Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 12



Đây là đêm cuối cùng ba mẹ Trương ở cùng với Trương Thiến trong thành phố xa lạ này.

Mẹ Trương dặn dò một tràng dài, ba Trương hút thuốc xem TV trong phòng, dựng lỗ tai nghe mẹ Trương phát biểu, thỉnh thoảng chen vào một đôi lời, bày tỏ ông đồng ý với mẹ Trương.

Cho dù là đã nghe rất nhiều lần, nhưng Trương Thiến vẫn tỏ ra nghiêm túc bày tỏ nhất định sẽ nghe lời.

Cho đến khi ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn xoay quanh những lời dặn dò của mẹ.

Hôm sau vừa rạng sáng, Trương Thiến đã bị tiếng cãi vã, gây gổ, ném vỡ đồ đạc ở sát vách đánh thức, rất nhanh ba mẹ Trương cũng tỉnh.

Ba Trương nhanh chóng thu thập, đi ra ngoài nhìn xem, sau khi trở lại cũng không nói gì, bảo mẹ Trương và Trương Thiến thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ đi.

Lúc còn trẻ ba Trương là một chàng trai tuấn tú, bây giờ trông vẫn phong độ như năm nào, rất khó nhìn ra dấu vết của tuổi tác, động tác nhanh nhẹn thu dọn mấy thứ xong xuôi rồi ra ngoài thanh toán tiền phòng.

Nhàn sự mạc quản (*Dù nhàn hạ cũng đừng quản chuyện người ta), đây là điều mà tối qua mẹ Trương nhắn nhủ với Trương Thiến.

Cho dù trong lòng tò mò đến đâu, Trương Thiến vẫn theo ba mẹ rời đi.

Buổi sáng, trước tiên làm thẻ ngân hàng ở thành phố J cho Trương Thiến, sau này phí sinh hoạt của cô sẽ đúng giờ được chuyển vào trong thẻ. Sau đó còn nạp vào một ít, thuận tiện cho việc mua đồ trên mạng về sau.

Dùng cơm trưa bên ngoài xong, cả nhà Trương Thiến trở lại trường học một lần nữa.

Ở đại sảnh thư viện nhận mền, chăn, bình nước, một vài đồ dùng hằng ngày. Khi trở lại phòng ngủ đã thấy có ba người đến rồi, chính là những người bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học của cô.

Gặp bọn họ cô thật sự vui vẻ, sau này mấy người sẽ sinh hoạt cùng nhau, mấy người giới thiệu ngắn gọn tên tuổi, quê quán, bước đầu tiên của việc làm quen.

Giường trên phòng ngủ đã có hai người, một là tóc rối Triệu Duy, dáng người rất gầy, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, thắt lại ở phần eo, rất tôn dáng.

Người kia là lão đại của phòng, Trương Tiểu Trữ, cô là người có vóc dáng nhỏ nhất, nhưng thật ra số tuổi lại lớn nhất.

Mặc dù vóc người Trương Tiểu Trữ có vẻ nhỏ nhắn, nhưng dáng người lại tốt, hơn nữa khuôn mặt mang nét quyến rũ, tóc dài phất phới, lông mày thanh tú, phía trên khóe miệng có một nốt ruồi, khi cô cười lên trông rất hút hồn.

Dù cô cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác là một tiểu tình nhân.

Trương Thiến thầm gọi cô là “tiểu yêu tinh”.

Còn có Minh Dương đến từ Thiên Tân, nói chuyện mang theo hương vị Thiên Tân, mặt dài, mắt to, cổ cao, tóc đuôi ngựa, vóc người hơi mập, bộ dáng ngây ngô.

Hiển nhiên vừa tới không lâu, ba mẹ cô ấy cũng ở đây, đang giúp cô thu dọn đồ đạc, người rất nhiệt tâm, dù bận còn kêu Trương Thiến qua ăn trái cây.

Trường học an bài phòng ngủ các cô ở lầu năm, trong phòng ngủ có bốn giường hai tầng, trong đó phía dưới hai giường là bàn.

Trong phòng ngủ còn có hai tủ chứa đồ lớn, đặt hai bên căn phòng, mỗi tủ có ba tầng, để sáu người trong phòng cất đồ, sách hoặc mấy vật dụng khác.

Ngoài phòng ngủ còn có ban công, trên ban công có treo sào, dùng để treo quần áo.

Nhà cầu và bồn rửa mặt đều nằm phía ngoài, cách phòng cũng không xa.

Giường Trương Thiến là giường dưới, nằm cạnh cửa sổ.

Thiếu thứ gì có thể đến siêu thị dưới lầu mua, mẹ Trương lưu loát dọn giường cho cô, Trương Thiến xếp quần áo vào, va li hành lý thì để dưới giường.

Khi toàn bộ được thu thập xong thì cũng đã muộn.

Trương Thiến và ba mẹ ăn cơm ở căn tin trường, Trương Thiến làm phiếu ăn, ăn một bữa đơn giản.

Tối nay cô muốn ngủ trong ký túc xá, sáng mốt ba mẹ Trương sẽ đi, ngày mai bọn họ chuẩn bị mang Trương Thiến đi dạo thành phố J một vòng, làm quen đường từ nhà ga đến trường học, đi thăm mấy địa danh nổi tiếng, mua vài món đồ lưu niệm.

Hiện tại trong phòng ngủ chỉ còn ba người, Triệu Duy, Trương Tiểu Trữ và Trương Thiến.

Minh Dương không có ở đây, hôm nay cô ấy và ba mẹ đều ở quán trọ.

Lúc chạng vạng, phòng ngủ lại nghênh đón một nhân vật nữa, Lữ Nhất Y.

Lữ Nhất Y vừa vào cửa, điều đầu tiên Trương Thiến chú ý nhất chính là đôi chân của cô, Lữ Nhất Y có vóc người cao gầy, hôm nay còn mặc quần đen bó sát, càng tôn lên nét đẹp của cặp chân dài.

Lữ Nhất Y thích mang giày cao gót, thời điểm đi bộ trông rất tuyệt, còn kèm theo tiếng vang lộc cộc, rất có thần thái.

Mọi người giới thiệu đơn giản với nhau, ba mẹ Lữ Nhất Y cũng tới giúp cô thu thập sơ qua.

Một bên vội vàng, một bên tìm đề tài, cười đùa, hi hi ha ha ồn ào cả lên, tình cảm giữa nữ sinh chính là những lúc đơn giản như vậy, nhiều khi không giải thích được.

Huống chi, tính cách mọi người cũng không tệ, về sau sẽ sinh hoạt với nhau trong thời gian dài, trở thành bạn bè là chuyện đương nhiên.

Rất nhanh trời đã tối, mười rưỡi sẽ tắt đèn. Trước đó, có người vội vàng rửa mặt, có người đã thu thập xong, ngồi trên giường của mình, mọi người tìm đề tài trò chuyện.

Thời gian càng dài càng hiểu biết về nhau.

Nội dung nói chuyện rất đa dạng, chủ yếu là chuyện: thi tốt nghiệp trung học, trường học đẹp xấu chỗ nào, cuộc sống sau này ra sao.

“Đề thi văn tốt nghiệp lần này thật sự quá thử thách, vừa đọc đề, mình thật sự không biết viết cái gì.” Triệu Duy đã thay xong áo ngủ, ngồi trên giường nghịch điện thoại di động, nói chuyện khi có khi không.

Trương Thiến biết nhất định cô ấy đang nhắn tin với bạn trai, bọn họ từ Sơ trung đã bắt đầu quen nhau, cho tới bây giờ quan hệ vẫn rất tốt.

“Phần bài văn mới gọi là thách thức, đề tài mơ hồ như vậy, mình viết xong nhìn lại, lạc đề hay không cũng chả biết.” Trương Tiểu Trữ tiếp lời, bởi vì hai người các cô là người đến phòng sớm nhất, đều là người tính tình cởi mở, nên ở chung khá hòa hợp.

“Lần này thành tích thi tốt nghiệp của mình không tồi, đạt được học bổng của trường, vốn có thể vào được trường tốt hơn nhưng lại chọn ngành có điểm sàn quá cao, cuối cùng không biết vì sao lại nhận được giấy báo trúng tuyển trường này.” Lữ Nhất Y tiếp lời, vừa chỉnh trang vừa nói. Cô còn mấy đồ lặt vặt chưa thu thập xong, bây giờ đang sửa sang lại.

“Thành tích tốt nghiệp của các cậu là bao nhiêu vậy? ” Mặc dù có vẻ khoe khoang, nhưng thực sự Lữ Nhất Y có tư cách kiêu ngạo.

Tất cả mọi người báo chính xác số điểm, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Trương Thiến thực sự không nhớ rõ điểm của mình. Vì vậy nói bừa số điểm không cao không thấp.

“Đúng rồi, trước mình và Triệu Duy còn có một nữ sinh đến phòng sớm hơn chúng ta đó.” Trương Tiểu Trữ đột nhiên nhớ tới.

“Vậy người đâu, sao không thấy?”

“Chính là cô bạn nằm giường dưới đối diện Trương Thiến, cô ấy thu dọn xong rồi, cuối cùng nhận được điện thoại, lại thu dọn đồ đạc đi.” Triệu Duy bổ sung.

“Cô ấy không đi học ư. Người nhà không cho phép à?”

“Nói cái gì thế, cô ấy trở về học lại, bọn mình nghe thấy cô ấy nói điện thoại, là liên lạc với người nhà, muốn thi lại vào trường Đại học nào đó tốt hơn.”

“Đúng á, nghe nói người này học rất tốt, mục tiêu của người ta là Thanh Hoa Bắc Đại, không biết tại sao cuối cùng lại tới trường chúng ta.”

Triệu Duy và Trương Tiểu Trữ một xướng một họa kể rõ tình huống.

“Cô ấy phải học lại lớp 12 một năm nữa.” Trương Thiến không khỏi cảm thấy may mắn vì mình trùng sinh sau khi thi tốt nghiệp, không cần sống trong bóng tối ôn thi những năm cấp 3.

“Đúng vậy, vất vả lắm mới vượt qua năm lớp mười hai, cả ngày làm bài, học bài, thi cử, ôi, độ cận của mình tăng lên nhiều lắm đó.” Lữ Nhất Y nghe một lát, thật sự không nhịn được mà bắt đầu oán trách. Thành tích của cô tốt như vậy, hoàn toàn là bước ra từ bóng tối học sinh cấp ba, áp lực lớp mười hai, bất bình của cô không phải nhỏ.

Mọi người nhất trí gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Lúc đi học, mình thường xuyên chuyển nhà nên thường xuyên phải chuyển trường, mỗi lần tự giới thiệu mình với cả lớp, phía dưới nhiều người nhìn vào, cảm thấy mình giống như con khỉ đang diễn xiếc vậy.” Trương Tiểu Trữ thấy mọi người cười, đổi lại đề tài, bắt đầu nói đến chuyện khi còn bé, vì ba mẹ không ngừng thuyên chuyển công tác mà thường phải chuyển trường.

“Không lâu sau lớp học sẽ tổ chức họp mặt, giúp mọi người giao lưu với nhau. Đến lúc đó lại phải giới thiệu.”

“Ừ, bạn cùng ban còn chưa từng gặp mặt đâu.”

“Khi nào nhà trường tổ chức quân huấn nhỉ, đến lúc đó mọi người sẽ quen biết thôi.”

“Ai ui, đừng nhắc tới quân huấn, tại sao phải có quân huấn chứ?”

“Hi vọng trong lúc quân huấn, mỗi ngày trời đầy mây, mưa thật to.”

Mọi người cùng nhau gật đầu, thật lòng mà nói, họ không hề có tình yêu với quân huấn.

“Mình thấy căn tin của trường rất tốt, tiện nghi, phân lượng cũng nhiều, mình ăn không hết đấy.” Trương Thiến nhớ tới bữa cơm ăn cùng ba mẹ hôm nay. Cảm thấy căn tin trường học thật không tệ, vì vậy vội vàng chia sẻ với mọi người, tránh chủ đề quân huấn.

So sánh với giá cả rau dưa, trái cây, thịt cá leo thang chóng mặt như sau này, Trương Thiến thật lòng cảm thấy giá tiền bây giờ đã là tiện nghi, phân lượng cũng nhiều.

“Cậu kết luận quá sớm rồi, chờ người nhà về hết, nếu như còn phân lượng chừng đó rồi hãy nói.” Trương Tiểu Trữ cười nhạo Trương Thiến “hồn nhiên”, những người còn lại phụ họa gật đầu đồng ý.

Trương Thiến cười khúc khích, tuy nói sau khi người nhà về hết, đúng là phân lượng thức ăn có giảm bớt. Nhưng lão đại, cậu quá thẳng thắn rồi.

Ha ha, nhưng cô nên tán dương tầm nhìn xa trông rộng của mọi người.

...

Đến khi tắt đèn, mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi im lặng không nói gì nữa.

Cô cảm thán thời gian ngủ bây giờ, đã quen với lối sinh hoạt mỗi ngày đi ngủ muộn hơn 12 giờ, bây giờ ngủ thì quá sớm.

Nhưng hôm nay vội tới vội đi thật sự mệt mỏi, cô nhắm hai mắt lại.

Mỗi tối, cô đều dùng Tinh Thần lực tra xét không gian một lát, tựa như tài chủ mỗi ngày đều lén đếm “kim khố” (*kho vàng) của mình vậy.

Cô rất có tiền, nhưng lại không ai biết.

Tối qua bởi vì bị mẹ Trương dặn dò đến lúc ngủ thiếp đi, hôm nay lại hoạt động cả ngày, nên đến bây giờ cô mới có thời gian vào không gian.

Nhìn những thứ đồ này, Trương Thiến cảm thấy mình rất sung túc, rất giàu có, có cảm giác thật thỏa mãn.

Dùng Tinh thần lực, đột nhiên phát hiện không gian có gì đó không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.