Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Thiên Tài

Chương 17: Bươc ngoạt đầu tiên (1)



Lãnh Dạ Thiên không đưa hai cô gai về nhà mà nhờ lai xe đưa Nguyệt Mông Hy về trước, sau đó lái xe ôm Lãnh Tuyết Ly đến công ty của mình. Đây không phải tập đoàn Lãnh thị nổi tiếng thế giới mà là công ty riêng do cậu thành lập mấy năm nay.

Dạ Thiên đến đây vào thời gian đã quá giờ tan tầm, công ty ngoài mấy bác bảo vệ thì gần như chẳng còn ai ở ngoài, nhà ăn riêng của công ty vốn ở tòa nhà phía đối diện, cùng dãy với chuỗi nhà hàng riêng của cậu nên việc Tổng Dám Đốc đến công ty gần như không ai hay biết. Thiết kế công ty như vậy cũng là một trong những dụng ý riêng của cậu, ít nhất với thân hình 12 tuổi của cậu bây giờ càng ít người biết cậu càng tốt. Làm một tổng giám đốc dấu mặt một thời gian vậy.

(* An: Mk hoàn toàn không định viết một nam chính 12 tuổi đã là thiên tài này nọ, rât là ảo.. vì thế nên mọi người có thể hoàn toàn yên tâm, đọc về sau sẽ có những giải thich rõ ràng, trên đời này chẳng có ai thiên tài được như thế nên at quá thì không tốt ^^ )

Đặt con mèo nhỏ của mình vào trong phòng nghỉ riêng, Dạ Thiên nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Nếu ai nhìn cậu bây giờ đều sẽ thấy một sự dịu dàng hiếm có, hoàn toàn không phải là ánh mắt của một người anh trai đối với em gái, mà là ánh mắt độc chiếm của một chàng trai yêu thương nồng nhiệt với người con gái trong lòng. Không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ biết ánh mắt ấy bỗng nổi nên sụ sắc bén, độc ác khiến ai ai cũng phải sợ hãi.

Nợ máu phải trả bằng máu!

--- ------ --- --- ------ ------ ---------

“Uhm..” Chớp chớp đôi mắt nhỏ bé vài cái, Tuyết Ly vội vàng ngồi bật dậy. Đây là đâu?

Nhìn căn phòng đơn giản, tường màu cam mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, trong phòng rất đơn giản chỉ có một bồn hoa không rõ hoa gì, thêm một tủ quần áo, cạnh giường có một tủ bàn nhỏ. Nếu cô không nhầm đây chắc là phòng nghỉ bên trong phòng làm việc bở dù cách âm khá tốt cô vẫn nghe thấy loáng thoáng tiếng báo cáo công việc của ai đó.

Chẳng nhẽ cô đang ở trong tập đoàn Lãnh thị?

“ …4 giờ có cuộc họp với đối tác nước ngoài, còn đây là bản họp đồng cần ký gấp…” Thư ký đang thao thao bất tuyệt bỗng thấy của phòng nghỉ tổng giám đốc bật mở ngạc nhiên dừng lại. Lại nhìn thấy từ bên trong bước ra một tiểu thiên sứ nhỏ còn mặc đồng phục nhà trường. Hóa ra sáng nay tổng giám đốc đi muộn về sớm là vì đưa đón cô bé này. Đây chắc là tiểu thư nhỏ tuổi tổng giám đốc nhờ hồ sơ nhập học đi, thực đáng yêu.

“Em không làm phiền hai người chứ?” Từ sau tai nạn Tuyết Ly đều không thích ở trong căn phòng kín nhỏ hẹp nên đẩy cửa bước ra ngoài, tuy biết là thất lễ nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

“ Không sao.” Đang định làm quen thì thấy ánh mắt như đao của tổng giám đốc phóng tới Trần Tuấn đành nở nụ cười hòa ái: “ Tôi xin phép ra ngoài làm việc.” nói xong cầm hợp đồng bước ra ngoài. Mới nói có một câu đã như vậy, cái đồ tư bản hút máu người.

“ Lại đây.” Dạ Thiên khép tài liệu trên tay đưa mắt nhìn về phía cô.

Sớm quen với vẻ ra lệnh của anh cô cũng không để ý mà ngoan ngoãn lại gần. đang ở trong đại bàn của người ta, phản đối cũng vô dụng.

Ôm cô đặt lên đùi, anh đưa tay chỉnh lại mái tóc vì ngủ mà có hơi lộn sộn của cô. Cô không nhìn thấy lúc này khóe môi anh cong lên một độ rất nhỏ, tựa như đang tính toán gì đó.

‘ Hợp đồng xây dựng khu nghỉ dưỡng

Đối tác : Trần Khánh Dương

….. ‘

Tuyết Ly nhìn qua bản hợp đồng trên bàn hốt hoảng, tại sao? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lãnh thị đã bắt tay hợp tác với Trần Thị sao? Không thể nào, với điều kiện của Trần thị không thể nào có thể hợp tác với Lãnh thị, không chỉ vậy Lãnh thị hình nhue không có tham gia vào mặt xây dựng này thì phải? Lãnh thị xưa nay không phải tập đoàn điệp tử kiêm giải trí nổi tiếng nhất sao?

Họ hợp tác với nhau lúc nào sao cô hoàn toàn không biết.

“ đây không phải Lãnh thị.” Dường như nhìn ra nghi vấn của cô Dạ Thiên nói.

Hả, không phải Lãnh thị. “ Đây là đâu.”

“ Công ty xây dựng Niệm Ân.”

Hơi nhíu đối mày xinh đẹp Tuyết Ly nhíu lại quan sát người thanh niên trước mặt. Công ty Niệm Ân thì cô biết, một năm trước Trần thị đã bắt đầu hợp tác với công ty này. Chỉ có điều Tổng giám đốc luôn dấu mặt, dù là người quản lý cao cấp nhất của Trần thị phụ trách hạng mục này nhưng cô cũng chưa bao giờ gặp. Không nhờ lại là một cậu bé 12 tuổi. hazz.. thực không thể ngờ đến tổng giám đốc cả một công ty không tính alf nhỏ lại là một đứa trẻ thế này. Thực sự quá đả kích con người.

“ sao vậy? Nhìn đến ngây người.” Hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt cô khiến Tuyết Ly giật mình khỏi dòng suy tưởng. Thực ra đây là một cơ hội với cô không phải sao? Nếu hai bên đã hợp tác với nhau, vậy thì cơ hội tiếp xúc lại với hai người kia sẽ nhiều hơn. Cô vốn đã định bỏ qua tất cả, nhưng cơ hội đã đưa đến tận của không có lý do gì để cô có thể bỏ qua cho hai nguwoif bọn họ vui vẻ hạnh phuc bên nhau trong khi cô phải chịu đau khỏ,chịu sự phản bội cùng mất đi đứa con của mình. Có thù tất báo – đây là lẽ đương nhiên.

Sư tính toán của cô càng làm ý cười trên môi Dạ Thiên thêm nồng đậm, mọi kê hoạch của anh đã chuẩn bị cụ thể chỉ đợi con mồi nhẩy vào. Thực đáng mong đợi.

Cùng lúc hai người đang cùng tính toán riêng với kế hoạch của mình thì tại một nơi khác không xa đang diễn ra một cuộc cãi vã khiến người ta ai cũng hả lòng hả dạ.

“ Khánh Dương, anh đừng quá đáng. Cô ta đã chết rồi tại sao anh còn chưa chịu buông tay. Chẳng lẽ bao lâu qua tình cảm đối với tôi đều là giả dối, anh không có một chút tình cảm nào với tôi sao?” Tại sao cô ta đã chết rồi mà Lý Ngọc Hi cô vẫn phải theo sau cô ta. Cô ta thì có gì tốt hơn cô chư, tại sao lúc nào cũng như vậy, cô không phục.

“ đây là chuyện của tôi, không cần cô lên tiếng.” Khánh Dương hướng đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn về phía Lý Ngọc Hi . Đúng vậy, Tuyết Ly đã chết mang theo con của cô và anh.

Lúc nhận được tin này, anh dường như không thể tin vào tai mình. Người phiền phức là muộn phiền của cuộc đời anh cuối cùng cũng không còn nữa, lý ra anh phải vui mừng thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không phải vậy, trái tim anh dường như từ lúc đó đã thiếu đi một góc, lúc nhìn thấy thân thể đầy máu của cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, anh chỉ thấy sợ hãi, đau đớn không tin vào mắt mình. Sao có thể như vậy chứ? Anh không tin. Sao một người đang hoàn toàn khỏa mạnh như cô lại có thể ra đi dễ dàng như vậy được.

Về nhà đối diện với căn nhà Lạnh Lẽo, Khanhs Dương càng thấy khổ sở hơn. Tại sao bình thường nhìn thấy cô anh thấy chán ghét khi bị khống chế, mà khi không có cô lại thấy trống vắng như vậy. Đã không còn ai hàng ngày nở nụ cười với anh, không còn ai giúp anh chuyển bị bữa ăn đầy màu sắc dù chẳng mấy khi anh động đũa. Đến công ty nhìn đám công việc bề bộn, anh càng nhớ cô. Nhớ sự mưu trí quả quyết cùng kỹ lưỡng của cô, gần như mỗi một công việc qua tay cô đều được sử lý cụ thể, lượng công việc của anh do đó mà bớt đi rất nhiều. Bây giờ thay thế vị trí của cô đã là một người xa lạ, dù họ có tài giỏi đến mấy cũng không thể cùng anh phân ưu.

Anh hối hận.

Thực sự rất hối hận. Tại sao lúc trước anh không biết trân trọng cô để rồi khi bây giờ cô không còn nữa anh lại thấy hối hận như vậy. Nhưng trên đời này vốn dĩ không thể quanh lại quá khứ. Anh chỉ có thể chấp nhận.

Nếu ngày trước đối với Lý Ngọc Hi anh vui vẻ ra sao, thì giờ nhìn thấy cô chỉ thấy muộn phiền, giống như thấy cô anh sẽ cảm thấy tội lỗi của mình ngày một cao. Nhìn danh sách cuộc gọi phát hiện người gọi cuối cùng cho Tuyết Ly là cô lại khiến anh nghi ngờ, liệu có phải cô đã nói gì đó với Tuyết Ly mới khiến cô xảy ra tai nạn như vậy. Cô bây giờ lại đòi hỏi oán trách anh, muốn nhanh chóng bước chân vào nhà họ Trần, dù cô đang có mang đi chẳng nữa thì cũng chỉ làm anh thêm chán ghét cô. Người bạn thân của mình vưa ra đi mà cô ta hoàn toàn không thấy có đau đơn gì. Có lẽ anh đã nhìn nhầm cô ta.

“ Nếu cô còn muốn dài dòng nữa thì mau cút đi.”

“ Khánh Dương sao anh có thể nói như vậy với tôi, chẳng nhẽ anh không nhớ rằng tôi đang mang trong mình giọt máu của anh sao?” Đây là bừa hộ mệnh của cô, nên cô phải vận dụng thật tốt. Chỉ cần có đứa bé, cô không tin cô ta không thể làm thiếu phu nhân nhà họ Trần, đến lúc đó không ai có thể khinht hường cô ta được nữa.

Sự lãnh lẽo trong mắt Khánh Dương càng rõ ràng, Đứa bé sao, anh cũng vừa mất đi một đứa con của mình. Cô ta không nhắc đến anh còn khoog thấy đua lòng. Nhưng lại chẳng thể nào dồn sự tức giận của mình nên người đối diện anh buồn bực quay người đi. Anh rất mệt, chẳng hơi sức đâu mà tranh cãi với người dán tiếp gây lên cái chết của vợ anh thế này.

Thấy Khánh Dương quay đi, lúc này Lý Ngọc Hi mới cảm thấy hoảng hốt, cô ta quên mất anh ghét nhất là bị người khác không chế, trước đây chính ả lợi dụng điểm yếu này để chia rẽ họ, giờ ả lại mắc phải. Vội vàng vòng tay ôm lấy người trước mặt, vài giọt nước mắt giả dối rơi xuống “ Khánh Dương, em xin lỗi, em chỉ là thấy anh như vậy rất đau lòng, em sợ!.. em.. em sợ anh sẽ bỏ em mà đi.” Cố làm cho gionhj mình thực nghẹn ngào đang thương cô ra nói tiếp : “ anh cũng biết phụ nữ có thai thường tâm trạng thất thường àm, tha thứ cho em.. sau này em không dám như vậy nữa.”

Nhìn người con gái đang thút thít nức nở trong ngực mình, Khánh Dương lại mủi lòng, dù sao cô với anh cũng có một đoạn tình cảm, cô đối với anh luôn diụ dàng chiều theo. Yêu anh mà không hề đòi hỏi lấy danh phận lại đang mang trong mình giọt máu của anh, anh cũng không đành lòng.

Vỗ nhẹ lưng thân hình kiều diễm trong lòng anh thở dài. Có lẽ như vậy cũng tốt, anh sẽ nhanh chóng quên được Tuyết Ly để bắt đầu cuộc sống mới.

Anh không biết rằng thân hình đáng thương trong ngực anh lúc này đang nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt độc ác. Không phải cuối cùng ả vẫn chiễn thắng đó thôi, vị trí thiếu phu nhân trần thị này có thể nào cũng không thể thoát khỏi tai ả. Đồ đàn ông ngu ngốc.

Ai ai cũng có những tính toán riêng, những suy nghĩ riêng của mình. Và hôm nay một cuộc chơi mới của 4 người lại một lần nữa khởi động vào bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.