Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 28



Sau khi Đào lão sư đi, trong phòng ngủ lập tức không một ai nói chuyện, nhiệt độ lập tức xuống thấp.

Trầm mặc không lâu, Từ Tiếu không nhịn được lên tiếng: “Người nào bát quái như vậy nha, lại còn tố cáo! Tố cáo cái gì chứ, chúng ta có làm gì đâu!”

Từ Tiếu là người đĩnh đạc nhất phòng, tính tình thẳng thắn, thuộc về loại hình có lời cứ nói. Trong lòng thật ra đã sớm mất hứng, chờ Đào lão sư vừa đi, không nhịn được kêu la.

Từ Tiếu không thích che giấu tâm tình của mình, mặc cho vui vẻ hay tức giận, có thể làm người ta dễ dàng nhìn ra, mọi người ai cũng đều nguyện ý tiếp xúc với người thẳng tính như vậy, nên mặc dù cô được người nhà bảo vệ quá kĩ, có phần yếu ớt, nhưng Từ Tiếu có nhân duyên rất tốt.

Lúc cô mở lời Trương Thiến liền nhíu mày. Tuổi thực của cô, tính ra đều lớn hơn mấy người ở đây, nên suy tính càng thêm chu toàn. Vừa rồi Đào lão sư gõ cửa, có thể đồng học phòng khác cũng chú ý tới tình huống này. Cô thở dài với mọi người một tiếng, bước nhanh đi tới đóng cửa, đảo mắt nhìn bên ngoài.

Khóa cửa xong mới trở về chỗ ngồi: “Tiếu, cậu nói nhỏ thôi, người bên ngoài cũng có thể nghe đấy.”

“Nghe thì thế nào, có thể không cấm mình nói ư!” Mặc dù cậy mạnh, Từ Tiếu vẫn khống chế âm lượng của mình, nhưng giọng điệu vẫn tức giận như cũ.

Mọi người vây quanh một vòng ngồi xuống, chờ Từ Tiếu tỉnh táo lại, Minh Dương có chút bận tâm mở miệng: “Chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ, nếu như trường học kỷ luật, cảnh cáo hoặc xử phạt thì phải làm thế nào đây?” Nghĩ tới đây, cô không nhịn được tái mặt.

Minh Dương cô không chỉ nhỏ tuổi nhất phòng, đồng dạng cũng là người trẻ con nhất, mặc dù bộ dáng cao, nhưng lá gan lại nhỏ, cô chưa bao giờ dám cúp cua, trốn ngủ hoặc là làm việc gì khác không tuân theo kỷ luật. Chuyện tố cáo là một đả kích lớn với Minh Dương, ngày thường là bộ dáng ngốc tử, dáng vẻ rất nghe lời, thuộc về loại hình ngoan ngoãn phổ biến mà các thầy cô giáo thích.

Vốn kiếm ít tiền khiến cô rất vui mừng, tối qua còn gọi điện thoại cho ba mẹ khoe khoang một phen, kết quả hôm nay... Nghĩ đến mình có thể bị kỷ luật, Minh Dương đỏ mắt, cố nén lệ, bộ dáng như thế muốn rơi nước mắt, nhìn rất đáng thương!

Lữ Nhất Y nhìn dáng vẻ kia của cô, không nhịn được mà kỳ cục an ủi: “Rơi nước mắt cái gì, cũng không phải là một mình cậu uất ức.” Mặc dù hiệu quả chưa rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết đến ý tốt của cô. Dù sao còn có cả phòng ở bên cạnh cô.

“Mình suy đoán chúng ta sẽ không bị kỉ luật gì cả.”

Minh Dương nghe xong lời này, không kịp lau nước mắt mà giương mắt nhìn Triệu Duy, chờ giải thích.

“Căn bản chúng ta không gây ra chuyện gì lớn, sinh viên Đại học ai chẳng có đầu óc, chúng ta đã làm, người khác khẳng định cũng đã làm. Nếu trường học không ngăn cản chuyện này, khẳng định là ngầm cho phép. Vốn dĩ cũng không có chuyện gì, cư nhiên có người phá hư, lại dám tố cáo chúng ta!”

“Đúng vậy, mình cũng cảm thấy chuyện này chả đáng gì, dù sao không phải tất cả thư tố cáo đều là thật, may mà bọn mình không mở tiệm tại phòng học, bằng không bây giờ không có gì để nói lý. ”

“Vừa rồi Đào lão sư đã nói rõ chuyện này rồi, chúng ta chỉ là quy mô nhỏ, nên không có chuyện gì lớn. Lại nói, cho dù có xử phạt, tối đa cũng chỉ là phê bình chúng ta, viết bản báo cáo thì xong rồi, đừng lo lắng.”

Dưới sự phân tích, khuyên nhủ của mọi người, thật vất vả Minh Dương mới thu hồi nước mắt.

Vì mọi người phân tích, mặc dù biết đây chỉ đang an ủi Minh Dương, nhưng có lý có tình, Từ Tiếu không tự chủ được cũng yên tâm, dù sao tình huống xấu nhất cũng chỉ mất mặt tí thôi, không ảnh hưởng gì tới công việc sau này. Nhưng nếu không có ai tố cáo cũng không phải mất mặt như vậy, lửa giận trong lòng Từ Tiếu bùng một cái vọt lên.

“Hừ, bán ít đồ thì sao, chúng ta kiếm tiền là việc của chúng ta, không ép các người phải mua, đây là chuyện cậu tình tôi nguyện, tố cáo chuyện như vậy thật là quá thất đức. Nếu để mình biết người đó là ai, không đánh nhừ xương thì không dừng!”

Mặc dù rất bạo lực, nhưng trong lòng mọi người rất tán thành chủ ý này. Nhưng suy nghĩ lại, hiện tại căn bản họ không biết đó là ai, làm sao đánh người ta, nghi phạm thực sự quá nhiều!

Trương Tiểu Trữ nghe vậy mỉm cười nhếch mày: “Hẳn không phải là người mua tố cáo. Chúng ta bán rẻ hơn bên ngoài nhiều, còn cho mấy cô nang mặc cả, họ chiếm mau được đồ giá rẻ, đều là chuyện có lời, họ không đến nỗi làm như vậy.”

Mọi người vừa nghe, cũng cảm thấy đúng, bắt đầu phát biểu ý kiến từng người, phân tích chuyện này xem có đầu mối gì có thể tìm ra không. Không tìm được thì coi như xong, nếu tìm được… đánh gãy răng!

“Vậy còn có thể là người nào, cửa hàng lân cận trường học ư? Chúng ta đoạt việc buôn bán của họ mà.” Minh Dương vội vàng đặt câu hỏi.

“Cũng không giống, không phải chỉ có một cửa hàng bán những đồ này, giữa các cửa hàng cũng sẽ có cạnh tranh, làm sao mấy cửa hàng biết được là ai đoạt khách của họ.”

“Đồng ý, mình cũng không nghĩ là bọn họ làm, vị trí của mấy cửa tiệm rất tốt, mỗi ngày nhiều học sinh sinh viên đi qua như vậy, chúng ta cũng chỉ duy trì vài ngày. 1200 nguyên mặc dù thoạt nhìn nhiều, nhưng căn bản không mua được nhiều đồ, nhờ cộng thêm mấy món đắt hơn chút, thật ra chúng ta bán được không nhiều lắm, bọn họ tổn thất cũng không nhiều.”

“Đúng vậy, hơn nữa Trương Thiến mang về mấy cái chuông gió, lắc tay vỏ sò vỏ ốc kia, mấy cửa hàng phụ cận đều không có bán, sao có thể gọi là giành mối làm ăn của họ được.”

Trương Tiểu Trữ gật đầu, tiếp tục phân tích: “Cho nên người tố cáo chúng ta cũng chỉ là một trong mấy loại người thôi. Chúng ta không ảnh hưởng nhiều tới lợi ích cửa hàng, như vậy loại bỏ cửa hàng, biết chúng ta bán đồ, có thể tố cáo của chúng ta, cũng chỉ còn lại có sinh viên cùng ký túc.”

Trương Tiểu Trữ phân tích không nổi nữa, sinh viên gặp các cô quá nhiều, ngoại trừ phòng mình, cơ hồ họ đều vào mỗi phòng một lần, như vậy , chẳng phải là ai cũng đều có hiềm nghi?

“Người tình nghi quá nhiều.”

“Đúng vậy, làm sao tra ra được.”

“...”

“...”

“...”

“Ừm! Khụ khụ!” Trương Thiến ho khan hai tiếng dẫn tới chú ý của mọi người, nhìn thấy mọi người nhìn sang, cô bày ra bộ dáng nghiêm túc, mình có lời phải nói.

Thật ra thì trong lòng cô đang kiêu ngạo ngửa đầu: Emma, loại cảm giác được người khác chú ý… thật là sảng khoái.

“Các cậu sẽ không quên chứ, Đào lão sư cũng đã có nói, đối tượng tố cáo chính phòng chúng ta!” Trương Thiến dừng một chút, nói tiếp: “Điều này chứng tỏ, người tố cáo biết chúng ta thuộc phòng nào! ”

Nhìn mọi người có kẻ suy tư, có người vỡ lẽ, Trương Thiến mỉm cười: “Các cậu đừng quên, những tầng khác chúng ta đều là tới tận nơi bán, bán xong đồ cũng không để lại phương thức liên lạc, cho dù có cho số điện thoại, chúng ta đều giao hàng tận nơi, họ không thể nào biết chúng ta ở đâu, tầng mấy, phòng mấy.”

“Cậu có ý gì?” Triệu Duy giống như là nghĩ đến điều gì, giọng nói kinh ngạc: “Không thể nào!”

“Không sai, người tố cáo chúng ta là nữ sinh ở cùng tầng, chỉ cần dùng mắt nhìn cũng biết chúng ta ở phòng nào. ”

Trương Thiến uống một ngụm nước, nheo mắt lại, nhìn Triệu Duy, lại nói tiếp: “Triệu Duy nói đúng, trước kia khẳng định chúng ta cũng tới tận nơi bán một số món đồ cho các học tỷ. Nhưng tại sao khi đó không truyền đến tin tức bị tố cáo? Nếu các học tỷ không tố cáo, thì bây giờ lại càng không tố cáo chúng ta, vậy mà, chúng ta vẫn bị tố cáo. ”

“Cho nên, theo như cậu nói thì người tố cáo rất cỏ thể là đồng học?!” Trương Tiểu Trữ lập tức thu nhỏ phạm vi.

“Thật là lợi hại, nhưng người bị hoài nghi quá nhiều. ”

“Hừ hừ, chân tướng chỉ có một.”

“Hừ hừ cái gì chứ, biết cậu thích xem Conan, còn phát hiện ra cái gì, nói nhanh một chút.”

Trương Thiến liếm môi nói tiếp: “Thật ra, mình không rõ lắm người đó là ai.”

Lữ Nhất Y vỗ Trương Thiến một cái: “Nói đủ rồi đó, thật đúng là biến mình thành Conan à.” Những người còn lại cũng không tin tưởng, rối rít cười Trương Thiến.

Trương Thiến hất tay Lữ Nhất Y ra, miệng nhếch lên: “Không tin thì thôi, hừ.” Nói xong, Trương Thiến thật sự đứng dậy tới ngồi trước máy tính, tiếp tục đánh máy.

“Ai, Thiến Thiến, không đến mức đó đi, sao đã tức giận như thế rồi.” Lữ Nhất Y không thể tưởng tượng nổi, thường ngày Trương Thiến không phải là người như vậy, không đến mức vì chuyện này mà tức giận.

Trương Thiến vừa “cạch cạch” gõ bàn phím, không quay đầu lại: “Hừ, ai bảo cậu hoài nghi khả năng của mình. Bất quá, chỉ cần Tiếu Tiếu đưa danh sách thành viên gia nhập hội sinh viên cho mình xem một phen, mình sẽ nói cho các cậu biết người tố cáo giả dối kia là ai!”

“Cậu cần cái đó để làm gì, không phải cậu cũng muốn gia nhập chứ? ”

“Chắc là không muốn, muốn gia nhập cậu đã sớm đăng kí, còn chờ đến bây giờ? Chẳng lẽ... Thiến Thiến, không phải là… người tố cáo nằm trong danh sách đó đi?! ”

Bàn tay đánh chữ dừng lại, Trương Thiến ấn nút lưu thật mạnh, sau đó bất đắc dĩ xoay người, nghiêm mặt, không chút thay đổi nói: “Lão đại, cậu không nói lời nào thì sẽ chết à?!”

“Ha ha, không hẳn là chết, sẽ nghẹn đến điên.” Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi bài đăng trên các wed khác đều là ăn cắp.

Trương Tiểu Trữ nói xong, chính cô và mấy người cùng phòng đều cười, sau đó giải thích nói: “Cậu yêu cầu quá đột ngột rồi, lại nói cậu cả ngày cửa lớn không ra, cửa sau không gần, mấy người trong lớp cậu biết hết sao, cứ khoác loác mặt dày nói là biết kẻ tố cáo.”

Trương Thiến khóc không ra nước mắt, điên cuồng hô hào trong lòng: Chị đây học Đại học được năm năm rồi! Nếu còn không nhận thức hết, chị tự treo cổ.

“Được rồi, chúng ta đừng chọc cô ấy nữa. Đưa danh sách cho cô ấy, mình cũng không tin, nhìn cái danh sách cô ấy có thể biết rõ là ai, đến lúc đó nói không ra thì làm thế nào!” Lữ Nhất Y nhìn Trương Thiến: “Không bằng chúng ta đánh cuộc đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.