Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tống Tiên Sinh

Chương 9: Ba Ba



Tôi tự hầm một nồi sườn ngô ngọt, sau đó tự cảm thấy hương vị thật là ngon.

Tống tiên sinh nói với tôi sau khi tan làm trở về: "Tạm thời anh có chút việc phải làm, sáng mai anh phải bay sang Đức, sớm nhất là một tuần sau sẽ về."

Ngay lập tức, tôi cảm thấy miếng sườn trong miệng không còn thơm nữa.

Tôi cầm muôi canh suy nghĩ nửa phút, sau đó yên lặng bưng cả nồi lên đặt trước mặt Tống tiên sinh, vẻ mặt thành khẩn: "Vậy anh ăn hết nồi canh này trong tối nay đi."

Tống tiên sinh: "?"

Tôi u sầu: "Nếu không khi anh trở về vào tuần sau, nồi canh đã bị em ăn hết rồi."

Bàn tay đang kéo cà vạt của Tống tiên sinh bỗng khựng lại, mờ mịt nhìn chằm chằm tôi trong hai phút.

Tôi sờ sờ mặt: "Trên mặt em có gì bẩn sao?"

Anh ấy không nói lời nào mà cứ nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen láy, dáng vẻ khi không cười trông rất giống tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo.

Nhưng tôi lại có cảm giác hơi khó chịu.

Tống Lâm Đăng là một người rất thích cười và vô cùng lười biếng. Bình thường ở trước mặt tôi thì luôn không đứng đắn, hiếm khi để bộ mặt gần như vô cảm như vậy với tôi.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần này, lần duy nhất mà anh ấy làm vẻ mặt này với tôi chính là vào một năm trước khi tôi vừa tốt nghiệp đã vội vàng chạy đến tỏ tình với anh ấy.

Ngày đó, anh đứng ở dưới bóng cây, lập tức thu lại nụ cười lười biếng quen thuộc trên mặt, không nói lời nào mà nhìn tôi thật lâu, cuối cùng chỉ ôn tồn hỏi: "Em nghiêm túc chứ?"

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, in hằn trên vai anh, vô cùng chân thật.

Tôi gật đầu lia lịa, sợ anh không tin nên lập tức nắm chặt lấy chiếc cà vạt màu đen đang quấn quanh cổ anh rồi hôn.

Nhưng dù sao thì tôi cũng không cao bằng anh, nhón chân lên miễn cưỡng chỉ kịp hôn lên quai hàm xinh đẹp của anh.

Dừng lại vài giây, anh hơi cúi đầu xuống, tôi rốt cuộc cũng đạt được như ý nguyện mà hôn lên môi anh.

Sau đó, anh liền kéo tôi và quay đầu đi, sức lực cực lớn, tôi liếc nhìn cổ tay mảnh mai lộ ra của anh, mạch máu màu xanh lá nhàn nhạt nổi lên trên làn da trắng mềm.

Tôi hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu, anh ấy cũng không thèm quay đầu lại, lời ít ý nhiều mà nhả ra hai chữ*: "Đăng ký kết hôn."

* Bản gốc là: 领证

Tuy không thể đăng ký vì thiếu giấy tờ—— nhưng tám tháng sau cuối cùng cũng lấy thành công.

Lần cuối cùng anh nhìn tôi như thế này là vào lúc anh ấy đang tự hỏi làm thế nào để chiếm trọn nửa sau của cuộc đời tôi.

Lần này lại nhìn mình như vậy, rốt cuộc là anh lại đang cân nhắc chuyện gì? Chẳng lẽ trên người tôi còn có đồ vật gì quan trọng hơn cả hạnh phúc nửa đời sau của tôi sao?

Tống tiên sinh thu hồi ánh mắt, cởi cà vạt xuống ném qua sô pha phía đối diện, chậm rãi rót một bát canh.

Toàn bộ quá trình một chữ cũng chưa không thèm nói, cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái.

Buổi tối trước khi ngủ, tôi táo tợn kéo cánh tay anh vào lòng: "Tống tiên sinh, anh giận cái gì?"

Anh nhắm hai mắt: "Anh có thể tức giận gì chứ?"

Nghe đi, nghe đi, 90% đàn ông sẽ nói câu này khi họ tức giận.

Tôi nhéo mũi anh: "Thật sự không giận sao?"

Anh mở mắt ra, nắm chặt cổ tay tôi nhét vào ngực, giọng nói như nghẹ lại: "Được thôi, nếu em cảm thấy anh đang tức giận, thì anh sẽ tức giận."

"Được rồi, vậy tại sao anh lại tức giận?" Tôi gãi gãi ngực anh, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay khi đi làm về anh không hôn em, cũng không ôm em, không những không cùng em nói chuyện, còn không cười với em, anh thật sự vẫn còn là Tống tiên sinh của em sao?"

Anh mím môi dưới, khóe môi nhếch lên: "Hử? Em quan sát anh cần thận như vậy từ khi nào?"

"Tống tiên sinh, anh mau sờ lương tâm của mình đi rồi hẵng nói chuyện, em đối xử với anh không đủ cẩn thận khi nào vậy?" Tôi chọc ngực anh, rất bất mãn: "Em chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho anh, đồng hồ em chọn, cổ tay áo em tự thiết kế sau đó nhờ người làm... Còn nữa, anh chỉ uống duy nhất một loại cà phê, không đụng đến bất kì loại thực phẩm nào có vị xoài và không ăn thức ăn có vỏ bởi vì anh không muốn gọt. Mỗi khi ăn đều là em lột vỏ xong anh mới chịu ăn. Người khác thì toàn là bạn trai lột vỏ cho bạn gái, đến chúng ta thì thì ngược lại. Anh còn không uống sữa bò, thỉnh thoảng mới uống sữa chua, nước ngọt chỉ uống Coca không uống Pepsi, lần cuối nhìn thấy anh uống Pepsi là vào năm hai Đại Học..."

Tống tiên sinh chặn hết lời tôi, cuối cùng khóe miệng nhếch lên, cằm nhẹ nhàng cọ qua vành tai tôi, lười biếng nói: "Ngoan, anh hôn em, ôm em, cùng em nói chuyện, cười với em."

Tôi chớp chớp mắt, dùng ngón trỏ chọc ngực anh,

Anh hôn tôi một cái.

Tôi nhìn anh ấy một lúc, sau đó cũng tiến đến hôn anh.

Anh lại hôn tôi một lần nữa.

Tôi nén cười tiếp tục hôn anh hai cái.

Kết quả là đến cuối cùng cũng không hỏi được lý do anh tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.