Cả ngày nay Hà Hoa đều có chút không tập trung, lúc chạng vạng, Quý Quân từ học đường trở về, cuối cùng Hà Hoa cũng bảo hắn đi một chuyến ra cửa thôn tìm đứa bé kia với mình. Có người nói cho bọn họ biết có gặp qua nó ở miếu nhỏ đổ nát trong thôn, nhưng chờ Hà Hoa tìm đến, cũng không thấy bóng dáng.
Ban đêm mùa đông tới rất sớm, tìm mất một lúc trời sắp tối rồi, Quý Quân có chút không kiên nhẫn: “Hà Hoa, một tên hành khất mà thôi, có lẽ hắn đã sớm đi vào trong huyện, muội cần tìm hắn để làm chi?”
“Muội thấy hắn không có ăn, không có mặc. Trời lạnh như thế, nếu qua đêm ở chỗ này nhất định sẽ ngã bệnh. Còn không bằng chúng ta dẫn hắn về nhà.”
“Như vậy hả. . . . . . Hắn cũng thật là đáng thương, nhưng mà Hà Hoa, ca nghe nói rất nhiều tên hành khất đều có chút tay chân không sạch sẽ nha, ai biết hắn đến nhà chúng ta sẽ làm ra những gì? Hơn nữa, chúng ta cũng mới vừa đủ ăn.”
Hà Hoa nhìn sắc trời, khẽ thở dài, “Chúng ta tuy nghèo, nhưng cuối cùng cũng có thể được ăn cơm. Muội vốn nghĩ, nếu hắn nguyện ý, có thể đến ở nhà chúng ta, giúp ta làm chút việc, cũng không tính nuôi không hắn. Thôi, chỗ này của muội còn có hai củ khoai lang, trước đặt ở trên bàn thờ đi. Nếu hắn chưa có rời khỏi thôn chúng ta, hẳn là qua đêm ở chỗ này.”
Sáng hôm sau, Hà Hoa muốn đi xem hai củ khoai lang kia có còn ở đó hay không, vừa ra cửa, liền thấy Tam thúc công dẫn theo mấy người đi về phía nhà bọn họ.
Quý gia thôn gần một trăm hộ dân, phần lớn đều là họ Quý. Hai người ngẫu nhiên chạm mặt, cũng có thể nhấc lên một chút quan hệ thân thích như vậy. Lại nói tới Tam thúc công này cũng coi như là đường thúc thúc của Quý Đồng. Chỉ là, hiện tại Quý Đồng chỉ là môn hộ đơn độc, không quyền không thế không tiền của, bình thường cũng rất ít cùng bọn họ có lui tới.
“Tam thúc công, mới sáng sớm, làm sao người tự mình đến nhà con vậy? Người ngồi trước, con đi gọi cha con.”
Hà Hoa vừa kêu bọn họ ngồi xuống, vừa vểnh lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện.
Thì ra là, khuê nữ của Tam thúc công được gả đến trong huyện làm thiếp Kiều gia muốn trở về, ngoại tôn nữ tế cũng cùng trở về. Bởi vì người đưa tin tới trễ, bây giờ một nhà Tam thúc công còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này, vừa phái người đi đón nữ nhi và nữ tế, vừa khẩn trương cho người đi chọn mua các loại nguyên liệu nấu ăn cùng lễ vật, trong nhà đã bận bịu muốn lật trời. Lần này hắn tới, là muốn đến mua gà tiện đó gọi Quý Đồng đi qua hỗ trợ.
Mặc dù là tình trạng khẩn cấp, Quý Đồng cũng là người thành thật, cũng không cùng Tam thúc công tăng giá tiền, rất sảng khoái dẫn bọn họ theo đi ra sau chuồng gà bắt gà.
Hà Hoa vuốt hai đồng Tam thúc công đưa cho mình, nhớ tới bộ dạng trên cao nhìn xuống sắc mặt giống bố thí ân huệ lớn của hắn, âm thầm oán thầm không dứt —— cả ngày rêu rao làm hộ lớn trong huyện, mà chỉ lấy ra hai đồng cũng không biết ngượng!
“Hà Hoa! Hà Hoa!” Giọng nói oang oang của Nhị thẩm đột nhiên vang lên.
Hà Hoa đi ra ngoài thì nhìn thấy, Nhị thẩm còn dẫn theo một nhóm người tới nhà bọn họ, có vài người đã biết qua, chỉ có một nam hài lạ mặt khoảng mười bốn mười lăm tuổi, giữa mùa đông lại chỉ mặc một bộ quần áo, còn lộ ra cánh tay, trên tay còn ôm một người, chính là tên hành khất nàng đã gặp ngày hôm qua!
“Hà Hoa, người này nói muốn tìm ngươi đó. Ngươi gọi cha ngươi ra đây đi.” Phía sau một tiểu tức phụ đẩy đẩy đứa bé kia, “Nàng chính là Hà Hoa, ngày hôm qua tốt bụng cho khất cái này hai củ khoai lang. Các ngươi xảy ra chuyện cũng không thể tùy tiện bám víu vào người nàng!”
Gặp chuyện không may?
Trong lòng Hà Hoa cả kinh, đứa bé kia không phải là. . . . . . Đã chết rồi?
“Soạt soạt!” Nam hài kia bỗng nhiên quỳ gối trước mặt nàng, run rẩy nói: “Muội muội ta nói ngày hôm qua ngươi cho nàng khoai lang, còn nói muốn nàng giúp ngươi làm việc, nhưng hiện tại nàng ngã bệnh rồi. . . . . . Ta, ta có thể bán cho nhà các ngươi làm việc, chỉ cần ngươi thỉnh đại phu xem bệnh cho muội muội ta, bất cứ làm cái gì ta đều có thể làm!”
“Ngươi mau đứng lên!” Một mặc Hà Hoa kéo hắn, một mặt thăm dò sắc mặt của tên khất cái kia một chút. Vẫn còn thở, nhiệt độ rất cao, đoán chừng là lên cơn sốt, cũng không biết có thể cứu sống được hay không. Lúc này trình độ chữa bệnh của đại phu trong thôn, cũng đều không thể nào làm cho người ta yên tâm. Hơn nữa điều kiện cuộc sống của bọn hắn không được tốt, thiếu hụt dinh dưỡng nghiêm trọng, đều nhìn không ra là một bé gái. Thân thể căn bản kém, nếu không cứu được, nói không chừng sẽ chọc phải phiền toái. . . . . .
“Ah, thì ra tên khất cái này không có chết à? Vậy nhanh đi gọi đại phu tới!”
“Hà Hoa, trong nhà của ngươi có thể mời nổi người làm việc rồi à?”
“Nghe khẩu âm hai huynh muội này, không phải người nơi này của chúng ta đâu. Không biết từ đâu tới đây? Có thể có phiền toái hay không?”
Ngoài cửa hơn chục người vây quanh, mồm năm miệng mười bàn tán ồn ào. Nam hài kia lại chỉ lo dập đầu, “Van cầu ngươi, thỉnh đại phu cho muội muội ta!”
“Ca ca!” Hà Hoa một phát túm được Quý Quân từ hậu viện đi ra ngoài, kín đáo đưa cho hắn một khối bạc vụn, “Ca nhanh đi gọi đại phu tới! Nhanh lên một chút!”
Quý Quân bị giọng điệu vội vàng của nàng hù dọa, không kịp hỏi chân tướng, nhận bạc chạy nhanh như chớp. Hà Hoa lại kêu người giúp một tay đỡ hai huynh muội vào trong phòng nhà mình, thu xếp ổn thỏa. Lại đút cho tiểu cô nương kia một chút nước nóng, thấy nàng còn có thể nuốt xuống, mới hơi an tâm một chút.
Mà bên này, sớm có người kêu Quý Đồng tới đây.
“Đồng ca, Hà Hoa dẫn hai người ăn mày về nhà. Còn có một đứa ngã bệnh, mắt thấy sẽ không tốt đấy.” Nhị thẩm vừa thấy Quý Đồng, liền bùm bùm nói chuyện không ngừng.
Đúng là bà tám!
Trước đó lúc người ta khóc nhờ vả, từng người từng người một chỉ biết vây quanh ở bên cạnh xem cuộc vui, không một người chịu đứng ra giải quyết hoặc là giúp một tay. Đợi đến khi nàng bỏ tiền, bảo các nàng giúp một tay dìu người đi vào, cũng không có ai nói ngươi chỉ là đứa con nít không thể làm chủ, lúc này lại đến cáo trạng!
Hà Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Nhị thẩm một cái, lôi kéo vạt áo Quý Đồng, nhỏ giọng nói, “Cha, bọn họ đều không có cha nương, đáng thương hơn con và ca ca. Chúng ta có thể giúp một chút, trước hết giúp bọn họ một chút thôi nha… nha…”
Quý Đồng không chịu nổi một chiêu này của nàng nhất, nhìn lại hai huynh muội này đều đã lạnh cóng đến toàn thân tím đen, lòng đồng cảm lập tức tràn ra, chăn đệm trên giường mình cũng lấy ra, lại thu xếp lấy quần áo Quý Quân ra cho đứa bé ca ca kia mặc.
Hà Hoa nhìn Tam thúc công ở bên ngoài nhón chân lên nhìn vào trong, từ trong đám người chui đi ra, cúi đầu nói: “Tam thúc công, ngày hôm qua con cho một tên khất cái hai củ khoai lang, ai biết hôm nay hắn lại bệnh sắp chết, bên trong còn dẫn tới một người nói là ca ca hắn. Cha con muốn thỉnh đại phu cho hắn. Trong nhà tới nhiều người như vậy, cha con không rảnh được, lại sợ mang bệnh tức không tốt hoặc là vận rủi đến nhà người, liền không thể đi hỗ trợ rồi.”
Tam thúc công vừa nghe đến chuyện có người chết, kiêng kỵ vô cùng, vội vàng đi ra ngoài: “Không có việc gì không có việc gì. Bảo hắn không cần đến, chúng ta đi về trước!”
Đúng lúc đó Quý Quân lôi kéo đại phu trở về, bắt mạch xong nói không có gì đáng ngại, Hà Hoa lại vội vã lấy một than thuốc sắc cho nàng uống vào, thấy vẻ mặt nàng an ổn rất nhiều, mới thở dài một hơi. Những tức phụ thẩm tử kia thấy không có náo nhiệt để xem, cũng dần dần giải tán.
“Đừng! Ngươi ngồi đi!” Mắt thấy nam hài kia lại muốn quỳ xuống dập đầu cho bọn họ, Hà Hoa vội vàng ngăn hắn lại, “Chúng ta còn có lời muốn hỏi ngươi. Ngươi tên là gì? Từ đâu tới? Trong nhà còn có ai? Bao nhiêu tuổi rồi hả? Làm sao lại đến Quý gia thôn chúng ta? Còn nữa, ngày hôm qua lúc ta và ca ca ở trong ngôi miếu đổ nát nói muốn thuê muội muội ngươi làm việc, chung quanh rõ ràng là không có ai. Làm sao các ngươi biết tên của ta? Làm sao mà biết ta nói mà nói?”
“Hà Hoa, con chậm một chút. Nhiều vấn đề như vậy, cha nghe xong đều cảm thấy hồ đồ rồi! Hãy để cho hắn sưởi ấm trước, làm một chút thức ăn tới cho bọn hắn. Còn có quần áo, Quân ca nhi quần áo con không mặc, con lấy thêm cái khác ra đi.”
Quý Đồng vội vội vàng vàng bố trí một phen, ở trong lời cảm ơn không ngừng của đứa bé kia, cuối cùng Hà Hoa cũng hiểu rõ nguồn gốc sự việc.
Hai huynh muội bọn hắn, ca ca gọi là Trần Đạc, năm nay mười bốn tuổi, muội muội gọi là Trần Xảo, năm nay mười một tuổi. Phụ mẫu đều mất, tới Trữ Châu tìm thân thích. Không ngờ tới thân thích kia mười mấy năm trước đã chuyển đi rồi, bọn hắn một đường lưu lạc ăn xin tới đây, bộ dạng này ở trong huyện thăm dò tin tức cũng không có người nào chịu để ý, chỉ nghe nói thân thích chuyển tới nơi cách nơi này vài ngàn dặm. Sự việc liền cắt đứt tâm tư bọn hắn, muốn ở chỗ này tìm một chỗ ổn định lại.
Nhưng khất cái trong huyện đều có địa bàn của mình, bọn hắn nói khẩu âm vùng khác tới cướp chén cơm người ta, dĩ nhiên là bị nhất trí chèn ép cùng khi dễ, chỉ có thể liên tục vòng quanh ở các địa bàn ở nông thôn.
Trần Đạc nghĩ tới mình dầu gì cũng có một thân khí lực, liền muốn tìm chút chuyện làm. Dặn dò muội muội không nên tùy tiện đến gần người lạ, không nên tùy tiện lấy đồ của người khác, rồi một mình đi tìm việc.
Chạng vạng ngày hôm qua, Trần Xảo xác thực là núp ở trong ngôi miếu đổ nát. Nhưng nàng thấy hai người Hà Hoa, còn tưởng rằng là muốn tới tìm nàng gây phiền toái hoặc là muốn bắt nàng, nên không có lên tiếng. Đợi đến khi ca ca trở về, thấy khoai lang, nàng mới nói ra đầu đuôi gốc ngọn sự tình.
Trần Đạc nghe nói là hai tiểu hài tử ăn mặc cũng không tốt, cũng không để ý. Nhưng buổi tối Trần Xảo liền bị rét sốt lên, Trần Đạc không còn cách nào, chỉ đành phải hỏi người trong thôn chổ ở của một tiểu cô nương tên là Hà Hoa, ôm muội muội tới đây muốn thử vận may. Vừa lúc có người biết ngày hôm qua Hà Hoa nói chuyện cùng muội muội của hắn, liền dẫn hắn tới.
Dạo này, một nha hoàn bình thường cũng cần phải tốn bốn năm lượng bạc, khá hơn một chút phải hơn mười lượng mới có thể mua được, bản thân mình chỉ có bốn củ khoai lang liền mua được một gã sai vặt một đứa nha hoàn, Hà Hoa vẫn có cảm giác thành tựu. Nhưng Quý Đồng lại không đồng ý chứa chấp bọn hắn.
Dựa theo ý tứ của Quý Đồng, nhà bọn họ không nuôi nổi nha hoàn gã sai vặt, hơn nữa huynh muội Trần thị xem ra không giống người bình thường, lại có thân thích ở đây, bọn họ càng thêm không thể thừa dịp cháy nhà hôi của như vậy, bỏ đá xuống giếng lưu bọn hắn lại làm hạ nhân. Ngược lại chờ Trần Xảo hết bệnh rồi, ở nhà bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, liền giới thiệu bọn hắn đi làm công trong nhà Tam thúc, qua mấy năm tích cóp đủ bạc người cũng lớn cũng có thể đi tìm người thân.
Trần Đạc lại nói bọn hắn chỉ là hai đứa con nít, chỉ sợ tìm được thân thích, người ta cũng sẽ chê bọn hắn là gánh nặng, không bằng hai huynh muội làm bạn mà sống thật tốt với nhau. Còn nói không muốn đi nhà người khác, muốn sống ở nhà Hà Hoa báo đáp ân huệ của bọn họ. Không có tiền công cũng không sao cả, uống cháo ăn rau dại cũng không hề gì, làm việc nặng nhọc việc khổ cực hắn càng thêm không sợ, chỉ cần không tùy tiện bán muội muội hắn là được.
Hà Hoa nghe thấy rất là hưởng thụ, tiểu tử này, vẫn rất có lương tâm!
Dĩ nhiên, đầu óc cũng không đần là được. Biết kêu muội muội không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ, cho dù là ăn xin cũng không thể tùy tiện lấy đồ của người ta.
Chỉ có điều, thay vì nói hắn còn có một chút dè dặt và kiêu ngạo, chẳng bằng nói hắn cẩn thận một chút, phòng người phòng thật nghiêm ngặt. Sợ muội muội bị người khi dễ, sợ muội muội bị người lừa bán. . . . . . Có một người ca ca ân cần dạy bảo như vậy, có kinh nghiệm như thế sao lại thê thảm như vậy, tối qua Trần Xảo mới có thể gặp phải một chút xíu chuyện khả nghi liền trốn đến sít sao chứ? Hắn luôn miệng nói báo ân, chỉ sợ cũng có mấy phần nhìn trúng người nhà nàng thiếu tráng đinh, chủ nhà lại thành thực thật thà phúc hậu.
Đối với Hà Hoa mà nói, nàng sẽ không đi hà khắc bọn hắn, cũng không sợ bọn hắn dám xảo quyệt ức hiếp chủ. Chứa chấp người lai lịch không rõ tất nhiên có nguy hiểm, nhưng không phải cứ như vậy bỏ qua lao động đưa tới cửa. Dù sao trong thôn này hầu như tất cả mọi người đều biết, nhà nàng cũng chỉ là tốt bụng trợ giúp hai tiểu ăn mày mà thôi. Ngay cả trước kia hai huynh muội này có phiền toái gì, cũng sẽ không bị dính líu bao nhiêu.
“Cha, lương thực sang năm của nhà chúng ta đã đủ rồi, người không phải nói còn thừa hơn hai mẫu đất sao? Con cũng muốn nuôi thêm gà và heo, vừa khéo cần người làm việc. Không bằng chúng ta cho bọn hắn ở lại giúp một tay, thuận tiện giúp bọn hắn hỏi thăm tin tức thân thích kia. Qua hai năm nhà chúng ta ngày tốt hơn rồi, đưa chút tiền cho bọn hắn đi tìm người thân cũng giống nhau nha. Nếu như bọn hắn đi nhà người khác, không chừng sẽ bị người ta ức hiếp đấy.” Hà Hoa ngồi xuống bên cạnh Quý Đồng, làm nũng với hắn.
Trần Đạc vừa nghe có hy vọng, cũng theo sát ở một bên quỳ xuống: “Lão gia, ngài đừng nhìn ta tuổi còn nhỏ, mà ta có một thân khí lực, bất cứ công việc nặng nhọc gì cũng có thể làm, còn có thể giữ cửa cho ngài, bảo đảm không để cho ăn trộm đi vào. Muội muội ta cũng có thể chịu khổ, việc gì cũng có thể làm. Ta và muội muội cũng sẽ siêng năng làm việc, van ngài chứa chấp chúng ta.”
Hà Hoa bật cười, cái gì cũng có thể làm, chẳng phải là nói cái gì cũng sẽ không hỏng? Khí lực lớn hẳn là sự thật, nghe nói hắn vậy mà một đường ôm muội muội mình từ trong miếu đi tới nơi này. Hơn nữa, câu nói không để cho ăn trộm đi vào kia của hắn cũng nói đến suy nghĩ trong lòng nàng. Hiện tại nhà nàng nghèo như vậy, cũng có người đến trộm, nếu sau này phát đạt, chỉ sợ còn có nhiều người dòm ngó hơn, hoặc là ra chủ ý bẩn thỉu tới. Vì vậy, nàng tiếp tục trông mong nhìn chằm chằm Quý Đồng, mềm mại kêu một tiếng, “Cha ~”
Quý Quân cũng gia nhập chiến tuyến của nàng, giúp đỡ cầu cạnh: “Cha, người cho bọn họ ở lại đây đi. Muội muội ở nhà một mình cho gà ăn cho heo ăn, cũng rất vất vả. Bây giờ chúng ta ở phải chen một chút, ăn kém một chút cũng không sao.”
Quý Đồng thở dài: “Ngươi đứng dậy đi. Nhà chúng ta cũng nghèo khổ, không được như gia đình giàu có chỗ tốt cùng thanh nhàn, nếu ngươi muốn ở lại thì không thể lười biếng gây chuyện.”
“Đa tạ lão gia, đa tạ thiếu gia và tiểu thư!” Trần Đạc vui vẻ đầy mặt chắp tay thi lễ với bọn họ.
Ta cũng là tiểu thư có tôi tớ rồi nha!
Trong lòng Hà Hoa đắc ý một phen.
Ngày hôm sau Trần Xảo tốt hơn phân nửa, Quý Đồng đặc biệt dẫn theo huynh muội bọn hắn đi tìm trưởng thôn và lý trưởng trong thôn, cuối cùng định xuống chuyện này.
Chờ bọn hắn trở về, Hà Hoa cắt cây củ cải lớn, nướng từng miếng từng miếng trên lửa đến khi mềm nhũn, cho bọn hắn đắp vào chỗ bị vào nứt da. Vừa đắp, vừa vây quanh lò nói chuyện cùng bọn hắn.
“Trần Đạc, tên của ngươi quá khó đọc, về sau ta liền kêu ngươi là Xưng Đà có được hay không? Cũng là tên của muội muội ngươi dễ nghe hơn, tiểu Xảo, tiểu Xảo, thật tốt nha!”
“Tiểu thư thích, tùy tiện gọi sao gọi cũng được.”
“Vậy cứ quyết định như thế. Xưng Đà, nhà người ta mùa đông đều không có chuyện gì làm, nhà của chúng ta lại có rất nhiều chuyện đấy. Hai ngày nữa thân thể các ngươi khá hơn một chút là phải làm việc cho tốt rồi.”
“Hà Hoa con gấp cái gì, đầu mùa xuân mới có thể bận bịu mà.” Quý Đồng có chút buồn cười sờ sờ đầu của nàng, “Tam thúc công của con đã mua hết một nữa gà rồi. Chờ thời tiết khá hơn một chút, cha đi vào trong huyện mua cho con cái trâm hoa cài trên đầu. Cũng phải mua cho Xưng Đà. . . . . . Trần Đạc chúng nó chút quần áo để thay đổi.”
“Cha, liền gọi là Xưng Đà đi.” Hà Hoa cười híp mắt nhìn Quý Đồng ho khan, Quý Quân ở một bên cũng rất không phúc hậu nở nụ cười.
“Cha, con không cần trâm hoa, chúng ta giữ lại tiền mua heo con đi. Con muốn nuôi nhiều heo hơn, việc này đơn giản hơn nuôi gà, cũng không sợ bị người ăn trộm.”
“Ca ca có thể đánh đuổi mao tặc.” Tiểu Xảo có chút sợ hãi nhìn Xưng Đà, Xưng Đà cũng ra sức gật đầu, “Đúng! Có người tới ăn trộm gà, ta nhất định bắt hắn lại!”
“Chuyện như vậy rất khó phòng. Chúng ta dứt khoát không nuôi gà, xem hắn trộm như thế nào.” Thật lâu trước đây Quý Quân đã nếm qua thiệt thòi ở trong tay Thành Tử, bây giờ càng căm tức hắn vô cùng, nói xong lời hung hãn, thì sờ mũi một cái, có chút không được tự nhiên nói: “Hơn nữa, nuôi gà cũng rất bẩn nha, chúng nó lúc nào cũng chạy loạn, trong nhà khắp nơi đều là. . . . . . Thúi chết!”
Hà Hoa ôm bụng cười: “Ca ca, ca đọc sách thánh hiền, biết được đạo ngũ cốc luân hồi người có chính sự, gà cũng giống vậy nha!”
“Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . .” Mặt Quý Quân đỏ lên, không nói tiếp được. Ngược lại Quý Đồng gật đầu một cái, “Chăn heo cũng được, phân heo có thể gom lại bón vào trong ruộng, nói không chừng sang năm là có thể thu hoạch nhiều hơn mấy thạch lương thực rồi.”
“Đúng vậy, về sau có Xưng Đà ở đây, chúng ta có thể làm thêm hai mẫu đất dư ra. Cho nên, hiện tại phải sửa xong chuồng heo. Còn nữa, chúng ta đào ao cá lớn một chút, sang năm nuôi thêm cá.”
Có lẽ là bởi vì trong nhà có thêm hai người làm việc, hoặc là bởi vì thêm hai người phải ăn cơm, gần đây người không có chí lớn như Quý Đồng cũng nghiêm trang cùng bọn họ thảo luận tính toán cho sau này.
Ao cá kia, Quý Đồng không đồng ý đào lớn, nói bây giờ đã có thể nuôi rất nhiều cá rồi. Lớn hơn nữa, bọn họ cũng không trông giữ được. Hà Hoa khuyên can mãi, hắn mới đồng ý đào bùn ở bờ đê ra một chút, đắp sang bên cạnh bếp nấu ăn.
Hà Hoa rất là buồn bực.
Kỳ thật nàng muốn nhất, là làm ra một vật hiếm thấy , kiếm một số lợi nhuận. Sau đó mua khu vườn rộng, mua thêm mấy trăm mẫu đất, thuê chút tá điền, mở mấy cửa hàng, cuộc sống trôi qua như thế mới thoải mái. Mà không phải giống như bây giờ, mỗi ngày đếm tiền đồng, hận không thể một đồng có thể trở thành ba bốn đồng.
Quý Quân ngay cả hai chữ phân gà đều đã lúng túng nói ra miệng, nàng cũng biết bẩn, ban đầu đều là bịt mũi cau mày quét dọn. Dù sao tất cả đều này cũng không phải nàng lựa chọn.
Nàng vẫn chỉ là một đứa bé chưa tới tám tuổi, có thể làm gì?
Cho dù có thể phát ra minh ra một thứ hiếm lạ ra đùa giỡn, nàng đã không có tiền vốn rồi, cũng không thể ra mặt hợp tác cùng người khác. Người ta có thể tin tưởng nàng một tiểu cô nương tám tuổi sao?
Nếu như giao cho Quý Đồng, lấy tính tình của hắn, nếu không phải cho là nàng đang nháo chơi, không nghĩ ra mấu chốt buôn bán trong đó, thì là bị người khác hù dọa bị bán còn giúp người ta đếm tiền, đơn thuần vì người khác làm giá y không công.
Mặc dù Quý Quân linh hoạt hơn cha một chút, nhưng bây giờ chỉ mới mười hai tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ con. Hơn nữa, hắn một lòng nghĩ muốn thi Trạng Nguyên để Quang Tông Diệu Tổ. Hà Hoa cũng không quan tâm Trạng Nguyên ra sao, nhưng nghĩ tới thời đại này xem trọng môn đệ. Hiện tại bọn họ chỉ là môn hộ đơn độc không có chỗ dựa, coi như Quý Quân thi không đỗ Trạng Nguyên, thi cái tú tài trở về cũng có thể làm cho người ta xem trọng mấy phần, không đến nỗi người một nhà khắp nơi phải nhìn sắc mặt người khác. Có danh nghĩa tú tài, còn có thể được miễn một chút thuế má, cũng coi như là đường ra tốt. Dù sao chỉ cần Quý Quân không học thành con mọt sách là có thể.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Xưng Đà, xem ra cũng không tệ lắm. Phải quan sát rèn luyện một phen, không chừng có thể bồi dưỡng ra được một người quản gia lão luyện. Có hắn ở một bên, Quý Đồng cũng không đến mức ngây ngô mặc cho người ta chiếm tiện nghi. Chỉ là, toàn bộ việc này đều cần phải có thời gian. Trước mắt muốn đào ao cá thật lớn hoặc đào ao cá thêm chút xíu là không thể nào, nhưng nhiều thức ăn một chút, nuôi thêm chút gia cầm vẫn là có thể.
Người trong nhà bắt tay vào làm, nói làm thì làm ngay.
Hôm sau cá trong ao cơ bản đã được Hà Hoa rọng nước hoặc thả ra sông, qua một ngày Quý Đồng liền cùng Xưng Đà đào bùn lên. Hà Hoa để lại hai con cá lớn một chút, những con khác đều xông thành cá khô.
Tiểu Xảo không thành thạo với mấy chuyện này, chẳng qua là biết lơ mơ đứng bên làm trợ thủ. Nhìn Hà Hoa nhỏ tuổi hơn nàng, làm việc lại đâu ra đấy, đâu vào đấy, lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu, lập tức liền bội phục nàng sát đất. Hà Hoa để cho nàng ở nhà bếp một ngày, lại xem qua thêu thùa của nàng, không thể nói được, nhưng cũng biết được một chút xíu, miễn cưỡng cũng coi như hài lòng.
Bây giờ Hà Hoa đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào thuyết phục Quý Đồng cải tạo nhà xí, chuồng trâu cùng chuồng heo trong nhà một phen, làm hố rác tự hoại ra ngoài, vì về sau nàng làm khí đốt để mở cửa hàng, trong nhà Tam thúc công lại phái người đến đây, nói là mời cả nhà bọn họ đi qua dùng trà, còn cố ý nói Cầm di nãi nãi nhớ nàng tiểu chất nữ đáng thương này.