Nói đến tiền đồ, Tiểu Bảo lại bắt đầu khó chịu, một hồi lâu sau mới nói: "Sau này ta thi kiếm công danh, để cho nàng làm Tri Phủ phu nhân được không?"
Hà Hoa nhìn bộ dạng như cha mẹ chết của hắn, thầm nghĩ sau này là bao lâu? Liền nói: "Trong nhà hiện tại có lão thái thái, lão thái gia, mà ta thấy bọn họ cũng không hài lòng ta và chàng, nữ nhi của phủ tôn đại nhân gả tới đây, chàng cũng biết nàng là dạng gì rồi. Nếu chàng không thích thi cữ coi như xong, ở nhà làm điền xá ông hoặc trông nom mấy cửa hàng, áo cơm vô ưu, bình an vui vẻ là đủ."
Tiểu Bảo vui vẻ nói: "Thật? Nếu ta không thi cử nhân tiến sĩ trở về cũng không sao?"
Hà Hoa liền nhìn hắn, thấy thế trên mặt hắn rịn mồ hôi, nhìn chung quanh bèn nói trời nóng quá, phải để dưa hấu ở trong giếng nước lâu thêm một lát, buổi tối muốn ăn cháo, đại cửu tử mấy ngày nữa phải lên đường rồi, nghe nói nhà Tam thúc công lại có thêm một nha đầu xinh đẹp......
Hà Hoa nghe hắn càng nói càng thấp thỏm, cười nói: "Có phải chàng muốn mua nha đầu xinh đẹp đó về hay không?"
Tiểu Bảo thấy đề tài càng kéo càng nói không rõ được, chỉ đành phải nói: "Lẽ ra, nhà có bạc vạn, ta nên thi kiếm công danh để quang tông diệu tổ làm phúc cho đời sau. Nhưng nàng biết không, từ nhỏ ta đã không thích đọc sách, trước kia ở học đường cũng không ít lần chọc tiên sinh tức giận, sau này thi hai lần mới thi đậu tú tài ta cũng hết hi vọng rồi. Thật ra thật lòng ta không muốn cùng đại ca đi nhậm chức, chỉ muốn trông coi mấy cửa hàng trong nhà, cùng với nàng sinh mấy đứa bé là tốt rồi, nhưng ta chỉ sợ......"
Hà Hoa chỉ xem như không nghe thấy hai chữ đứa bé, nói: "Bản thân chàng có chủ ý là được. Tuy nói gia tài bạc vạn, nhưng đó là tâm huyết cả đời của công công bà bà, đến bây giờ bà bà vẫn ăn mặc tiết kiệm như trước, chàng làm con làm sao lại ngồi không ăn bát vàng? Chỉ cần chàng không đi làm cướp bóc giành giật giết chóc, coi như không nở mày nở mặt bằng đại ca đại tẩu, ta cũng ủng hộ chàng."
Tiểu Bảo cúi đầu, thở dài nói: "Trước kia chúng ta cũng chỉ là đi theo nhà cữu cữu làm chút buôn bán, nuôi chút gà vịt, đã có người hạ độc thủ, hai năm qua cũng là đại ca có tiền đồ mới dám buông tay chân ra để làm. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, con đường làm quan của đại ca vững chắc, cửa hàng trong nhà mới kiếm được tiền, nếu đại ca xảy ra chuyện gì, nhẹ thì giáng chức, nặng thì dính líu cửu tộc. Hôm nay nếu hắn nói muốn ta cùng đi, ta có thể nào chỉ lo thân mình?"
Hà Hoa biết, Tiểu Bảo lần này đi chắc rồi, mặc dù nàng còn mơ hồ mong đợi, A Tề cùng Thường thị có thể thuyết phục bà bà, để cho nàng cũng cùng đi theo, nhưng khả năng thành công cũng không lớn. Hiện tại lo lắng nhất chính là, coi như nàng có lòng tin như Kiều Nương, cũng không chịu nổi hai người tách ly thiên sơn vạn thủy ba bốn năm. Huống chi, cứ để cho hắn đi như vậy, ngộ nhỡ A Tề cùng Thường thị không yên lòng mình, giựt giây Tiểu Bảo ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Hoa liền nói: "Đại ca muốn cho chàng giúp một tay cũng là bình thường, hơn nữa chàng đi cùng hắn, hắn tất sẽ không để chàng thiệt thòi. Cũng giống như thế, nếu đại tẩu cũng đi theo đại ca, ta nhất định phải ở nhà chăm sóc công công bà bà, chàng ở bên ngoài cũng không thể làm loạn."
Tiểu Bảo lôi kéo tay của nàng, vẻ mặt đau khổ nói: "Lần này đi ít nhất ba năm, ta muốn xin cho nàng cùng đi với ta, lại sợ nương cùng đại ca nói nàng không tốt, cuộc sống của nàng sau này càng khó qua."
Phàm là giữa bà tức (mẹ chồng nàng dâu), làm trượng phu đối xử với thê tử tốt hơn một chút, cũng sẽ khiến cho bà bà bất mãn, càng dẫn đến mâu thuẫn giữa bà tức tăng lên.
Hà Hoa "Ah" một tiếng, rất là hoài nghi Tiểu Bảo làm sao lại nghĩ thông mấu chốt trong này, nhưng trước mắt chỉ có thể nói: "Nếu không chàng và đại ca đi trước, tới đó có cái gì không như ý, thì để cho ta đi sang chăm sóc chàng là được rồi."
Cách này có chút không hiền hậu, Tiểu Bảo xoay ba vòng trên mặt đất, chắp tay sau lưng quyết tâm nói: "Không, ta sẽ tìm cho đại ca mấy người có thể tin được. Lần này ta cùng hắn đi trước, qua một đoạn thời gian chuyện trong nha môn dàn xếp ổn thỏa ta sẽ trở về."
Hà Hoa biết hắn không yên lòng nhị lão trong nhà, không có cùng suy tính với mình, nhưng cũng không có những biện pháp khác, chỉ đành phải nhận mệnh đi ra ngoài du ngoạn.
Hách Đại Hải cùng Trương thị nghe được Tiểu Bảo đồng ý cùng A Tề đi nhậm chức, Hà Hoa ở nhà chăm sóc nhị lão, đương nhiên không có ý kiến. Thường thị cùng Triệu thị rối rắm thật lâu, cũng nói không ra được một lý do để cho Hà Hoa không ở nhà hiếu thuận công bà, chỉ đành thầm buồn bực trong lòng. Nhất là Thường thị, một mặt nhớ nhung sinh ý của Hách gia, sợ Trương thị thiên vị để Hà Hoa nuốt riêng, một mặt lại muốn đi theo trượng phu nhậm chức, sợ A Tề bị hồ ly tinh mê hoặc, muốn cùng Triệu thị liên thủ, lại càng sợ Triệu thị sinh ra tiểu huynh đệ lại tới phân chia một phần gia sản.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thường thị ở bên tai A Tề chuốc thuốc mê, nói là một nhà Tam thúc công dính dính dán dán, lúc có bạc ai cũng để mắt tới, lúc nghèo túng ai cũng không quản hắn gặp khỉ gió gì, nếu năm đó sớm phân quản gia một chút, mỗi người trông nom một thứ, cũng không đến nỗi như hiện tại để người khác chiếm tiện nghi....
A Tề nghe huyền ca mà hiểu nhã ý, nhưng hiện tại hắn thế đơn lực bạc, đang là lúc cần huynh đệ thân tín xử lý nội vụ, lại thêm phụ mẫu cao đường cũng còn cường tráng khoẻ mạnh, hắn không thể nào nói ra một tiếng ở riêng, chỉ đành phải mắt điếc tai ngơ.
Đương nhiên Hà Hoa rất rõ những méo lệch ở trong lòng của bọn họ, nàng đối với tiền tài của Hách gia không có tâm tư gì, chỉ nghĩ với của cải bây giờ, đã đủ cho nàng sinh sống như bà địa chủ trung lưu, nên đã thỏa mãn rồi. Coi như không phân gia sản gì, chỉ cần đồ cưới của nàng, bằng ánh mắt mấy năm trước chạy thuyền và kinh nghiệm mấy năm nay trông coi cửa hàng của Tiểu Bảo, bọn họ vẫn có thể trôi qua cuộc sống mãn ý. Nhưng chỉ sợ nàng nói ra suy nghĩ này, Thường thị cũng không tin, đành buồn bực im lặng làm như không nhìn thấy ánh mắt u oán thường phóng tới của Thường thị ở trên bàn cơm.
Chỉ có điều trong lúc nàng phân thần, cũng làm cho nàng phát hiện ra, Triệu thị không có đứng ở bên cạnh bàn cơm hầu hạ!
Vốn là bà bà Trương thị vì lập uy, nên thường sai Triệu thị ở trong nhà bếp hoặc là ở trong phòng bà vòng tới vòng lui bận bịu không ngừng, nhưng bây giờ đã mấy ngày rồi cũng không trông thấy bóng dáng của Triệu thị.
Đồng thời Hà Hoa phát hiện, vẻ mặt Trương thị đối với Anh tỷ nhi cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không hề tùy tiện đánh chửi, thậm chí còn cho nàng mặc quần áo tơ lụa mới, gọn gàng chỉnh tề, kéo đến trước mặt mình nói: "Hà Hoa, ta thấy con là một người tri thư đạt lễ, thông minh giỏi giang, Anh tỷ nhi nói thế nào cũng là muội tử nhà Tri huyện lão gia, không thể giống thôn cô. Có thời gian con hãy dạy dỗ Anh tỷ nhi, đừng để cho người ta nói chúng ta hà khắc nàng."
Hà Hoa dĩ nhiên là sẳn lòng, vội nói: "Bà bà có lệnh, con dâu đương nhiên phải tuân theo."
Có lẽ Anh tỷ nhi cũng rất có hảo cảm với nàng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Bảo, lại run rẩy. Lần này Hà Hoa dẫn Anh tỷ nhi tới trong viện của mình, Tiểu Bảo liền cau mày nói: "Nàng xem bộ dạng hèn yếu của nàng xem......"
Hà Hoa nghiêm mặt nói: "Coi như chàng không thích Triệu di nương đi nữa, Anh tỷ nhi cũng là muội tử của chàng, nàng vô tội. Sau này chàng đi ra ngoài, đúng lúc ta có một người làm bạn."
Tiểu Bảo ngượng ngùng sờ lỗ mũi nói: "Ta cũng chưa nói nàng thế nào, chỉ là mỗi lần nàng nhìn thấy ta thì giống như chuột thấy mèo......"
Hà Hoa buồn cười nói: "Chàng không thích nàng, di nương ở trong nhà cũng bị không ít người xem thường, chàng còn trông cậy vào nàng vui vui mừng mừng tới đây ôm bắp đùi của chàng sao?"
Đẩy hắn đi ra ngoài dọn giường dọn bàn ghế vào trong phòng cho Anh tỷ nhi. Vốn Anh tỷ nhi cũng không có đồ tốt gì, bên cạnh chỉ có một nha hoàn mười mấy tuổi gọi là Hoàng Ly. Hà Hoa cũng không có mua thêm người nữa, chỉ cho thêm nàng chăn đệm mới cùng đồ dùng hàng ngày, từ trong đồ cưới của mình tìm ra bốn năm cuộn vải, bảo Tiểu Bàn Tiểu Điệp từ từ làm quần áo cho nàng, tiện thể để cho nàng đi theo học, Hoàng Ly cũng vẫn đi theo nàng như cũ.
Không ngờ Hoàng Ly cùng Tiểu Thư lại rất hợp tính, hai người mỗi ngày líu ríu nói không ngừng, còn có Tiểu Thư nghe được bát quái từ bên kia của Vượng Tài thẩm, ngược lại mỗi ngày đều có thể trình diễn cho mọi người mấy tiết mục rất sống động. Nói cho cùng Anh tỷ nhi vẫn là con nít, có người đối tốt với nàng một chút, nàng liền vui mừng hớn hở.
Triệu thị được tin tức, liền phái một ma ma tới dập đầu với Hà Hoa, nói là xin Hà Hoa dạy bảo nàng thật tốt, mẫu nữ các nàng nhất định vô cùng cảm kích, còn cố gắng nhét cho Hà Hoa một bọc bạc. Hà Hoa thế mới biết, bà bà quyết định chủ ý không để cho Triệu thị cùng nữ nhi nhận nhau rồi.
Nghĩ đến những tình tiết thái độ của Tham Xuân đối với Triệu di nương Dữ Cổ Hoàn trong《 Hồng Lâu Mộng 》, nói Triệu di nương là một nô tài, lại nghĩ đến cô gái được nuông chiều Giai Lỵ trong《 Đại Trạch Môn 》bởi vì từ nhỏ bị Bạch Văn thị nuôi dưỡng, mà coi mẹ đẻ Dương Cửu Hồng là kẻ thù, sau này Dương Cửu Hồng vì báo thù lại lừa gạt nữ nhi của Giai Lỵ tới trong tay nói là cũng làm cho nàng nếm thử một chút tư vị bị nữ nhi cừu thị, trong lòng không khỏi lắc đầu — một gia đình tiểu địa chủ, một tiểu thiếp mà thôi, vậy mà cũng làm thành ra như vậy!
Nhưng ở trong mắt người khác xem ra, hình như làm như vậy là thiên kinh địa nghĩa, Hách Đại Hải không phản đối, A Tề không nói gì, một số người khác tới xuyến môn, cũng rối rít nói Anh tỷ nhi nên xa sinh mẫu về sau mới tìm được nhà chồng tốt, ngay cả Triệu thị, cũng mong đợi Hà Hoa có thể dạy dỗ Anh tỷ nhi.....
Một mình Hà Hoa vô lực làm trái lại, cũng sẽ không không biết tự lượng sức mình mà nói đạo lý cùng các nàng, chỉ là từ đó càng thêm dụng tâm dạy dỗ Anh tỷ nhi, chỉ mong nàng về sau có thể sống kiên cường hơn độc lập hơn một chút.
Không có mấy ngày Quý Đồng sai người tới đón nàng, chính là Quý Quân phải đi nhậm chức rồi. Lần này Tiểu Bảo nói muốn dẫn Hà Hoa cùng đi vào trong huyện cũng không sợ ai nói cái gì, hai người kể cả phu thê A Tề quang minh chính đại ra cửa.
Quý Quân cùng hai huynh đệ A Tề, Từ đại thiếu đi uống rượu, Hà Hoa cùng Thường thị được Từ Thi Viện mời ra hậu viện. Hai bên đều là tẩu tử, Từ Thi Viện liền nói: "Muội là người có phúc khí, chuyện gì cũng có thể thoái thác lên trên người tẩu tử."
Hà Hoa liền cười nói: "Có thể thấy được thường ngày muội quá lười biếng, hiện tại hai vị tẩu tử đều bỏ mặc muội, chỉ lo đi theo các ca ca đi nhậm chức. Thôi được, coi như muội báo đáp ân tình thường ngày của các tẩu tử, cao đường hai bên muội đều sẽ hiếu thuận thật tốt."
Đương nhiên Từ Thi Viện vui mừng, nhưng còn Thường thị lại có vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nhưng có lẽ nàng nhận được chủ ý của nhà mẹ, nên đã hạ quyết tấm muốn đi cùng A Tề, cũng chỉ nói về sau làm phiền Hà Hoa rồi.
Quý Quân bên này, đã mời một vị sư gia lão luyện, Phương tú tài cũng đóng cửa hàng nói là cùng đi, sau đó còn có Xưng Đà cùng Kiều Nương. Hà Hoa thật lo lắng thân thể của Kiều Nương, nhưng nghe nói thời gian Quý Quân chính thức nhậm chức là cuối tháng tám, còn hơn một tháng, bọn họ cũng không vội lên đường, đi theo trừ nha hoàn bà mụ, Xưng Đà còn cố ý mời một lang trung, cũng đỡ lo.
Chỉ có Tiểu Xảo là rất không vui, lần này ca ca của nàng cùng trượng phu đều đi rồi, để nàng lại ở nhà, rất buồn bực.
Hà Hoa liền kêu nàng tới nói: "Nếu ngươi rỗi rãnh, hay là tới nhà giúp di nương làm việc đi. Cũng có thể thuận tiện dẫn đứa nhỏ đi theo luôn."
Phùng di nương lại mang thai, Hà Hoa thật sự rất bội phục. Nhưng bởi vì như vậy, trong nhà lại đâm ra thiếu hụt nhân thủ, Tiểu Xảo suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ở nhà có công công bà bà cùng huynh tẩu rất không thoải mái, không bằng ở chỗ này quản nhiều người rất uy phong, nên rất sảng khoái đồng ý.
Lần này tất cả đều vui vẻ, Hà Hoa nói với Quý Quân: "Ca ca đi lần này, phải nhớ là vì cái gì mới làm quan, nhưng không cần câu nệ ở hình thức, lấy trứng chọi với đá."
Quý Quân nói: "Muội yên tâm, ta cũng đã làm ở trong huyện một thời gian, trong lòng có tính toán, chỉ là trong nhà phải nhờ muội quan tâm, có thể trông nom thêm một chút."
Hà Hoa gật đầu: "Đây là hiển nhiên, muội tự biết. Xưng Đà bên kia, ca phải khoan dung nhiều hơn một chút, Kiều Nương đang có thai đấy."
Quý Quân thở dài nói: "Vốn là ca muốn để Xưng Đà ở nhà, để cho Thành Tử đi theo. Nhưng không lường được Thành Tử nói hắn ít ngày nữa sẽ thành thân, còn nói có thể sau này không làm việc ở nhà chúng ta nữa."
Hà Hoa cả kinh, vội hỏi: "Thành Tử muốn thành thân?"
Quý Quân nhìn nàng ngạc nhiên, liền cười nói: "Tuổi của Thành Tử cũng không còn nhỏ, sớm nên thành thân rồi. Lão nương quả phụ của hắn trông mong ly trà con dâu, trông mong tôn tử cũng đã mong mười năm rồi! Lần này là Vương Chưởng Quỹ đề thân với Nghiêm tẩu tử, cưới chính là nữ nhi của Vương Chưởng Quỹ."
Trong lòng Hà Hoa có chút lạc lỏng, cũng có chút vui mừng, còn có một chút cảm xúc không nói rõ được. Nghĩ thầm, hắn rốt cuộc thành thân rồi, nữ nhi của Vương Chưởng Quỹ, có lẽ là một người hiền huệ thông minh, cũng coi như là một mối nhân duyên tốt, chỉ là, "Tại sao hắn không làm nữa vậy ạ?"
Quý Quân liền nói: "Ca cũng không biết. Tựa như Xưng Đà, lúc trước chúng ta có nói để cho hắn tự lập môn hộ, nhưng kể từ khi ca đậu Cử nhân, không ít người có gia sản cầm khế ước muốn lao vào, như thế khó mà nói muốn hắn tách ra ngoài, mỗi lần như vậy Xưng Đà cũng khen mình thật tinh mắt. Mấy năm nay Thành Tử ở trong nhà làm việc cũng rất ổn thỏa, chúng ta không có bạc đãi hắn, hiện tại nhạc phụ của hắn - Vương Chưởng Quỹ cũng coi như đang làm việc cho nhà chúng ta, ca cũng không hiểu tại sao núi dựa tốt như thế mà hắn lại không cần, quản sự không làm, cứ muốn về nhà trồng trọt."
Trong lòng Hà Hoa xoay chuyển mấy vòng, cũng không rõ tâm tư của Thành Tử, chỉ đành phải nói: "Chắc là cứ làm trường công (đứa ở) cho chúng ta suốt cũng không tiện. Hiện tại hắn muốn lấy vợ sinh con, mấy năm nay tiền công chúng ta cho cũng đủ cho hắn mua mười mấy mẫu ruộng tốt rồi, hắn muốn tự lập môn hộ cũng là bình thường. Dầu gì cũng từng làm chủ tớ, đến lúc đó lại đưa cho hắn thêm chút lễ dầy là được."
Quý Quân nói: "Ca đã nói cùng phụ thân, di nương, hai người cũng muốn vậy. Hơn nữa đối với Vương Chưởng Quỹ, Hà Hoa muội cũng nên cho thêm nữ nhi ông ấy chút đồ cưới."
Hà Hoa cười nói: "Cái này ca không cần phải nói, muội cũng sẽ tự mình chờ Vương Chưởng Quỹ nói với muội chuyện vui của nữ nhi của ông ấy."
Ngày hôm sau Quý Quân dẫn theo chừng ba mươi người trùng trùng điệp điệp lên đường, Từ đại thiếu không tránh được lại bị Từ Nhị gia níu lấy lỗ tai dạy dỗ một trận. Từ đại thiếu liền nói: "Hắn đi Tây Bắc, là mãnh đất hoang dã Tây Bắc lạnh khủng khiếp! Có cái gì tốt mà hâm mộ? Còn không bằng con ở trong Huyện Định Giang tô vẽ sơ sơ cho Huyện thái gia là có bạc!"
Từ Nhị gia giận đến một cước đá qua: "Dầu gì ngươi cũng là Cử nhân lão gia, người ta xuất thân Cử nhân Thái đại nhân ở Kinh Sư, bây giờ đã là quan Tam phẩm! Ngươi lại chỉ có thể làm cái Thất phẩm tô vẽ cho Tri Huyện, ngươi và những người sa cơ thất thế kia có gì khác nhau? Quân ca nhi có kém hơn nữa, hiện tại cũng là một quan huyện phụ mẫu, ngày mai ngươi ở trong nhà đọc sách cho ta, ở đâu cũng không được đi!"