Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Chương 32: Chương 32




Anh đang định hỏi vòi nước ở chỗ nào, chậu rửa mặt ở đâu, muốn tự mình múc nước rửa mặt, Nguyễn Khanh đã vươn tay gạt chốt mở vòi nước lên.Nước ào ào chảy ra.“Đây gọi là nước máy.” Nguyễn Khanh nói: “Vừa mở vòi nước lên, nước sẽ tự chảy ra.”Niệm Thất nhìn chằm chằm nước máy sạch sẽ chảy xuống kia rất lâu.“Một ngàn năm.” Anh nói.“Phải.” Nguyễn Khanh khóa vòi nước lại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Một nghìn năm.”Nguyễn Khanh còn muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm khiếp sợ của Niệm Thất hơn, nhưng Niệm Thất đã bước lên trước một bước, gạt chốt mở vòi nước lên, nhìn dòng nước chảy ra, rồi lại gạt xuống tắt đi, mỉm cười nói: “Biết rồi, thật là thuận tiện.”Nguyễn Khanh im lặng một lát, không cam lòng mà nói: “Tôi phát hiện anh thích ứng vô cùng nhanh, đối với mấy thứ như xe đạp này, đèn điện này, nước máy này, anh đều không hề giật mình sao?”“Đương nhiên là giật mình chứ.

Chỉ là không cần thiết phải tiếp tục giật mình nữa, dù sao cũng phải làm quen.” Niệm Thất nhướng mày nói: “Huống chi, thật ra mấy thứ này đều là đồ do thợ thủ công chế tạo ra đúng không, chỉ là qua một ngàn năm, tài nghệ đã đến mức mà tôi không tưởng tượng nổi mà thôi.”“Nhưng nói cho cùng, những thứ này được làm ra để người ta sử dụng, xe dùng để chở người và vật, đèn dùng để chiếu sáng, nước dùng để rửa mặt và để uống.

Có lẽ trên phương diện tài nghệ đã thay đổi rất lớn, nhưng cho tới bây giờ, phương diện sử dụng vẫn chưa từng thay đổi.


Tôi chỉ muốn biết rằng sử dụng chúng như thế nào và dùng như thế nào liền đủ rồi.”Lời này nói ra khiến một người hiện đại như Nguyễn Khanh hoàn toàn không thể bắt bẻ được.Cuối cùng cô nói: “Thì.”Niệm Thất: “?”“Không nên nói “liền”, phải nói “thì”.” Nguyễn Khanh nghiêm khắc nói: “Bây giờ “liền” quá nhiều trong văn viết rồi, chúng tôi đều nói “thì” trong văn nói hằng ngày.

Anh có rất nhiều thói quen nói chuyện, đều phải sửa.”Niệm Thất biết lắng nghe: “Được.”“Còn nữa, nước máy không được uống trực tiếp, nếu miễn cưỡng uống thì phải đun sôi xong rồi uống.

Có điều bình thường không có loại chuyện này.” Nguyễn Khanh tận dụng mọi thứ để phổ biến từng li từng tí về cuộc sống hiện đại cho Niệm Thất: “Anh muốn uống nước thì uống nước trong máy lọc nước, cái kia mới là dùng để uống nước.

Nước máy dùng để rửa tay, rửa mặt hay giặt quần áo đều được, còn xả bồn cầu nữa, nhưng mà đừng có uống.”Nguyễn Khanh lại dạy cách sử dụng vòi hoa sen và bồn cầu cho anh, chỉ giấy vệ sinh và cách dùng cho anh.Niệm Thất dùng đầu ngón tay vân vê giấy vệ sinh rồi hỏi: “Người ở trong tòa nhà này đều dùng cái này sao?”Nguyễn Khanh nói: “Tất cả mọi người đều dùng đấy, ngoại trừ cái này cũng chẳng có cái gì có thể dùng đâu.


Nhưng mà có người dùng giấy có chất lượng tốt hơn một chút, có người dùng giấy có chất lượng kém hơn một chút, giá cả cũng thấp hơn một chút thôi.”Niệm Thất hỏi: “Nước máy cũng vậy sao?”“Trong thành phố đều là nước máy.

Giống như tiểu khu mà tôi ở này, nước tắm rửa là nước nóng hai tư trên hai tư giờ, không cần tự đun sôi, có thể tắm bất cứ lúc nào.” Nguyễn Khanh nói: “Có điều, có một số nông thôn không có nước máy, nước mà bọn họ sử dụng là nước ngầm.

Nhưng mà có giếng điều áp, rất thuận tiện, cũng không kém bao nhiêu so với nước máy.

Dù sao cũng chắc chắn tốt hơn nhiều so với dùng thùng gỗ xách nước giếng và nước sông ở thời đại kia của anh.”Niệm Thất cảm thán: “Cuộc sống của dân chúng lại trở nên tốt như thế rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.