Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 80



Ban ngày Tần Viễn lôi Đỗ Thu Nương đi xem đàn sói khiến nàng cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Giờ thấy hắn, nàng lập tức lui về sau một bước theo bản năng, cố gắng trấn tĩnh đánh giá tình hình. Bốn phía của căn phòng đều là tường, lối ra duy nhất là cửa chính thì đã bị Tần Viễn khóa chặt.

Trong lúc Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ cách chạy trốn thì Tần Viễn đã tiến lên, bắt lấy búi tóc của nàng. Đỗ Thu Nương bị đau, nhấc chân đá hắn, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn, vươn tay giữ chặt đầu gối nàng, rồi dùng bàn tay còn lại tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.

Đỗ Thu Nương cảm thấy đầu ‘ông’ một tiếng, trong miệng toàn mùi máu tươi chảy ra từ khóe miệng bị rách. Nàng đảo tay qua hất vỡ đống ly trên bàn, tạo tiếng động gây sự chú ý cho bên ngoài.

Thị vệ đứng gác bên ngoài nghe tiếng, chần chờ một hồi mới nói, “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?” “Cút đi!” Tần Viễn quát lên. Thị vệ kia lại nói “Thiếu gia, các huynh đệ đã nhận lệnh của Nhị điện hạ phải bảo vệ an toàn cho phu nhân….”

“Cứu mạng! Hắn muốn giết người!” Lúc này Đỗ Thu Nương chỉ biết trông cậy vào thị vệ kia, xem hắn như cọng rơm cứu mạng. Tần Viễn như chó điên, Trương Bác Hưng lại chưa tới, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, nàng đã hết cách. Nhưng nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy có kẻ nào đó trách mắng thị vệ kia, “To gan! Thiếu gia nhà ta là cữu cữu của Nhị điện hạ, nào có cữu cữu hại chất tử chứ? Đồ có mắt không tròng mau cút qua chỗ khác đi!” Tiếp đó, không còn nghe tiếng thị vệ kia nữa. 

Sau đó, nhóm thị vệ do Tề Phong phái tới giám thị Đỗ Thu Nương đã bị đuổi đi hết. Ngoài phòng trống rỗng không một bóng người.

Lời uy hiếp của Tần Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai Đỗ Thu Nương: hắn muốn làm nhục nàng…. tên súc sinh này nhất định đã lén Tề Phong tới đây.

“Bốp!” Đỗ Thu Nương lại bị tát một cái nữa, khiến nàng choáng váng một hồi. Tần Viễn nắm tóc Đỗ Thu Nương kéo nàng tới giường ngủ, rồi áp người lên. Có lẽ là men rượu đã cho hắn sức mạnh kinh người, đè nàng không nhúc nhích được tí nào. Tần Viễn cười châm chọc, “Để lão tử xem phía dưới của ngươi có chặt không? Đỗ Thu Nương, lão tử muốn ngươi sống không được chết cũng không xong! Đầu tiên là chơi ngươi cho đã, nhưng sẽ không để ngươi chết, cho ngươi có thể tận mắt chứng kiến lão tử giết đệ đệ ngươi và đùa chết tướng công ngươi như thế nào…. Ta sẽ khiến cả nhà ngươi không được chết tử tế, ha ha ha ha ha….”

Đỗ Thu Nương vốn đang giãy giũa, nghe được câu ‘giết chết đệ đệ ngươi’ thì ngẩn người nghĩ thầm: đệ đệ nàng, Kim Bảo và Đồng Bảo giờ này đang dẫn viện binh tới đây, chỉ có Ngân Bảo là không rõ tung tích. Chẳng lẽ là Ngân Bảo đã xảy ra chuyện?! Hèn chi hôm nay khi nàng hỏi Ngân Bảo đang ở đâu, thì Trương Bác Hưng cứ ấp a ấp úng không chịu nói.

“Ngươi đã làm gì Ngân Bảo rồi?” Đỗ Thu Nương lập tức tỉnh táo lại, lật người nằm trên Tần Viễn, cắn một cái lên cổ hắn. Tần Viễn bị đau, tiện tay kéo cái móc treo màn xuống nện vào đầu nàng, máu tươi lập tức trào ra, chảy từ trên đầu xuống mặt, che mờ cả mắt Đỗ Thu Nương. diễƯn.đàn.lƠLê,quý.'nlđôn Trước mắt nàng chỉ còn lại một màu hồng. Tần Viễn hả hê nói, “Ha ha, Đỗ Ngân Bảo chết rồi! Không phải ngươi kêu hắn đi tìm viện binh sao? Là ngươi kêu hắn đi, hắn chết là do ngươi! Tên đệ đệ vô dụng của ngươi và mặt trắng họ An kia đều chết hết rồi!”

Đầu Đỗ Thu Nương cứ bị móc sắt đập vào tới tấp. Nàng giãy giụa dần yếu đi…. Ngân Bảo chết rồi, sao có thể chứ? Đó là đệ đệ một tay nàng nuôi lớn…. Đỗ Thu Nương cảm thấy trái tim lạnh lẽo hẳn. Vừa rồi giãy giụa kịch liệt khiến nàng mất hơn phân nửa sức lực, giờ nàng có muốn cũng không giãy nổi nữa rồi. 

Đúng lúc này, bụng Đỗ Thu Nương đột nhiên động đậy, hai hài tử đồng thời đá vào bụng nàng, tựa hồ nhắc nhở nàng không được từ bỏ. Trong đầu Đỗ Thu Nương đột nhiên nhoáng lên một luồng sáng trắng. 

Tần Viễn cho là Đỗ Thu Nương đã ngất đi, bắt đầu cởi y phục của nàng ra. 

Đỗ Thu Nương lặng lẽ duỗi tay sờ xuống đầu gối. Đầu ngón tay nàng chạm vào một thứ gì đó lạnh như băng.

“Tần Viễn….” Đỗ Thu Nương đột nhiên kêu tên Tần Viễn.

Hiển nhiên Tần Viễn không ngờ Đỗ Thu Nương bị đánh như vậy vẫn chưa ngất đi. Hai ngọn núi trắng mịn như ẩn như hiện sau lớp yếm mỏng cộng thêm lúm đồng tiền như hoa của nàng khiến hắn phải chảy nước dãi. Nàng đang cười với hắn? Tần Viễn sững sờ nghĩ.

Đột nhiên trên mặt Đỗ Thu Nương lóe lên nụ cười kỳ lạ, “Trương Nguyên Bảo có nói cho ngươi biết đời trước hắn chết thế nào không?”

“Cái gì?” Tần Viễn mơ hồ hỏi lại. Đáng tiếc, hắn chưa kịp hiểu rõ đã cảm thấy cổ họng chợt lạnh. Trước khi ngã xuống, hắn nhìn thấy con dao ngắn sắc nhọn trong tay Đỗ Thu Nương, và nghe rõ từng chữ nàng nói, “Đừng sợ, chẳng mấy chốc sẽ có người đi cùng ngươi thôi!”

Trương Bác Hưng cho Đỗ Thu Nương một con dao ngắn đề phòng bất trắc, giờ thành con dao đòi mạng Tần Viễn.

“Ngươi….” Tần Viễn ôm cổ, thở không ra hơi, nhưng vẫn hung hăng vươn tay muốn bắt lấy Đỗ Thu Nương. Nàng cả kinh, giơ đao lên chém liên tục mấy nhát xuống người hắn, hết nhát này tới nhát khác….

Đáng thương Tần Viễn phong lưu cả đời, lúc chết lại bấy nhầy như tổ ong vò vẽ. Chết không nhắm mắt! Trước lúc hắn tắt thở, cửa phòng đột nhiên mở ra, giúp hắn thấy được ánh lửa ngút trời ở phía đông nam huyện nha, và bóng Phạm Trường An vọt vào.

“Thu Nương!”

Đỗ Thu Nương đang điên cuồng chém xuống, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nàng dần tỉnh táo lại, từ từ quay đầu, chóp mũi đau xót, nước mắt rơi xuống…. Trường An, Trường An của nàng!

Đỗ Thu Nương đột nhiên cảm thấy phía dưới ướt ướt, một hồi đau đớn xông lên tận đỉnh đầu. Nàng nghe thấy tiếng hét kinh hoảng của Phạm Trường An, “Thu Nương!!” trước mắt bỗng tối sầm: sợ là bọn nhỏ nằm trong bụng không yên, muốn ra ngoài sớm rồi….

Cả quá trình sinh hài tử có thể nói là người ngã ngựa đổ, cứ như một giấc mơ. Đỗ Thu Nương nhìn hai cục tròn tròn nằm bên cạnh, nghi ngờ nghĩ: hai khối thịt nhỏ như chuột con thế này thật sự do nàng sinh ra?

Trương Bác Hưng đánh bạo chọc chọc má tiểu cô nương bên trái, nói, “Ơ tiểu cô nương này sao lại có mũi tẹt chứ?”

“Nói bậy, mũi nó rất cao!” Đỗ Kim Bảo phủ nhận, “Huynh nhìn xem, mũi nó cao y hệt ta và đại tỷ! Khuê nữ giống tỷ ta tương lai nhất định là tiên nữ!”

“Mới thế này mà ngươi đã nhìn ra nó giống Thu Nương?” Trương Bác Hưng hoài nghi hỏi lại.

“Đương nhiên!” Đỗ Đồng Bảo hưởng ứng nói, “A! Huynh xem, ngoại chất nhi của ta giống hệt tỷ phu! Mắt long lanh thế này lớn lên có thể lừa gạt tiểu cô nương….”

Trương Bác Hưng liếc Phạm Trường An một cái, thầm nghĩ: mắt long lanh có thể lừa gạt tiểu cô nương? Đánh giá quá đúng!

“Đại tỷ quả là có phúc, một lần sinh hai, còn là long phượng thai, có tử có nữ đủ hết!” Đỗ Kim Bảo lại nói. Trương Bác Hưng thấy Phạm Trường An đang ngồi ngơ ngác bên cạnh Đỗ Thu Nương, bèn hất đầu ra hiệu, mọi người hiểu ý đều lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Từ đầu tới cuối Phạm Trường An vẫn chưa nhìn hai hài tử, chỉ nắm tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu yên lặng. Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An râu ria xồm xoàm, trên người vẫn xuyên bộ đồ lúc hai người chạy trốn, bắt đầu bốc mùi hôi thoang thoảng, không biết đã ngồi như vậy bao lâu. Nàng khụt khịt mũi, nói, “Trường An….”

Phạm Trường An vẫn không lên tiếng.

“Chàng sao vậy? Ta sinh hai hài tử, chàng không vui?”

Phạm Trường An lắc đầu.

“Rốt cuộc chàng có ý gì?” Đỗ Thu Nương đen mặt nói, “Chàng đã bao lâu không ngủ rồi hả? Phạm Trường An, nếu chàng còn không chịu mở miệng, ta sẽ không để ý tới chàng nữa!”

Đỗ Thu Nương dùng hết sức nâng mặt Phạm Trường An lên. Nước mắt của Phạm Trường An rơi trên tay nàng nóng bỏng đau xót. Hắn bắt lấy tay nàng nói với giọng khàn khàn, “Thu Nương, là Trường An không tốt, Trường An không bảo vệ được Thu Nương, để Thu Nương bị thương, đầu bị….” 

Phạm Trường An vừa nói vừa giơ tay lên muốn vả miệng mình. Đỗ Thu Nương lập tức kéo tay hắn lại, vốn muốn hung hăng nhéo hắn một cái, nhưng khi thấy rõ quầng thâm trên mắt và vẻ mặt tự trách của hắn, không biết tại sao, bỗng thấy vô cùng tủi thân. dinễn.đư.àn.lê,qu;ý,đô"n Nàng đấm một cái lên vai hắn, khóc nói, “Chàng đúng là đồ ngốc! Ai cho phép chàng tự hành hạ như vậy? Đúng, là do chàng, do chàng không tốt, không bảo vệ được ta! Để xem từ nay về sau chàng còn dám bỏ ta một mình nữa không? Tên ngốc này, ta cho chàng biết, nếu chàng còn để người khác làm tổn thương ta dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ lập tức, lập tức….” Đỗ Thu Nương cứ ‘lập tức, lập tức’ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nói rõ là lập tức cái gì. Phạm Trường An lại nước mắt nước mũi đầy mặt. Hai người ôm thành một cục, khóc rống lên.

Phạm Trường An nghĩ gì, sao Đỗ Thu Nương lại không biết. Bình thường hai người đều hận không thể cho đối phương tất cả những gì tốt nhất, một người bị thương, người còn lại cũng đau như đứt từng khúc ruột. Nay hắn không bảo vệ được nàng, để nàng bị thương, trong quá trình sinh hài tử lại sém chút mất mạng khiến hắn càng thêm hận không thể giết chết mình. Nếu lúc này nàng không oán chỉ sợ hắn càng thêm căm hận bản thân. Vì vậy nàng phải để hắn biết, sau này càng phải tự coi trọng bản thân, bảo vệ tốt bản thân mới có thể bảo vệ người nhà được.

Hai người đều nghĩ như nhau, quả thật chỉ có phu thê tâm ý tương thông đúng nghĩa mới có được.

Mấy người đứng ngoài nghe tiếng khóc truyền ra từ trong phòng cũng bị nhiễm, lén gạt nước mắt. Chỉ có Đỗ Đồng Bảo như rơi vào sương mù, thấy hai người trong phòng vừa khóc vừa cười, vô cùng khó hiểu, đành nghĩ chắc hai người bị áp lực quá lớn cần phát tiết một chút.

Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương lau nước mắt, khụt khịt mũi nói, “Trường An….” Phạm Trường An vừa mới khóc xong nước mắt còn giắt trên mi, khiến đôi mắt trông vô cùng long lanh. Nàng nhìn hắn, lại nhìn nhi tử, lập tức cười rộ lên: nhi tử đúng là giống hắn. “Nếu chàng còn không chịu đi tắm, sợ rằng bọn nhỏ sẽ chê chàng hôi đó!” Đỗ Thu Nương vui vẻ nói.

“Hai đứa nó dám?!” Phạm Trường An bĩu môi nói, lúc này mới nhìn sang hai hài tử bên cạnh. Da chúng nhăn nheo như da khỉ…. “Thu Nương, nàng xem này, đây là Đoàn Đoàn và Viên Viên của chúng ta!” Phạm Trường An lần đầu làm cha, không biết ứng phó thế nào với hai sinh mạng yếu ớt trước mặt, thậm chí còn không dám đưa tay chạm vào chúng. Hắn chỉ vào bé con bên trái nói, “Hơi xấu xí một chút là Đoàn Đoàn….” Rồi chỉ vào tiểu cô nương bên phải nói, “Còn hài tử xinh đẹp hơn bên này là nhi tử Viên Viên….”

Hai đứa nhỏ đồng thời mở mắt ra, quắt miệng lại, không đợi Phạm Trường An kịp phản ứng đã khóc ầm lên, dường như đang trách phụ thân có mắt như không nhận lầm hai đứa….

Đỗ Thu Nương co giật khóe miệng, “Trường An, chàng nhầm rồi….”

Lúc này tới phiên phụ thân Phạm Trường An quắt miệng, cũng muốn khóc: trong mắt hắn, hai đứa nhỏ đều…. xấu xí, lại giống nhau như đúc chẳng thể phân biệt được đứa nào là đứa nào….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.