Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 50: Lễ hội chết tiệt:cái gọi là lễ hội chết tiệt mà ai đó phải dùng hết công lực để tránh né dù chẳng biết gì!



Nam nhân nhìn con mồi nho nhỏ trước mắt, đang bị vây trong vòng tay của mình. Nữ nhân này, không có người quản liền chạy đông chạy tây, thậm chí còn định sau lưng anh tạo ra chuyện mờ ám. Anh không rõ sẽ phải gánh chuyện gì, nhưng trực giác đàn ông sống cùng thân ái hai mươi mấy năm, dù đôi lần sai nhưng không thể lầm được!

(-.- Ahaha, chỉ là đôi lần sai thôi mà. Đôi lần chắc số ít nhỉ??? Quản tốt pet nhầm, con gái à lại nhầm, thân ái nhà anh đi nha!)

Người trước mắt này, đang muốn gây chuyện, mà người lãnh hậu quả không chỉ có mình anh mà làn sống vô tâm của nữ nhân trước mắt, khi đã tính kế thì chắc chnaws sẽ liên lụy rất nhiều ngươi với mật độ là tương đương nhau cho nên, quả mìn này, tự tay anh lấy lõi vẫn tốt hơn. Tránh cho dân thường bị thân ái hại chết không hay.

(Đúng đúng, có mìn thì tự về mà thẩm, đừng có mà chia sẻ)

”Minh Thùy”

”Dạ”_nữ nhân nghe đích thị tên cúng của mình liền giật mình, trân mắt nhìn mặt than hai mươi mấy anh nờ năm trước mặt mình_[Nghiêm túc!!! Đây là muốn mở đầu nói chuyện nghiêm túc!! Không hay chút nào!]

”Em đang mưu tính chuyện gì?”

”Hả??? Làm gì có!”_như đã nói, cô ta đang ở tình trạng HP để Pk đang ở mức báo động, trung khu não bộ gần như lạc vào tình trạng đình trệ sắp sửa sang đóng băng tạm thời nên tốc độ máu cùng lưu lượng thông tin được đẩy thẳng qua não liền trở thành thân ái của sên bò. Phản ứng quả thật cực kì chân thực.

Nam nhân vẫn bộ mặt của khí trơ chăm chú nhìn nữ nhân của mình. Mà ai kia, cảm thấy tình hình hiện tại có chút không thích hợp liền hết quay đầu sang phải rồi sang trái, mắt hết dọc rồi nhìn ngang, bắt đầu ngọ nguậy ý muốn đi

”Em vẫn chưa trả lời đã muốn rời đi sao?”

Nữ chính vẻ mặt bi ai nhìn nam nhân nhà mình_”Không có mà, cho ra đi”

”Em nghĩ giấu được tôi?”_nam nhân mày hơi nhíu lại thì người kia mắt lại càng tròn hơn, biểu tình thiên chân không hề tà của mình

[Không giấu được, nhưng lén lút làm được]

Đang lúc tình cảnh nguy hiểm muôn trùng thì ngay lúc đó, một tiếng còi báo động đinh tay vang lên khiến nữ nhân bởi vì đấu mắt đến nổi bạo gan nghĩ_[Bây giờ có thể ngủ liền được không?!]_cũng giật mình, chớp mắt thêm vài lần

Còi vừa xong, màn cũng được xốc lên, nữ nhân mắt vẫn chăm chú nhìn góc cạnh gương mặt nam nhân trước mặt trong khi người kia quay đầu nhìn, sau đó thẳng người, một tay không quên bắt lấy cổ lại nữ nhân của mình, sau đó liền đồng lòng chiếu tia nhìn vào người vừa tới

Mà người tốt số đỏ cành kia lại là vị thầy giáo trẻ tuổi vừa cùng nữ nhân mất mặt so tuổi kia. Thầy vừa vào, một tay cầm theo danh sách, ngẩng đầu nhìn lên thì liền bắt gặp tình cảnh có chút khó hiểu_[Hai người này, thái độ này là sao?]

”Cậu là?”_thầy nâng kính hỏi nam nhân

Anh ta nhìn người lùn hơn mình một chút mới vào liền hỏi danh tính người không quen biết kia, hai tay trong túi quần, sải chân rộng bước lên, nhẹ nhàng lướt qua, tay vừa nâng lên màn cửa_”Xong việc tôi chờ em ở cửa”_rồi đi mất

Thầy nhìn theo cho đến khi tấm màn trở về chỗ cũ, lại nhìn đến nữ nhân đang nhìn dáo dát như đang tìm kiếm gì đó

”Em...à, cô muốn làm gì?”

”Bỏ chạy”

”…”_thầy mím môi nhìn người trước mắt, trong tay nắm sẵn dao rọc, tiến đến một bên vách lều, muốn rọc_”Khoan đã, cô còn phần thi”

”Không quan tâm, mạng cô đây quan trọng hơn”_nói rồi đang lúc định hạ dao xuống một nhát thì như nghĩ ra một việc gì đó, liền nheo mắt, quay đầu nhìn vị giáo viên kia_”Dám nói cho bết kì ai biết tôi chạy trốn thì thầy không yên đâu”_sau đó quay đầu dứt khoát hạ dao.

[Trước tiên là một đường ngang lớn! Đúng vậy, đại nhân phải cần cửa lớn để ra ngoài. Sao đó kéo dọc xuống, chính xác!!!]_nữ nhân vẻ mặt hí hửng nhìn phần bị rọc chậm rãi rời ra, đang muốn quăng dao rọc đi thì vẻ mặt liền như băng tảng ngàn năm đối với tình cảnh trước mắt này

Minh Thanh, Minh Hạ, còn có Minh Thành và Minh Viễn, thậm chí cả Minh Khải đều hai tay bắt phía trước, đồng lòng dàn hàng ngang, tập thể đều đồng loạt đeo kính đen. Nữ nhân nhanh chóng định thần liền thấy dàn fan hâm mộ trá hình đã tạo hẳn một vòng cung bao quanh lũ người trước mắt này. Cô rất bình tĩnh, vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra, nghiêng người, kéo lại góc lều vừa bị mình cắt ra, đặt trở lại vị trí cũ, thở dài, quay đầu nhìn đén nhân vật số đỏ hiện tại vẫn đang ngây ngốc đứng ở đó.

Nữ nhân liền mỉm cười thân thiện giả dối, ngoắc tay_”Thầy, lại đây, tôi có việc muốn nhờ”

[Khi hung thần vẫn gọi]_bằng một cách nào đó, dù cho lý trí phản ứng rất dữ dội đối với tình huống nguy hiểm của chủ nhân nó nhưng mà, bước chân của bản năng lại hướng về phía người bị gọi là hung thần kia_[Cho tôi xin, tôi mới ở đây được hai năm thôi, vừa lên làm giáo viên chính thức thưa cô!! Rốt cục đời trước tôi gây nên tội gì!]

Thầy bước đến, nữ nhân cũng không dài dòng_”Giữ hộ!”_tận mắt, chắc chắn vị giáo viên giữ lấy góc màn kia, mặc kệ vẻ mặt không cam tâm kia, nữ nhân liền chậm rãi lùi, sau đó thật sự xoay người, bỏ chạy.

Nhanh chóng mở màn lên, nụ cười chưa kịp nở thì lại đông thành hóa thạch ngàn năm. Trước mặt vậy mà lại là Minh Quỳnh cùng cậu nhóc mafia tay cũng đang giơ ra động tác chuẩn bị vén màn. Vậy là sau mắt nhìn nhau, một có chút ngạc nhiên, một khác thì liền nhướn mày tỏ vẻ đắc thắng còn một thì như cá chết trôi vào rọ.

”Chị biết bọn tội đến tìm à?”

”Tốt nhất bây giờ để tôi đi”

Pong!

”Trước khi cuộc thi nấu ăn bắt đầu, xin mời mọi người bước đến bàn này, tự tay viết, trang trí slogan cho chính đội của mình”_người dẫn chương trình trông rất vui vẻ một tay cầm mic, một tay cầm kem tươi hướng đến bàn giấy đầy màu vẽ bên trên

Hai mươi đội bước lên chiếc bàn cực lớn, lấy dụng cụ mình muốn, sau đó trực tiếp ngồi xuống đất, bắt đầu trang trí lên tấm bìa cứng với kích thước cùng khung gỗ đã được làm từ trước.

Nữ nhân mắt cá chết nhìn qua nam nhân đang ăn ý viết chữ còn cô gái khác thì lại e thẹn trang trí cho, rồi lại quay đầu, hạ mắt nhìn xuống Minh Quỳnh đang hí hứng bày vẽ đồ đạt ra

”Này, tại sao tớ và cậu lại cùng đội, rõ ràng trông cậu già hơn tớ mà”

Minh Quỳnh không chấp vặt, cô vẫn rất vui vẻ chuẩn bị cọ vẽ cùng màu_”Bốc thăm thôi, mà không nghĩ cậu thật sự đi”

”Hiện tại đang rất hối hận đây”_nữ nhân ngồi sụp xuống, mặt ụp xuống hai đầu gối, tay vươn ra bức cỏ vứt bỏ tứ tung

Minh Quỳnh nhìn qua vẻ mặt chán chường muốn chết của nữ nhân, sau đó như nhớ hoặc ngộ ra điều gì, nhìn cô cười đầy bí hiểm_”Ngại ngùng à?”

Nữ nhân đối với thái độ mập mờ trêu ghẹo này liền chau mày_”YA!”

”Rồi, giờ muốn viết gì đây?”_Minh Quỳnh chậm mật, tay kia kéo lên ống tay áo mình, troong rất có khí chất.

Chỉ là nữ nhân vẫn bộ mặt và đôi mắt cá chết nhìn qua hướng đèn flash vừa bất cẩn nháy lên kia thì liền thấy được cậu nhóc mafia, mặc kệ bạn cặp của mình là một người con trai khác trông có vẻ đang rất khó khăn trong việc nên viết thứ gì lên tấm giấy đang thương lem đầy mực kia hiện tại lại mang hẳn ra máy ảnh, hết đứng lài lùi tìm góc chụp đẹp. Nữ nhân suy nghĩ mang đậm chất khinh thường, thờ ơ trả lời câu hỏi của Minh Quỳnh_”Nấu ăn là bàng môn tà đạo!”

Minh Quỳnh ngẩng đầu nhìn nữ nhân, nữ nhân cũng ăn ý hạ mắt nhìn cô, bình thản hỏi_”Cậu, biết nấu ăn mà đúng không?”

Minh Quỳnh chậm rãi lắc đầu

”Ghi thức ăn nhanh vạn tuế cũng không tệ”

Minh Quỳnh nghiêng đầu, chau mày có chút đắn đo, sau đó nhún vai_”Bàng môn tà đạo vẫn mượt hơn”_trực tiếp hạ cọ, viết

”Không sợ người ngoài nghĩ chúng ta không những là nữ nhân mà còn bất tài nữa à?”

”Vậy tớ ghi Siêu cấp đầu bếp được không”

Nữ nhân xoa cằm, nhướn mắt nhìn trời không những xanh mà còn nắng chói chan bên trên, sau đó gật gù_”Tốt nhất vẫn là nên thành thật. Giờ ghi 'thứ cho tôi vô năng' cũng được, tớ thì không sao đâu, nếu cậu sợ ngại thì tùy ý cậu. Nhưng cậu phải nấu ăn!”

”Thành thật mới được khoan hồng”_Minh Quỳnh giơ lên cọ vẽ trước mặt mình, đọc lên sự thật

Viết xong, cả hai chuyển sang trang trí, tình cờ đều đồng lòng vẽ máu nhỏ_”Nghe đồn lễ ma cuối tháng mười”_nữ nhân còn rất tự nhiền, vẻ thêm gà nhỏ ở cuối dòng chữ

”Không phải là đồn, mà là nghe truyền”

”Tổ chức sớm cũng không tệ”

”Này, không nên tự hạ thấp bản thân như vậy, chúng ta là bắt kịp trào lưu”

Minh Quỳnh nghe xong, liền gật đầu đồng thuận ngay và luôn, không hề để tâm tới thứ họ vừa viết cũng như vừa phát biểu xong. Có vài người nhìn qua, liền vô tình nhìn thấy bản chữ của hai người không khỏi có chút e ngại.

Đường đường là hai cô gái, trông cũng rất khá, vậy mà lại....

Trang trí xong, thời gian cũng vừa đủ, mọi người mang trở về trạm của mình, liền có người thay họ gắn lên slogan, người được phân công gắn bản cho hai người, vừa gắn bản, lại vừa lén lút nhìn lên.

Trong lúc đó, đề cũng được đưa ra, đơn giản là nấu món bản thân cảm thấy tự tin nhất. Nữ nhân vẻ mặt thờ ơ, quay qua nhìn Minh Quỳnh_”Này, nấu cơm đi”

”Nấu thủ công đó”

”Vậy dẹp, chiên trứng đi, tớ một quả, cậu một quả. Tìm thêm xúc xích nữa là được”

”Này, cậu có thật sự là nhà văn không vậy?”

”Không lẽ là người ghi nợ?”

”Vế sau trông thích hợp hơn”

”Vậy giờ nấu gì?”

”Không biết”

Rồi cả hai rơi vào trâm mặt, không hẹn mà gặp đưa tay, bắt lấy cằm, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian nghiêm túc suy tư của hai người, mắt liền 'vô tình' nhìn về phía của nam nhân nhà mình, một người thì thán phục, còn một người lộ ra vẻ kinh bỉ

Cậu nhỏ và nam nhân, trông có vẻ đều đứng ở vai trò bếp chính. Người giơ điện thoại lên chụp cũng không hề ít. Lại 'vô tình ' nhìn đến khán giả đang đứng xem người phòng kính liền thấy được mọt đoàn người nhà của nữ nhân, hiện tại vẫn đeo kính đen, khoang tay trước ngực ý bảo _' Đừng hòng chạy thoát'

Xung quanh họ mười bước, đều không có ai đứng gần để chiếm tầm nhìn. Nữ nhân nhìn xuống bán trống của mình, lại nhìn qua khu để thực phẩm tách biệt bên kia, nghiêng đầu hướng Minh Quỳnh vẫn đang chăm chỉ nhìn người đàn ông của cuộc đời cô. Nữ nhân đưa chân, đá nhẹ người bên cạnh_”Search công thức xem xem”

Minh Quỳnh giật mình, máy móc mang ra điện thoại, sao đó mới thật sự rời mắt, quay qua hỏi nữ nhân_”Cậu, muốn làm món gì?”

Nữ nhân đưa mắt nhìn đi nơi khác, suy nghĩ_”Cậu thích món gì?”

Minh Quỳnh đảo mắt_”Mì gói”

Một lần nữa, cả hai lại trầm mặt

”Chúng ta thật đặc biệt”_nữ nhân vẻ mặt như vừa phát hiện ra đều thần kì, cực kì nghiêm túc

”Ừm ừm”_Minh Quỳnh bên cạnh gật gật đầu, bỗng nhớ ra một điều gì đó, quay qua nhìn nữ chính_”Cậu thích ăn đồ ngọt mà nhỉ?”

Nữ nhân ngẩng đầu, miệng cùng mắt đều mở to, vỗ tay vào nhau_”Phải ha, đồ ngọt”_nhưng ngay lập tức liền trở về vẻ mặt thờ ơ_”Trở về trước chữ đò ngọt dùm đi”

Tiếp tục trầm mật

”Hay là cứ nấu đại đi”

”Có người đưa cậu cốc nước, bảo là thuốc độc, cậu liền tự an ủi là nước cam mà uống à?”

Vẫn là trầm mặt

(Mấy người bằng niềm tin mà sinh sôi hả?!?!)

Trong khi bên đây không khí trong có vẻ càng ngày càng u ám thì xung quanh bọn họ. Chính xác, bằng một cách vui vẻ nào đó, mà bàn của nữ chính cùng cô bạn thân lại ưu ái tọa lạc ngay vị trí trung tâm của tất cả.Những tổ nhóm kia đều khí thế chuẩn bị nguyên liệu và hiện tại đang chuẩn bị nấu từng phần của món ăn họ muốn. Năm vị giám khảo lúc này bước vào, bắt đàu tản ra vonngf qua từng nhóm một để quan sát.

Một người nhìn qua một người, đưa tay lên che miệng, nghiêng qua nói nhỏ_”Thí sinh bàn mười không tham dự sao?”

”Trong danh sách có tên mà, mà cố vấn Minh cùng với một người chị nào đó của nhà họ Dương”

”HỌ DƯƠNG?!”_người giám khảo đó kiềm không được, trợn mắt nhìn qua bàn trống kia_”Tôi phải đi qua mới được, cậu xem nhóm khác đi”

”Được”

Người đó đi đến bên bàn của bọn họ, nhìn xuống, mọi thứ vẫn nguyên đó, mới tinh và bóng loáng. Thậm chí lọ đường hoặc thứ gì đó dường như chạm tới cũng chưa được chạm. Cô nghiêng đầu, liền thấy đưuọc hai vật thể cử động bên dưới, bước qua một chút thì thấy hai người đang ngồi khoanh chân trên sàn gỗ. Mỗi người cầm mọt con dao tỉa nhỏ cùng củ cải à cà rốt lên, đang hý hoáy viết hoặc khắc thứ gì đó. Cô ta có chút ngạc nhiên, cúi người định vươn tay chạm vai nữ chính thì bất ngờ, vai cô lại bị bắt bởi một người.

Giật mình quay đầu thì đã thấy Minh Khải mặt lạnh đứng đó, mặt cô liền tái đi, nghĩ muốn chạy, nhưng bả vai lại bị nắm chặt muốn, vùng vẫy cũng khó.

”Ể, mùi nước hoa này nghe thật quen nha”_nữ nhân bất chấp, quay người, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy được Minh Khải cùng dáng người có chút quen mắt, sao đó liền híp mắt cười_”Cuối cùng cô cũng cho biết giữa hai người có đứ nhỏ rồi à”

BÙM!!!! Nữ chính cô chính là quăng cả tấn mìm vào bầu không khí mà không chút ngại ngần. Ai biết được bên ngoài ngây thơ kia hiện tại chính là đang rất kiềm nén để không phát ra nụ cười toan tính từ thanh quản. Minh Quỳnh nghe nói cũng ngạc nhiên nhìn lên, mỉm cười phẩy tay nhìn bóng dáng của người phụ nữ đang run rẩy trước mặt_”Hey Ly, sao rồi, cậu nhóc vẫn khỏe chứ”

”Em..”_Minh Khải mày chau thật chặt nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Anh cứ nghĩ, năm đó bỏ rơi người con gái này, sẽ có thể cô buông tay mà tìm cuộc sống mới, không ngờ, bản thân lại mang đến cho cô một gánh nặng khác mà anh thậm chí không hè hay biết đến sự tồn tại nhỏ bé kia

Cô mím môi, cố gồng mình dằn lại từng đợt run rẩy_”Xem như chưa từng nghe chuyện gì đi, đừng lo lắng, giữa tôi và ngài sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu”

Nhướn mày, phủi xuống cả người đầy hành lá của mình, hấp mũi, một tay gác lên vai Ly, vẻ mặt bỡn cợt, đưa tay cầm lấy khuôn mặt của Ly_”Khải à, ra ngoài đi, tôi sẽ giải quyết”

Anh có chút bất đắc dĩ, buông tay, quay đầu đi, một giây cũng không có ý ngập ngừng mà bên ngoài, dàn tùy tùng cũng đã tháo kính, mặt áp sát vào kính để xem cho rõ mặt cô gái tên Ly kia khi mà Minh Khải thì không quay đầu còn cô thì cứ đăm đăm nhìn theo, hai nắm tay xiết chặt. Dự là có ý định xông lên đánh người.

Minh Khải đi, nữ nhân cũng đánh nhẹ vào vai cô gái, đến chỗ trống duy nhất của hai người. Cả ba liền tạo thành tam giác lại với nhau

”Sao mà chạy vô đây được vậy?”_Minh Quỳnh một bên vui vẻ xếp hành dài tạo thành bàn cờ lớn

”Giám khảo là người làm cùng, ông ấy muốn tôi đi thay”_cô co lại chân, cúi mặt trông rất buồn

Nữ nhân liếc nhìn qua, bắt đầu nhặt vào mớ củ cải mình cắt nát ra để làm quân cờ_”Có vài chuyện tôi vẫn luôn không nói. Chị biết mà, tôi cũng đâu có tốt đẹp gì”

Cô cũng không ngạc nhiên, chỉ nhẹ gật đầu_”Tôi biết cô là gia chủ họ Dương. Lần đó nghe tin cô chết tôi cũng rất bất ngờ, cũng có chút sợ hãi. Hôm nay, vừa thấy cô, tôi lại thấy có chút vui vẻ”

”Tại sao?”

”Bởi vì còn có rất nhiều người chờ cô. Cô mà bỏ họ đi thì cô mới thật sự là không tốt đẹp. Vả lại, nhà họ Dương đều là ích kỷ, nên tôi đã thật sự sợ hãi. Sợ cô sẽ bỏ anh ta lại một mình”

Nữ nhân tay dừng lại hoạt động, rồi lại ngước nhìn Minh Quỳnh vẫn một mực yên lặng cúi đầu, xếp quân cờ

”Im miệng”

”Tôi biết cảm giác yêu một người đến xem họ như là không khí xung quanh như thế nào. Anh ta lại còn nhìn cô từng ngày lớn lên....”

”Năm đó chính tôi là người yêu cầu Minh Khải đẩy cô rời đi mà không giết cô dù cho cô biết quá nhiều. Bởi tôi không muốn cháu của mình chưa ra đời thì lại không tồn tại”_nữ nhân không cho Ly nói tiếp, bình thản đi lên một quân cờ củ cải, mặc kệ cho sự kinh hoàng của cô gái kia_”Năm đó, chúng tôi gặp vài biến cố, Minh Khải thậm chí đã chuẩn bị tâm thế có thể chết bất cứ lúc nào. Cô trách chúng tôi ích kỷ, cũng không tệ. Ít ra tôi biết cô vẫn còn yêu anh họ của tôi. Vậy là đủ rồi. Hiện tại mọi chuyện đã ổn thỏa, Minh Khải cũng không làm cho bên dưới, cô cũng không cần phải bắt anh cứ suốt ngày tẩy trắng. Mọi thứ đều được giải quyết. Giờ chỉ cần cho bánh bao trở về nhà nội là được”

Ly trân mắt nhìn gi chủ họ Dương. Bao năm qua, cô là nhờ sự giúp đỡ của người này mà cuộc sống có thể nói là đủ đầy, nghĩ nữ chính chính là hiểu cho sự thống khổ của cô, cô thật sự rất biết ơn, gần như xem người này như người nhà. Mà hiện tại lại như bị lừa gạt. Ly đứng dậy, cúi đầu_”Tạm biệt”_rồi rời đi

”Đây là cách cậu thuyết phục người khác sao?”

”Đùa à, tớ mà dùng cách này thì hiện tại đã dọn tới nhà cậu ăn bám lâu rồi. Sẽ bị cả Dương gia truy giết can tội phá hoại đó”

”Cậu có thể làm cách khác”

”Không thích. Cô ta đau, nhưng những gì Minh Khải lãnh cũng đâu ít”

”Không phải là do cậu tạo?”

”Ya!!! Thái độ thế hả?”

”Tớ chỉ thấy không ổn, chị ta không mang đứa nhỏ chạy đi luôn chứ?”

”Thoát được móng vuốt của con sói ngoài kia được đi rồi hẳn nghĩ tiếp”

Minh Quỳnh nghe vậy, sắc mặt liền tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, lại cúi đầu_”Chúng ta còn nữa tiếng nữa”

Cả hai lại lần nữa trầm mặt,điện thoại rung, mở ra liền thấy tên người gởi là Minh Khải_

Không nghĩ nhiều, nữ nhân liền đứng dậy, dùng sức quăng điện thoại đi. Ngay chỗ vị giám khảo đang đứng đó, cúi đàu ghi chéo gì đó thì liền nghe một tiếng va chạm, rơi rớt rồi vỡ nát bên tai mình, nhìn xuống lại thấy một viếc điện thoiaj đã tan thành từng mảnh, mắt ngay lập tức phóng đạn nhìn về phía người đang giữ tư thế ném đồ kia_”Thí sinh kia, trừ mười điểm”

Nữ nhân vẻ mặt oán hận, nghe xong liền làm ra bộ mặt không quan tâm, nhún vai, tiếp tục lặn xuống_”Xác định rồi, xong vụ này tới thẳng trại tập huấn!! Cậu cũng phải đi, cậu là giáo sư tâm lý, tớ sẽ là người tphuj tá! Phải đi, nơi này quá nguy hiểm để những người như chúng ta tồn tại”

Minh Quỳnh bộ mặt ngây dại nhìn bạn thân của cô. Chính là đừng mong thay đổi gì cả.

Thời gian đã ddiemr, người cần phải nộp mạng thì cũng phải đi nộp mạng. Mỗi nhóm đều đứng phía sau món ăn của nhóm mình. Nữ nhân cùng Minh Quỳnh, vẻ mặt đều cực kì nghiêm túc đứng trước bàn không. Đang lúc mọi người nhìn qua, xì xầm, cười cợt một chút thì bỗng nhiên lại có hai người thanh niên mang qua đĩa cùng bát đã có thức ăn được trang trí một thanh đạm, một cầu kì bên trong đến trước mặt hai người, rồi lại trở về, mang đến thêm mấy thứ khác. Một lúc sau, sau khi trước mặt hai người đã đầy ắp thì hai người thanh niên mỗi người lại đứng bên cạnh mmột người con gái một ngạc nhiên, một lại thờ ơ nhìn nơi khác

Nhóm thi gần đó đều khó hiểu, nhìn quanh tìm kiếm bạn cặp của hai người nhưng bỗng nhiên lại không thấy đâu. Có người nhịn không được liền lên tiếng

”Không công bằng!”

”Cô muốn giải nhất sao?”

”Tôi không cần giải, tôi muốn công bằng”

”Vậy công bằng của cô là gì?”

”Cô không tham gia nấu, sao lại có thể lấy thành phẩm của người khác thành của mình như vậy”

Nữ nhân chau mày, nhìn một bàn đồ ăn thanh đạm trước măt_”Có biết hay không im lặng, chấp nhận đứng ở phía sau chính là một loại giúp đỡ?”

“....”_này là mắng người hay là thanh minh cho tội lỗi của bản thân_”Nhưng tôi vẫn không đồng ý”

”Bà thím à, còn cái gì nữa”

”Không đồng ý là không đồng ý”

”Bà thím à, này không phải nhà của cô đâu, không có bộ luật một là tôi luôn đúng, hai là tôi sai, nên xem lại điều một. Về nhà mà chơi gia đình đi bà thím”

”….”

Nam nhân hạ mắt nhìn nữ nhân nhà mình bởi gì đang tức giận, lại bị bắt tội nên liền nhân cơ hội tạt hết sang cô gái trẻ bên kia, ai biết được, chỉ trách cô ta ngu ngốc mà chọc nữ nhân nhà anh_[Xem ra giận thật rồi]

(Xin đừng chọc giận người cao tuổi)

Lúc công bố kết quả, không ngờ cô gái trẻ kia cùng em trai được giải nhất, nam nhân cùng cậu nhóc được giải nhì còn giải ba, không cần quan tâm. Cô gái trông rất vui mừng vì phần thưởng là tiền mặt. Nhưng mà quà nữa đường đến tay lại bị thu lại, đưa sang cho nam nhân cùng nữa nhân.

Cô lại đang tính cãi thì người em trai bên cạnh đã kéo lại_”Chị à, lúc nãy, chị bảo không cần giải”

“....”

Nữ nhân bên đây đảo mắt, phẩy tay nói với người mang giải qua cho mình_”Không cần, của ai người đó nhận”

Người đưa nhìn giám khảo, giám khảo lại nhìn nam nhân, thấy anh không để ý thì gật đầu, người mang giải lại chạy trở qua bàn của cô gái, cô mím môi_”Tôi không nhận, trước đó...”

”DẸP CÁI SĨ DIỆN CÔNG BẰNG ẢO CỦA CÔ ĐI!!!”_nữ nhân tức giận quát rồi rời đi kéo theo quân đoàn của mình khiến cho cô gái nhỏ bên kia giật mình nhìn theo

Cậu em trai có chút run rẩy khi thấy trước khi Minh Thanh rời đi có tháo kính xuống liếc nhìn cậu, kéo áo chị mình, nho nhỏ nói_”Chị à, họ là người nhà Dương gia, còn anh trai kia chính là con nuôi, cũng là người thừa kế chính thức của tập đoàn Lý gia, người xây nên ngôi trường này...”

“....”

Người xung quanh có thể biết nam nhân là ai, cho nên ngay từ lúc anh mang thức ăn qua, còn đứng cạnh nữnhân, họ liền thôi bàn tán, lúc anh nhìn đến thì nhanh chóng cúi đầu né tránh. Mà hiện tại, thấy nữ nhân đi ra, còn có một đoàn người của Dương gia theo sau liền thầm cầu may cho chính mình cũng cầu ăn cho cô gái nhỏ kia

Nghe nói Dương gia, có thù tất trả, mà Lý gia, lại là phương thức hỗ trợ luôn có khi Dương gia cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.