Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 19: Chấn chỉnh phu cương việc thứ năm: phải biết ‘vô lại’ với thê tử



Đỗ Thu Nương ngước đầu cười, nện một quyền lên người Phạm Trường An, rồi lại kêu “Phạm Trường An!”

“Ta ở đây!” Phạm Trường An cũng toét miệng cười đáp.

“Phạm Trường An! Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương lại kêu thêm mấy tiếng nữa.

“Ta đây!” Phạm Trường An đỏ mặt đáp. Đỗ Thu Nương kêu một tiếng, hắn lập tức ứng một tiếng. Mặt hắn càng ngày càng đỏ, mắt cũng càng ngày càng sáng, thấy nàng vui vẻ, hắn vui lây, nhất thời quên mất sự ngượng ngùng lúc đối mặt nàng, vòng tay qua hông kéo nàng lại gần, muốn giở trò.

Hắn có thể không giận nàng, nhưng có một chuyện, lại không thể quên, chính là: phải chấn chỉnh phu cương.

Thừa dịp Đỗ Thu Nương đang vui vẻ, Phạm Trường An bất ngờ vươn tay, đánh một cái “Bốp” lên mông nàng. Dĩ nhiên, nghe thì có vẻ vang nhưng thực chất cũng chẳng dùng bao nhiêu sức. “Phạm Trường An!” Nàng hét lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn hắn rồi lập tức ôm cổ hắn cắn một cái.

Phạm Trường An rụt cổ, thả lỏng hông Đỗ Thu Nương ra, lui về sau mấy bước, vươn tay che chỗ bị cắn, bĩu môi trách, tỏ vẻ như hắn bị oan ức lắm, “Thu Nương, nàng đã chính miệng đồng ý: sau này sẽ không đánh nhau với người khác nữa, nếu không, ta sẽ đánh mông nàng!”

Tay Đỗ Thu Nương đang giơ giữa không trung, nhất thời dở khóc dở cười, không biết làm sao. Phạm Trường An lần trước bị say mà lại thu được nhiều lợi thật, ‘được ăn thịt’, được nói hết những lời muốn nói, còn không quan tâm nàng có đồng ý hay không đã tự quyết định.

Quả là cảnh giới tối cao của sự vô lại!

“Vậy sao mới rồi chàng lại có thể đi kiếm chuyện với người ta?” Đỗ Thu Nương không phục, bắt bẻ.

Phạm Trường An ưỡn thẳng lưng, đáp một cách hùng hồn “Dĩ nhiên là được rồi! Ta dùng trí chứ không hề cậy mạnh!”

“Ý của chàng là nói ta thô lỗ, chỉ biết cậy mạnh?” Đỗ Thu Nương đen mặt, hỏi với giọng uy hiếp.

“Không, không phải….” Phạm Trường An vừa lùi vừa giật giật khóe miệng, rốt cuộc nói “Trương Nguyên Bảo, Triệu Kiếm Nhận không phải dạng người lương thiện, nàng không nên đối đầu trực tiếp với bọn hắn.”

Triệu Kiếm Nhận là côn đồ giả dạng thư sinh, bề ngoài lịch sự, nhưng bên trong thì bẩn thỉu không chịu nổi, người không biết, sẽ cho là hắn phóng khoáng, không gò bó theo khuôn phép. Trương Nguyên Bảo cũng là kẻ có một bụng chữ, được tiên sinh trong học đường khen ngợi nhiều lần, nhưng….

Phạm Trường An thầm nghĩ, ngày đó hắn khiến Trương Nguyên Bảo mất mặt, Trương Nguyên Bảo vẫn có thể nhịn được, sau đó mỗi khi gặp hắn lại tỏ vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, đã khiến hắn thấy lạnh cả người. Hắn không sợ người liều mạng ngay trước mặt, chỉ sợ kẻ âm hiểm tính kế sau lưng.

Trương Nguyên Bảo không những có thể nhịn nhục mà còn có thể tỏ vẻ hào phóng độ lượng, người như vậy nếu nàng thật sự đắc tội hắn, về sau không biết hắn sẽ nghĩ ra những trò ghê tởm gì để đối phó nàng nữa.

Phạm Trường An nói rõ tất cả những sầu lo của mình với Đỗ Thu Nương. Nàng nghe xong, im lặng nhìn hắn chằm chằm mãi làm hắn bỗng dưng thấy lạnh cả người

Đột nhiên Đỗ Thu Nương giơ tay lên. Phạm Trường An sợ hãi định né, nhưng đã bị nàng nắm được. Sau đó, nàng cúi người, hôn lên môi hắn một cái.

“Chàng nói đúng, lần này, ta nhận!” Đỗ Thu Nương cười nói, hông xong định thả Phạm Trường An ra. Nhưng hắn đã nhanh chóng vươn tay ra ôm thật chặt hông nàng, không chịu buông.

Không khí trong phòng càng ngày càng nóng.

Đỗ Thu Nương cảm thấy trên người rất khô nóng còn Phạm Trường An đang chôn đầu trong ngực nàng, cũng đã bắt đầu thở dốc bất thường.

“Thu Nương….” Phạm Trường An ngẩng đầu, đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền tới tiếng của Phạm lão thái thái “Giờ còn sớm quá ha!”

Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nhìn nhau, hai người đồng thời le lưỡi một cái, sau đó thay y phục đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, hai người thấy có mấy thôn dân vẻ mặt hết sức hưng phấn chạy ngang cổng nhà, Đỗ Thu Nương bèn chạy ra ngăn một người lại hỏi thăm thử xem có chuyện gì.

Vừa nghe nàng hỏi xong, người nọ đã cau mày chậc lưỡi, nói, “Thiệt là đồi phong bại tục! Vừa rồi Tô quả phụ ra bờ sông giặt y phục, bị hai nam nhân đùa giỡn!”

“Bị….. bị đùa giỡn?” Đỗ Thu Nương lập tức nhớ tới tính tình lẳng lơ của Tô quả phụ, nàng ta mà bị đùa giỡn? Nàng ta còn hận sao không bị người ta đùa giỡn ấy chứ!

Tô quả phụ, Triệu Kiếm Nhận và Trương Nguyên Bảo, quả là tuyệt phối! Đỗ Thu Nương cười thầm trong bụng, về nhà kéo Phạm Trường An, nói “Trường An, đi! Chúng ta đi xem náo nhiệt!”

Trước cổng thôn có một bãi đất trống rất rộng, giờ đang đông nghẹt người, đuốc nhiều tới nỗi cơ hồ sáng rõ như ban ngày.

Đỗ Thu Nương hòa vào đám đông, liếc Trương Nguyên Bảo đang bị vây ở giữa, trên người hắn khoác một tấm vải trải giường cũ ai đó cho mượn, tóc tai rối bù, nhếch nhác chưa từng thấy. Nhưng hắn vẫn ngẩng cao đầu như mọi khi, dường như việc bị người khác nhìn chằm chằm và chỉ trỏ cũng không ảnh hưởng chút nào tới phong thái của hắn.

Đỗ Thu Nương vừa mới nhìn sang thì bắt gặp tầm mắt Trương Nguyên Bảo cũng đang xuyên qua đám đông nhìn thẳng về phía nàng. Miệng hắn mím thành một đường, khóe miệng hơi nhếch lên. Có lẽ mọi người không biết, nhưng nàng từng là thê tử của hắn ở đời trước, nên vẻ mặt đó của hắn nàng biết, lúc này sự kiên nhẫn của hắn đã tới cực hạn.

Tô quả phụ khóc đến sắp ngất, đập tay xuống đất gào “Thôn trưởng! Trượng phu ta đi sớm, không còn ai để cậy nhờ! Chuyện này ngài phải làm chủ cho ta mới được! Sáng sớm hôm nay, ta ôm y phục ra bờ sông giặt như thường lệ, thì bỗng nhiên hai nam nhân này lại xuất hiện với tình trạng không một mảnh vải che thân! Nghe nói bọn họ là người đọc sách, sao có thể làm ra cái việc trần truồng giữa ban ngày ban mặt, trốn ở trong nước để đùa giỡn lưu manh được chứ?”

Hiện tại, Trương Nguyên Bảo đang cảm thấy rất mất mặt, có thể nói là mất mặt nhất từ trước tới giờ. d'iễn.đ.'àn/lê,qcfuý,đơôn Tới nay, hắn có hai lần chịu nhục, một là vì Phạm Trường An, còn lần này ngay cả người để hận cũng tìm không ra. Lần trước là ảnh hưởng tới danh dự, lần này, hắn trần truồng đứng trước mặt mọi người.

Giọng Tô quả phụ kia thật là lớn! Trương Nguyên Bảo thầm nghĩ. Nhưng hắn không sợ, Tô quả phụ là người thế nào khắp thôn ai không biết, còn thanh danh của hắn trước giờ vẫn rất tốt, hôm nay chỉ là một sự cố nho nhỏ, mất mặt chỉ vì trần truồng đứng trước mặt mọi người thôi, chứ sẽ không ảnh hưởng tới danh dự.

“Trương Nguyên Bảo….. Trương Nguyên Bảo!” Trương Nguyên Bảo nghe có người kêu, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt khiếp sợ của thôn trưởng, “Ngươi có giải thích gì không?”

Có cái gì để mà giải thích….. Trương Nguyên Bảo tự giễu. Hắn kéo Triệu Kiếm Nhận lên bờ tìm y phục, nào biết y phục đã biến đâu mất tiêu, lại xui xẻo đụng phải mụ quả phụ này, vừa thấy bọn hắn đã hét một tiếng thật to kêu mọi người tới. Triệu Kiếm Nhận hoảng hốt, vội vàng kéo hắn quay xuống sông núp tiếp. Rồi, người vây xem càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, cho đến khi thôn trưởng tới, phái hai thanh niên cường tráng bắt bọn hắn lại. Hết chuyện!

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trương Nguyên Bảo, mặc dù có quấn một tấm vải che thân, nhưng hắn nghĩ, còn không bằng cởi hết ra cho rồi.

Trương Nguyên Bảo nhìn Đỗ Thu Nương, hết sức khó hiểu….. Lúc trước, chắc chắn nàng ta có thích hắn, nhưng khi nàng ta dùng hết sức đánh hắn thì lửa giận trong mắt nàng ta còn chứa những hận thù khác nữa. Mặc dù hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân, có thể nói là hiểu nữ nhân khá rõ, lần ở trong rừng kia, hắn rõ ràng thấy được Đỗ Thu Nương nhìn hắn như nhìn một kẻ phụ lòng, bội tình bạc nghĩa. Hắn phụ lòng Đỗ Thu Nương?

Tầm mắt Trương Nguyên Bảo lại rơi vào hai bàn tay đang giao nhau của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, trong mắt bỗng toát lên lửa giận.

“Thu Nương, chúng ta về thôi!” Phạm Trường An kéo tay Đỗ Thu Nương nói. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với mấy vụ này.

Đỗ Thu Nương mỉm cười dịu dàng, đáp, “Ừ!”

Tô quả phụ vẫn còn đang khóc lóc kể lể không ngừng, còn Trương Nguyên Bảo vẫn đứng cúi đầu.

Sau khi sống lại, Đỗ Thu Nương đã từng nghĩ rất nhiều lần, và đưa ra kết luận: nàng không nên trực tiếp giết chết Trương Nguyên Bảo. Đối với kẻ coi trọng thanh danh như hắn, nên để cho hắn thân bại danh liệt mới là biện pháp trả thù tốt nhất. Tựa như hôm nay, hắn trần truồng đứng, tiếp nhận ánh mắt dòm ngó soi mói của mọi người.

Đời trước không làm được, đời này Trường An đã giúp nàng thực hiện. Như vậy là đủ rồi!

Từ nay về sau, kẻ tên ‘Trương Nguyên Bảo’ đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nàng nữa. Chỉ cần hắn không cố tình gây chuyện với nàng, thì hai người sẽ là hai thế giới khác nhau.

Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương về tới nhà, dĩ nhiên lại bị Phạm lão phu nhân răn dạy một hồi. Đến lúc được ăn cơm thì Phạm Trường An đã đói sắp chết, ăn hết hai chén lại đòi bới thêm. di;ễn.đ'àn/lê.qu]ý,đ:ôn Đỗ Thu Nương vừa lén đá hắn ở dưới bàn, lại vừa nháy mắt ra hiệu.

Phạm Trường An đành đáng thương buông cái chén xuống, uất ức nghĩ thầm, chẳng lẽ Thu Nương chê hắn ham ăn sao…..

Phạm Trường An lưu luyến nhìn lại mấy món Đỗ Thu Nương đã làm trên bàn ăn một lần nữa rồi mới nói với Phạm lão phu nhân, “Tổ mẫu, tôn nhi no rồi.”

Phạm Trường An ‘đau khổ’ lê tấm thân vẫn chưa ăn no về phòng. Ai ngờ, chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương đã lén lút bưng một bầu rượu nóng và mấy món nhắm đi vào, đặt trước mặt hắn, cười nói, “Trường An, đây là phần thưởng cho chàng!”

“Phần thưởng?”

“Ừ!” Đỗ Thu Nương gật đầu xác nhận, “Phần thưởng vì chàng đã giúp ta trừng phạt kẻ xấu!”

“À….” Phạm Trường An lặng lẽ liếc bầu rượu kia, đang do dự có nên uống hay không thì Đỗ Thu Nương đã bưng ly rượu lên, uống sạch một hơi. Hắn muốn cản cũng không kịp, đành phải bắt chước nàng, cũng cầm ly rượu lên uống hết.

“Trường An, sao chàng không hỏi ta vì sao ta đánh hai tên kia?” Đỗ Thu Nương hỏi.

“Nàng không phải là người cố tình gây sự, vì vậy nàng đánh hai tên kia, tất nhiên là vì bọn hắn đã có lỗi với nàng!” Phạm Trường An lập tức nghiêm túc trả lời.

“Nói rất hay!” Đỗ Thu Nương cười vui vẻ nói, cộng thêm hơi men từ ba ly rượu đã uống, mắt nàng giờ giống như đang phủ một tầng sương mờ, lộ ra vẻ quyến rũ mê hồn.

Đỗ Thu Nương nghĩ, hình như nàng đã say, nhưng mục đích hôm nay của nàng còn chưa đạt được mà! Nàng muốn chuốc say Phạm Trường An…… Nàng muốn dùng ‘sắc’ dụ hắn, nhưng vẫn không bỏ được sự ngại ngùng, lúc tỉnh hắn lại ngây ngốc như vậy, nàng không ‘dụ’ được, nhưng khi say, hắn lại khác….

Từ lúc về tới nhà, Đỗ Thu Nương đã có ‘âm mưu’ như vậy, nhưng cuối cùng vì quá kích động, lại tự chuốc say chính mình. Đến khi nàng lấy lại tinh thần thì mắt Phạm Trường An đã rất tối. Hắn ôm nàng lên, bước đến giường ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.