy nàng vào trong nước, bị cha mẹ nhà mình hung hăng đánh cho một trận, về sau lại bị nghiêm cấm cùng huynh muội bọn họ lui tới. Nhiều lần Hà Hoa nhìn thấy bọn hắn, Tiểu Bảo cũng không cho sắc mặt tốt, a Tề cũng ngượng ngùng lôi kéo đệ đệ quay đầu bước đi, chỉ sợ cùng nàng có cái gì liên quan, không cẩn thận sẽ bị ăn nhánh trúc của mẫu thân và quả đấm của cha.