Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 44: Có được nhi tử



Hôn kỳ của Tào Ngọc Nga định ở đầu ngày tám tháng chín, từ tháng sáu trở đi Tào Ngọc Nga bắt đầu thỉnh thoảng mời mấy muội muội đến tụ tập nhỏ, Tào Ngọc Di phiền không chịu nổi, mỗi lần tan học sau khi thỉnh an Đại phu nhân xong, Đại phu nhân giữ lại thì ở chỗ Đại phu nhân dùng cơm, hoặc ở trong phòng của mình dùng cơm, lúc đó đã là giờ Tuất (từ bảy giờ đến chín giờ tối) rồi, lại bị Tào Ngọc Nga mời đi ngồi nửa canh giờ, tặng nhau một chút đồ vật nhỏ, trở về thì phải tắm chuẩn bị ngủ, Tào Ngọc Di muốn chỉnh lý lại những thứ ban ngày học được cũng khó khăn.

Đến cuối tháng sáu, ban đêm Tam phu nhân trở dạ, trên dưới Tào phủ đều bận rộn, Đại phu nhân mặc quần áo xong tự mình đi trấn giữ, Lão phu nhân cũng bị đánh thức, sai bà tử tâm phúc tới chờ đợi, các phu nhân đã hành động, đương nhiên các di nương cũng không thể còn an ổn ngủ, đều hoặc sớm hoặc muộn chạy tới, ngay cả Vương thị mang thai tám tháng cũng đã tới, sau đó Đại phu nhân sợ hai đầu đều loạn, lên tiếng để cho Vương thị đi về.

Tam phu nhân gả vào Tào phủ hơn hai năm mới có thai, trong ngày thường đương nhiên là cẩn thận, cả ngày tránh ở trong phòng dưỡng thai, không tùy tiện ra khỏi cửa, cái gì tốt cũng cho vào trong miệng, Tào Ngọc Di ở chỗ của Lão phu nhân đụng phải Tam phu nhân, nhìn cái bụng lớn đến dọa người kia của Tam phu nhân, cảm thấy trước kia lúc Chu thị mang thai cặp song sinh cũng không thấy lớn đến như vậy!

Mãi cho đến sáng sớm Tam phu nhân vẫn còn ở bên trong khàn giọng một tiếng lại một tiếng kêu rên thảm thiết, nghe thấy làm cho lòng người căng thẳng, Tam lão gia ở trong sân nôn nóng dậm chân.

"Lão phu nhân tới!" Tiểu nha đầu ở cửa viện chạy vào hô lên.

Tam lão gia và Đại phu nhân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.

"Mẫu thân, người thế nào lại tự mình tới đây?" Tam lão gia giành tới đỡ Lão phu nhân, lo lắng hỏi.

"Ta không tới, trong phủ này liền rối loạn, nhà lão đại đâu?" Lão phu nhân dùng quải trượng gõ xuống mặt đất một cái hô.

"Con dâu ở đây!" Đại phu nhân tiến lên cung kính đáp.

"Nơi này có ta liền đủ rồi, ngươi hãy đi chủ trì công việc trong phủ, đặc biệt là mấy vị tỷ nhi, bảo chúng nó đừng có chạy lung tung, tránh bị đụng phải, bị kinh sợ!" Lão phu nhân phân phó nói.

"Dạ, con dâu đi làm ngay!" Đại phu nhân hành lễ với Lão phu nhân một cái, để hai bà tử lão luyện ở lại chỗ này canh giữ, dẫn theo các nha hoàn bà tử khác bước nhanh lui ra ngoài.

Đại phu nhân sắp xếp cho Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Di, Tào Ngọc Hà cùng nhau dùng điểm tâm xong, rồi để cho bà vú ôm Tào Ngọc Hà trở về phòng không cho ra ngoài, phái hai bà tử có thể diện hộ tống ba người Tào Ngọc Dao các nàng đi học, sợ mấy tiểu cô nương chạy đến gần viện của Tam phu nhân.

"Nhị muội muội, Tam muội muội, Tứ muội muội đừng sợ, hôm nay đại tỷ cùng đi với các muội!" Tào Ngọc Nga đứng lên chủ động nói.

Hơn nửa tháng các tỷ muội tụ tập với nhau, làm cho tình cảm giữa ba người Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao nhìn qua được hóa giải không ít, cho nên Tào Ngọc Nga mới lại bắt đầu thể hiện ra bộ dáng trưởng tỷ ở khắp nơi.

"Làm phiền đại tỷ rồi, ta thấy đại tỷ vẫn nên mau mau trở về phòng mình, tránh dính phải xúi quẩy gì đó cũng không hay!" Sự nhẫn nhịn của Tào Ngọc Linh những ngày qua rốt cục cũng không nhịn được nữa, giễu cợt nói một câu, vung khăn, tự mình đi ra ngoài trước, mấy nha hoàn bà tử cuống quít đi theo.

Nụ cười của Tào Ngọc Nga cứng lại, trên mặt thoáng chốc một hồi xanh một hồi đỏ.

Khóe miệng Tào Ngọc Dao nhếch lên một nụ cười lạnh, bước nhanh ra ngoài.

Tào Ngọc Di cúi thấp đầu không nhìn tới sắc mặt của Tào Ngọc Nga, vội vã hành nữa lễ với Tào Ngọc Nga, rồi cũng đuổi theo.

Mãi cho đến buổi tối, Tam phu nhân mới thiên tân vạn khổ (trăm đắng ngàn cay) sinh hạ một tiểu thiếu gia, ấn theo thứ bậc là Trưởng tử của Tam phòng, Thất thiếu gia Tào phủ, mặc dù Tam phu nhân tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, nhưng cũng may không có nguy hiểm đến tánh mạng, không khí khẩn trương trong phủ mới coi như tiêu tán.

Mặc kệ nói như thế nào, Tam phu nhân là trưởng bối thân thể không tốt, Tào Ngọc Di cũng phải đi thăm, mặc dù bởi vì kiêng kỵ, ngay cả mặt của Tam phu nhân cũng không thấy.

"Tứ tiểu thư, tại sao mấy ngày nay không có đi thăm Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia, hai vị thiếu gia cũng đều nhớ tiểu thư đấy!" Chu thị đứng dưới hành lang trong viện của Tam phu nhân nói với Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di biết Chu thị cố ý chờ ở chỗ này, lúc Tào Ngọc Di mới vừa đi vào, Chu thị cũng đã ở đó, một tháng này, đầu tiên là Lão phu nhân bị bệnh, sau đó là Tào Ngọc Nga thỉnh thoảng mời người đến viện của nàng ta, Tào Ngọc Di hoàn toàn không tìm được thời gian đi đến viện của Chu thị.

"Di nương, hôm nay tan học ta sẽ đi!" Tào Ngọc Di cố ý cao giọng lên tiếng, để cho các hạ nhân ở gần đó đều có thể nghe.

Chu thị cười cười, hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, xoay người tiếp tục cùng mấy nha hoàn bà tử trong viện Tam phu nhân nói đùa.

Tào Ngọc Di nghiêng nghiêng thân thể, để cho qua, không có nhận lễ của Chu thị.

Cặp song sinh đã được một tuổi rưỡi, Lục thiếu gia nói cũng còn nói chưa rõ ràng liền bắt đầu ngún nguẩy chạy chơi khắp sân, Ngũ thiếu gia thì ngược lại, học nói rất nhanh, bước đi thì vẫn còn bước từng bước một.

Từ lần trước bị Tào Ngọc Linh giội nước lạnh một trận về sau, rốt cuộc Tào Ngọc Nga cũng yên tĩnh lại một chút.

Buổi tối tan học, Tào Ngọc Di đi thỉnh an Đại phu nhân, trên mặt Đại phu nhân mang theo mỏi mệt dày đặc, cũng không giữ lại dùng cơm tối, Tào Ngọc Di vui mừng phân phó Tiểu Đào trực tiếp đi trù phòng lãnh cơm canh đưa đến chỗ của Chu thị, cùng dùng với Chu thị.

Những ngày qua không có tới đây, hiển nhiên cặp song sinh đã có chút không  nhớ Tào Ngọc Di rồi, vừa mới bắt đầu còn sợ hãi, Tào Ngọc Di nhẫn nại chơi với cặp song sinh một lát, mới xem như quen thuộc trở lại.

Chu thị ở một bên nhìn Tào Ngọc Di trăm phương ngàn kế dụ dỗ cặp song sinh gọi tỷ tỷ, thỉnh thoảng nói chút chuyện lý thú với cặp song sinh.

"Tứ tỷ nhi gần đây trôi qua như thế nào? Có bị ủy khuất gì hay không?" Chu thị thấp giọng hỏi.

Tào Ngọc Di chọn chuyện trọng điểm phát sinh gần đây nói với Chu thị.

"Tỷ nhi không cần đi lấy lòng Tào Ngọc Nga thế nào, cũng không được nắm chặc khiến cho quá căng!" Chu thị dặn dò nói.

Tào Ngọc Di gật đầu đáp ứng, tiếp tục chơi quả cầu vải nhỏ với cặp song sinh, cái này là tự Tào Ngọc Di làm, cắt một món quần áo cũ, nhét bông vải bên trong, vá thành một quả cầu tròn vừa phải, ném chơi cùng cặp song sinh, chọc cho cặp song sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to cùng tiếng cười "Khanh khách".

Tam phu nhân vẫn chưa thể đứng dậy được, Vương thị lại trở dạ, Đại phu nhân đã miễn quy cũ cho Vương thị, lúc Vương thị trở dạ là lúc nàng ta đang tản bộ ở trong viện của mình.

Lần này không giống như lúc Tam phu nhân sinh, Lão phu nhân và Đại phu nhân đều chỉ sai bà tử đi xem, Đại lão gia nhân được tin tức ngược lại tự mình đi xem một lần, lần trước lúc Tam phu nhân sinh, Đại lão gia ở bên ngoài bận rộn một ngày, trời tối đen mới trở về phủ, khi đó Tam phu nhân đã sinh thuận lợi rồi.

Vương thị sinh coi như thuận lợi, buổi sáng trở dạ, đến buổi trưa liền sinh hạ một nam hài khỏe mạnh, Đại lão gia mừng đến kéo đứt vài sợi râu.

Đại phu nhân nhận được tin, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Phương ma ma vẫy tay cho nha hoàn bà tử trong phòng lui xuống, lo lắng nhìn Đại phu nhân.

"Ma ma yên tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên, ta có chừng mực!" Đại phu nhân bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.