Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 70: Sính lễ



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

"Tiểu Lục, đi dập đầu cho mẫu thân con, rồi cùng di nương và Ngũ ca ca con trò chuyện, đừng làm trễ nãi công khóa buổi tối." Lão thái gia từ ái dặn dò mấy câu.

"Dạ, Nội tổ phụ người đi thong thả!" Tào Vũ Huân đáp vang dội, giống như bay chạy đến chính viện.

Bên này, đêm hôm trước Đại phu nhân thức giấc một lần, có lẽ là bị chút lạnh, bệnh cũ nhức đầu lại tái phát, đang tựa vào trên giường để cho hai bà tử nhẹ nhàng xoa bóp.

"Đại phu nhân, Lục thiếu gia tới!" Phương ma ma rón rén đi vào thông báo.

"Để cho hắn đi vào!" Đại phu nhân cau mày dưới sự dìu đỡ của hai bà tử ngồi dậy.

Có một đại nha đầu khác cầm một cái áo khoác ngoài tới, cẩn thận choàng lên cho Đại phu nhân.

"Thỉnh an mẫu thân!" Tào Vũ Huân quỳ xuống hoàn thành dập đầu một cái, hắng giọng nói.

Đại phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cố nén khó chịu xuống, hòa nhã nói: "Mau dậy đi, Tiểu Lục đúng là đã trưởng thành!"

"Dạ, nhi tử trong quân mỗi ngày đi theo các thúc thúc tập võ, ăn cũng nhiều như các thúc thúc, đương nhiên lớn lên nhanh, mẫu thân yên tâm, nhi tử rất nhanh là có thể đầu quân, tương lai nhất định kiến công lập nghiệp, để cho mẫu thân hưởng thụ vinh hoa phú quý!" Tào Vũ Huân thở cũng không gấp cao giọng nói một loạt.

Đại phu nhân bị Tào Vũ Huân nói to làm cho não cũng muốn đau cả lên, cho dù Tào Vũ Huân nói có dễ nghe hơn nữa, cũng không muốn giữ lại lâu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đối phó Tào Vũ Huân mấy câu, liền vội vàng đuổi Tào Vũ Huân đi đến chỗ Chu thị.

Tào Vũ Huân ra khỏi chính viện, đắc ý nhếch miệng cười một tiếng, hào hứng  đi đến viện của Chu thị.

"Tứ tỷ tỷ!" Tào Vũ Huân giống như khi còn bé chạy ù nhào tới trong ngực Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.

Lúc Tào Vũ Huân hai tuổi bị Lão thái gia ôm đi, hiện tại đã chín năm trôi qua, trừ hai ba năm nay đi theo Lão thái gia đi biên cương, ngày trước, ngày lễ ngày tết, Lão thái gia đều cho Tào Vũ Huân trở về chỗ Chu thị nửa ngày.

Chỉ có điều mấy năm nay không gặp, Tào Vũ Huân gần như thay đổi thành người khác, vết ngấn mượt mà trên mặt trước kia, hiện tại đã hoàn toàn biến mất, màu da trắng nõn cũng trở thành lúa mạch, trên ót lại càng phiếm đen, tất cả trên người đều rắn chắc, ngón tay, bàn tay, móng tay khắp nơi tràn đầy chai sạn, đã hoàn toàn không nhìn ra đây là một đôi tay của tiểu hài tử, Tào Ngọc Di nắm đôi tay này của Tào Vũ Huân, cảm thấy lỗ mũi đau xót......

"Tổ tông của ta ơi, người kiềm chế một chút!" Triệu ma ma đuổi theo tới đây kêu lên.

Triệu ma ma là bà vú của Tào Vũ Huân, sau khi Lão thái gia dẫn Tào Vũ Huân đi theo vào trong quân, Triệu ma ma đã bị phát đến nơi này của Chu thị, lần này Tào Vũ Huân trở lại, đương nhiên là vẫn hầu hạ Tào Vũ Huân.

"Ma ma, bà đi xuống trước đi, ta nói chuyện với Tứ tỷ tỷ một chút!" Tào Vũ Huân chẳng hề để ý khoát tay phân phó nói.

"Dạ!" Triệu ma ma đáp một tiếng, lui ra.

"Đi ra ngoài một chuyến, những thứ khác không nói, nhưng dáng vẻ thật là kiêu ngạo!" Tào Ngọc Di cố đè xuống sầu não trong lòng, khẽ cười nói.

"Tứ tỷ tỷ, đệ đã nói với tỷ, lần trước, đệ nói chuyện xưa tỷ nói với đệ cho Nội tổ phụ nghe, Nội tổ phụ khen đệ lập công lớn đấy......" Tào Vũ Huân không thể chờ đợi nói, "Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, tỷ còn có chuyện xưa gì hay không......"

Chu thị không thể gặp Tào Vũ Huân, Tào Ngọc Di cũng không ngại, chỉ là không để cho Đại phu nhân sinh nghi là tốt rồi. Tào Ngọc Di thường cẩn thận sửa sang lại các loại chiến tranh quân đoàn ở kiếp trước, chiến tranh hào môn vân vân, chọn hữu dụng trong đó, thay đổi thành chuyện xưa nói cho Tào Vũ Huân nghe, ít nhiều gì cũng làm cho Tào Vũ Huân tăng thêm chút kiến thức!

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào rồi hãy nói, di nương và Ngũ đệ đệ vẫn chờ đệ đấy!" Tào Ngọc Di cười nói.

Tào Vũ Huân vừa nghe xong, lập tức nhảy dựng lên phóng vào trong, vừa lớn tiếng gọi "Di nương", "Ngũ ca ca"....

Chu thị còn không đợi Tào Vũ Huân bái xong, vành mắt liền đỏ lên, chặn ngang kéo người lên, ôm vào trong ngực gọi tâm can suốt, nói Tào Vũ Huân đen gầy đi.

"Di nương, có gì muốn nói với Lục đệ đệ thì nói nhanh lên một chút, buổi tối, Lục đệ đệ còn phải trở về làm công khóa với Lão thái gia đấy......" Tào Ngọc Di khuyên nhủ.

Lúc này Chu thị mới lau nước mắt, kéo tay Tào Vũ Huân, để cho hắn ngồi lên trên giường, bắt đầu tỉ mỉ hỏi Tào Vũ Huân ở bên ngoài có khổ hay không, mỗi ngày ăn có ngon hay không......

Tào Vũ Huân nhất nhất đáp lại, chỉ thỉnh thoảng len lén ở chỗ Chu thị không nhìn thấy, làm mặt quỷ với Tào Ngọc Di và Tào Vũ Đình.

"Tiểu tử thúi con đó!" Chu thị vừa vặn bắt được, chỉ trán Tào Vũ Huân một cái, "Đừng xem Tứ tỷ tỷ con, chuyện của chính nàng còn lo lắng không yên đấy!"

"Ô, Tứ tỷ tỷ làm sao vậy? Bị ức hiếp ạ?" Tào Vũ Huân hỏi như bắn liên hồi.

"Di nương!" Tào Ngọc Di không tán đồng gọi một tiếng, rồi quay sang Tào Vũ Huân nói, "Đệ cứ như vậy không tin vào Tứ tỷ tỷ của đệ à?"

"Hắc hắc!" Tào Vũ Huân vuốt cây cung nhỏ bên hông cười mấy tiếng.

"Tỷ nhi ngoan, con cũng không cần cậy mạnh, thật không dễ Lão thái gia và Lục thiếu gia trở lại, nên để cho Lục thiếu gia ở trước mặt Lão thái gia nói lại cũng tốt, có lẽ Lão thái gia nói ra một câu, Đại phu nhân cũng không đến nổi......" Chu thị dùng khăn lau lau khóe mắt, vẫn cứ nói.

"Tứ tỷ tỷ, tỷ......" Tào Vũ Huân có chút không tin nhìn về phía Tào Ngọc Di.

"Được rồi, đây không có chuyện của đệ, đệ ngàn vạn lần không nên đi nói chuyện này cho Nội tổ phụ, chọc người chê cười, cho dù là Nội tổ phụ, cũng không tiện vượt qua mẫu thân tới nhúng tay vào hôn sự của tỷ tỷ......" Tào Ngọc Di cười cười, dặn dò nói, "Đệ và Ngũ ca ca đệ đi ra ngoài chơi một lát đi, các đệ cũng đã nhiều năm không có ở cùng nhau, trước kia đệ thật đúng là tiểu tử hư, chỉ biết bắt nạt Ngũ ca ca đệ......"

"Tứ tỷ tỷ!" Tào Vũ Đình nghe Tào Ngọc Di nói ra chuyện khi còn bé, bất mãn gọi một tiếng.

Tào Vũ Huân lại cười đắc ý.

Ở dưới sự thúc giục của Tào Ngọc Di, Tào Vũ Huân như có điều suy nghĩ  theo Tào Vũ Đình đi ra ngoài, không biết hai huynh đệ ở bên ngoài nói cái gì, chọc cho Tào Vũ Đình luôn luôn văn tĩnh "Oa oa" kêu to lên......

"Tỷ nhi ngoan, con đây là tội gì chứ!" Chu thị kéo Tào Ngọc Di đến bên cạnh nói.

"Di nương, người cũng không phải không biết quan hệ thiệt hơn trong đó......" Tào Ngọc Di thấp giọng khuyên nhủ.

Cho dù Chu thị và Tào Ngọc Di nóng lòng thế nào, nhất thời cũng không cách nào tìm được biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề......

Mặc dù ngoài mặt Tào Ngọc Di tự an ủi mình là thuận theo tự nhiên sẽ tốt, nhưng trong lòng lại không thể không vì cuộc sống sau này của mình mà lo lắng.

"Tứ tiểu thư, chúc mừng, đại hỷ sự......" Vương ma ma và Thắng Nhi vẻ mặt tươi cười đi tới nói.

Tào Ngọc Di đặt bút xuống, nghi hoặc nhìn về phía hai người.

"Tứ tiểu thư, mới vừa rồi Khai Quốc Quận Công Lý gia tới đây đề thân (xin cưới), Đại phu nhân đã nhận danh thiếp, có lẽ buổi tối sẽ thương lượng với Đại lão gia quyết định......" Vương ma ma không kìm được vui mừng báo cáo, "Nô tỳ đã nghe ngóng, phủ Khai Quốc Quận Công chỉ có hai vị thiếu gia, Đại thiếu gia đã thành thân, hiện tại vừa độ tuổi chính là Nhị thiếu gia, vị Nhị thiếu gia kia thật là có khả năng, còn nhỏ tuổi đã tự mình tìm nơi nương tựa trong quân, hiện nay đã......"

Thắng Nhi ở một bên thỉnh thoảng bổ sung một đôi lời.

Tào Ngọc Di lẳng lặng nghe, suy nghĩ bắt đầu bay nhanh về trước kia, dừng lại trên người tiểu nam hài len lén lau nước mắt, nói đến hắn cũng chỉ lớn hơn mình hai tuổi thì phải, xem ra hạt giống chôn xuống lúc trước đã nảy mầm ah..... 

Chuyện ban ngày Lý gia tới cửa đề thân, Đại phu nhân muốn giấu diếm cũng không giấu được, Đại lão gia hạ triều trở lại, Đại phu nhân sai người canh giữ ở nhị môn, đón Đại lão gia đi.

Đại lão gia dùng ngón tay gõ nhẹ tay vịn ghế thái sư, suy nghĩ nhanh chóng linh động, không nói Lý lão thái gia càng già càng dẻo dai, hiện nay con đường làm quan còn đang thịnh, môn sinh xuất thân từ Lý gia trải rộng thiên hạ, Lý Nhị thiếu gia này lại có công danh Tuyên Uy tướng quân Tứ phẩm, chỉ riêng Lý gia đã mang tước vị Khai Quốc Quận Công Chính Nhị Phẩm, gia thế như vậy, đến cầu một nữ nhi thứ xuất của Tào gia cũng đã đủ rồi......

"Lão gia, thiếp thân nghĩ, Lý gia đương nhiên là tốt, chỉ sợ Tứ nha đầu chúng ta như vậy làm cho người ta lời ong tiếng ve......" Đại phu nhân thấy Đại lão gia một hồi lâu không nói gì, cẩn thận tiến lên nói.

"Tứ tỷ nhi có cái gì không xứng, Tào gia chúng ta cũng không phải gia nghiệp lớn gì, Lý Nhị thiếu gia cũng chỉ là một thứ tử thôi, huống hồ tráng đinh Lý gia không vượng, đến nay đồng lứa chỉ còn lại hai thứ tử, còn là người không ra hồn......" Đại lão gia nghe lời nói của Đại phu nhân, không thoải mái khiển trách một trận.

"Lão gia nói phải, vậy thiếp thân mời bà mai đồng ý cửa hôn sự này!" Đại phu nhân thấy Đại lão gia không vui, cuống quít thuận theo lời của Đại lão gia đồng ý.

Phần lớn người ở đây đều coi trọng con cháu thịnh vượng, một gia tộc Phú Quý như Lý gia, con cháu vô cùng đơn bạc, nhìn vào cũng giống như có mấy phần suy bại.

"Thời điểm cũng không sớm, bày cơm đi!" Bất kể như thế nào, một nữ nhi thứ xuất có thể leo lên kết thân với Lý gia, trong lòng Đại lão gia vẫn là có mấy phần đắc ý, nghe thấy bộ dạng phục tùng thuận theo đáp lại của Đại phu nhân, vui vẻ vuốt chòm râu, phân phó một tiếng.

"Dạ, thiếp thân đi làm ngay!" Trong lòng Đại phu nhân còn có trăm điều suy nghĩ, vào lúc này cũng đều để một bên trước, vui vẻ đi an bài hầu hạ Đại lão gia dùng bữa tối......

Kế tiếp, cũng không cần Tào Ngọc Di dồn sức đi dò la, Đại phu nhân đã phái bà mai đi Lý gia bàn bạc ngày Nạp Thái, chờ Tào Ngọc Di qua thỉnh an thì liền trực tiếp nói cho Tào Ngọc Di biết.

"Định thân thì không còn là tiểu hài tử nữa, về sau phải thận ngôn cẩn hành (cẩn thận lời nói và việc làm), biết không?" Đại phu nhân nhàn nhạt gõ mấy câu, liền đuổi Tào Ngọc Di đi về.

Buổi tối, Chu thị không kìm được vui mừng tới viện của Tào Ngọc Di, lấy tin tức về Lý gia bà tự mình hỏi thăm được lặp đi lặp lại nói thật nhiều lần với Tào Ngọc Di, cuối cùng giống như là còn chưa tận hứng dặn dò nói: "Tỷ nhi ngoan, con vào cửa nhất định phải hiếu kính Lý lão thái gia và Lý lão phu nhân cho thật tốt, di nương nghe nói nhá, Lý Đại thiếu gia kia không có tiền đồ gì, tước vị kia của Lý gia rơi vào trên người ai còn không biết đâu......"

"Di nương, ngay cả không có tước vị, nữ nhi cũng không thể không hiếu thuận hai trưởng bối này được!" Tào Ngọc Di bất đắc dĩ nói.

"Tỷ nhi ngoan của ta, Lý Đại thiếu phu nhân kia là chất nữ nhà mẹ Lý phu nhân, sợ là không có chuyện gì, Lý phu nhân sẽ vẫn thiên vị mấy phần, con phải vạn lần cẩn thận......" Chu thị lơ đễnh tiếp tục dặn dò nói.

"Di nương, hôm nay người không đi xem Ngũ đệ đệ ư, sợ là trễ một chút nữa, Ngũ đệ đệ sẽ buồn ngủ!" Tào Ngọc Di chỉ đành phải lấy Tào Vũ Đình dời đi lực chú ý của Chu thị.

Lần trước Đại thiếu gia đề cập với Đại phu nhân chuyện cho Tào Vũ Đình phân viện, trong lòng Đại phu nhân bất mãn, lấy Chu thị phát tiết một trận, khiến cho Chu thị mang chuyện này truyền đến tai Đại lão gia, cuối cùng vẫn phân Tào Vũ Đình ra ngoài, Chu thị lại không yên lòng, cách mấy ngày sẽ phải đi qua thăm một lần.

Chu thị uống ngụm nước trà, lại lặp lại dặn dò Tào Ngọc Di mấy câu, mới vội vã rời đi.

"Ma ma, chuẩn bị nước tắm!" Tào Ngọc Di thở phào một cái, cất giọng phân phó nói.

Vương ma ma ở bên ngoài đáp một tiếng, đi xuống sắp xếp.

Tào Ngọc Di định thân không có mấy ngày, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cùng nhau trở về nhà mẹ, Tào Ngọc Nga cũng đã sớm gửi thư về, thai thứ tư này của nàng sợ là sẽ sinh trong mấy ngày nay, cho nên không trở về được.

"Con của ta, đây làm sao lại trở về rồi? Có chuyện gì thì phái mấy hạ nhân trở lại nói một tiếng là được......" Đại phu nhân còn không đợi Tào Ngọc Linh bái xuống liền cuống quít đỡ người lên, luôn miệng hỏi, "Ngoại tôn nữ của ta đâu? Hôm nay thế nào lại không có cùng tới đây......"

"Bẩm mẫu thân, Lão phu nhân không bỏ được tiểu tôn nữ, hôm nay, sáng sớm đặc biệt sai người tới ôm qua rồi!" Tào Ngọc Linh cười đáp.

Đại phu nhân thấy Tào Ngọc Linh sắc mặt đỏ thắm, trên mặt cũng không vẻ phiền muộn gì, hài lòng gật đầu một cái.

Ngược lại Tào Ngọc Dao ôm đại nhi tử một tuổi của mình trở về, Đại phu nhân cũng chỉ hỏi qua loa mấy câu, liền sai người bưng mấy cái đĩa điểm tâm dễ tiêu hóa lên, đuổi tiểu hài tử đi sang phòng bên cạnh.

"Mẫu thân, chúng con đi thăm Tứ muội muội một chút!" Tào Ngọc Linh và Đại phu nhân tán gẫu mấy câu, rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

"Ừhm, hai tỷ muội các con đi đi, Tam tỷ nhi thuận đường đi gặp di nương và Thập Tam đệ ngươi một chút!" Đại phu nhân dặn dò nói.

Mấy năm trước và sau tang kỳ của Lão phu nhân, Nhị phòng, Tam phòng không tính đến hài tử chết yểu, tất cả được hai đứa nhi tử, dựa theo thứ bậc, nhi tử kia của Trần thị, được coi như là Thập Tam thiếu gia, năm nay đã ba tuổi rồi, là nhi tử nhỏ nhất của Đại lão gia.

"Dạ!" Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cùng đáp lại, hành lễ một cái lui ra ngoài.

"Tỷ tỷ ở chỗ này chúc mừng muội muội!" Tào Ngọc Linh nâng cao cái bụng đã lộ rõ, gắng gượng hành nửa lễ.

Tào Ngọc Di cuống quít đi lên đỡ Tào Ngọc Linh, còn phải cúi thấp đầu làm bộ thẹn thùng, "Tỷ tỷ mau mời ngồi, có cái gì tốt mừng với không mừng  ......"

"Cũng không phải là chuyện đại hỉ sự, Tứ muội muội có thể phải thêm chút sức, đừng để tước vị của Lý gia kia tiện nghi người khác!" Tào Ngọc Dao nửa cười nửa không nói.

Cô nương đã xuất giá về nhà mẹ đẻ là khách, Tào Ngọc Di cố ý xem nhẹ vị chua trong lời nói của Tào Ngọc Dao, mỉm cười khách khí với hai người, lại lấy phần chỗ ngoặc quan hệ với Triệu Nhị tiểu thư nói cho Tào Ngọc Linh nghe một phen.

"Tại sao Tứ muội muội không nói sớm, lần sau tỷ tỷ trở lại dẫn theo Nhị muội muội là được!" Tào Ngọc Linh sảng khoái nói.

Tào Ngọc Di lại đứng dậy cám ơn lần nữa.

Chỉ gần nửa canh giờ, Đại phu nhân và Trần thị trước sau phái người tới đây thúc giục.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao liền đứng dậy cáo từ.

Tào Ngọc Di tiễn người đến cửa, giật giật gương mặt có chút mỏi nhừ, vào trong phòng tiếp tục thêu giá y đỏ thẫm, hà bao, khăn… trước kia cũng đã tích góp từng tí một không ít, cũng không cần phí tâm nhiều, chủ yếu chính là chiếc giá y này, ngay cả Đại phu nhân cũng đã căn dặn, nói Lý gia là đại hộ quyền quý, Tào Ngọc Di phải thêu tinh tế một chút, đừng để người ta coi thường......

Phủ Khai Quốc Quận Công - Lý gia.

"Lão phu nhân, phu nhân, Nhị thiếu gia phái người tặng đồ trở về!" Một bà tử nhẹ giọng báo cáo.

"Tại sao lại đột nhiên tặng đồ trở về?" Lão phu nhân mở mắt hỏi.

"Bẩm Lão phu nhân, Nhị thiếu gia gửi thư nói là dùng làm sính lễ với Tào gia....." Bà tử kia trả lời.

"Để cho người đưa đồ tới đây, chúng ta tạm xem trước một chút!" Lão phu nhân phân phó nói.

"Dạ!" Bà tử kia đáp một tiếng, hành lễ một cái, bước nhanh lui xuống.

Các kiểu trang sức mới đánh, đồ trang trí quý giá, vật liệu may mặc… ước chừng năm trăm lượng hoàng kim, ba ngàn lượng bạc trắng......

Ngay cả Lý phu nhân thường nhìn thấy các vật danh quý xa hoa cũng có chút không mở mắt nổi.

"Lão phu nhân, người xem đây có phải hơi quá hay không, thế nhưng lại vượt qua lão Đại rồi!" Ánh mắt Lý phu nhân lóe lên nói.

Lý Lão phu nhân không muốn thấy bộ dạng hẹp hòi này của Lý phu nhân nhất, ngay lập tức liền trực tiếp khiển trách, "Chúng ta là dạng nhà gì, đồ thật nhiều thì thế nào, tiền trong công quỹ của lão Đại lão Nhị không phải là cùng một dạng sao! Vượt qua lão Đại hả? Năm đó thế nào không thấy lão Đại tự mình lấy một món đồ vật ra ngoài......"

Lý phu nhân không dám phản bác Lý Lão phu nhân, khúm núm vâng vâng dạ dạ, chỉ ở trong lòng âm thầm ghi sổ lên trên người Lý Nhị thiếu gia và vị thê tử chưa qua cửa - Tào Ngọc Di......

Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát đều tiến hành thuận lợi, chờ lúc Lý gia đưa một khoản sính lễ lớn tới, Tào phủ lại nổi lên phong ba.

Đồ đều được mang tới viện của Đại phu nhân, mở rương ngay tại chỗ.

Tào Ngọc Di bị gọi vào viện Đại phu nhân, khẽ nhíu mày, nơi này, đồ cưới của nhà gái phải tương xứng với sính lễ của nhà trai, cho dù có xê xích, ở mặt ngoài cũng không thể kém quá nhiều, nếu không nhất định sẽ bị người ta chê cười.

Đương nhiên Đại phu nhân cũng nghĩ đến điểm này, không tiện ở trước mặt người Lý gia phát tác, sau khi treo lên khuôn mặt tươi cười tiễn người đi xong, mới thay đổi sắc mặt.

Tào Ngọc Di khẽ cúi thấp đầu, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

"Ma ma, gọi bà tử quản sự kiểm kê xong nhập kho!" Đại phu nhân lạnh mặt phân phó nói.

Phương ma ma đáp một tiếng, đi xuống an bài.

"Còn tụ tập ở chỗ này làm cái gì, đều không cần làm việc nữa sao!" Lý ma ma cao giọng quát lên.

Các nha hoàn bà tử vây xem rối rít đáp một tiếng, nhanh chóng lui ra.

"Tứ tỷ nhi đi về trước đi!" Đại phu nhân nhìn Tào Ngọc Di một cái, cau mày nói.

Tào Ngọc Di cầu cũng không được, hành lễ một cái, lui ra ngoài......

"Phụ thân!" Đại lão gia tự mình bưng một chén trà đến cho Lão thái gia, khom người gọi một tiếng.

"Tiểu tử Lý gia kia lão gia tử ta cũng đã gặp mấy lần trong quân, rất là không tệ, hôm nay chuyện sính lễ kia ta cũng nghe nói, mấy năm nay lão gia tử ta cũng có chút tích góp, hoàng kim, bạc trắng Lý gia đưa tới đừng động vào, về phần những thứ khác, từ nơi này cầm năm trăm lượng hoàng kim đi mua thêm đi!" Lão thái gia nhắm mắt lại phân phó nói.

"Làm sao dám để cho Phụ thân xuất bạc, đồ cưới của nữ nhi nhi tử vẫn lấy ra được......" Đại lão gia cuống quít khuyên nhủ.

"Ta, lão gia tử sống hơn mấy thập niên rồi, cái gì không nhìn thấu, bảo con cầm thì cầm đi, lấy ở đâu những thứ nói nhảm này!" Lão thái gia cắt ngang lời nói của Đại lão gia, trầm giọng quát trở về.

Lão thái gia cho Tào Ngọc Di thêm bạc giá trang, chuyện như vậy trong phủ dĩ nhiên là huyên náo ngất trời, phần lớn còn nói là Tào Ngọc Di dính phong quang của Lục thiếu gia.....

Tào Ngọc Di chỉ phân phó Vương ma ma ước thúc người trong viện, đóng chặt cửa ngõ, mượn cớ thêu giá trang cả ngày không ra khỏi phòng.

Lão thái gia không đợi được Tào Ngọc Di xuất giá, liền lại bị triệu vào trong quân, đương nhiên Tào Vũ Huân cũng phải đi theo.

Một ngày trước thành thân, mấy người Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao đều trở về, cùng Tào Ngọc Hà phụng bồi Tào Ngọc Di.

Vì thế, Tào Ngọc Di không thể không làm bộ thẹn thùng, cố ý tránh tránh núp núp, ngược lại mệt mỏi hơn dự đoán mấy phần.

Cổ nhân thành thân lễ số nhiều, Tào Ngọc Di chỉ chóng mặt làm theo động tác hai hỉ bà được mời tới, bên ngoài nổi lên tiếng nhạc, tiếng pháo, mọi người cười nói..... Hết thảy đều phảng phất hoảng hoảng hốt hốt, cho đến khi Tào Ngọc Di ngồi lên kiệu hoa lắc lư, cũng còn chưa có hồi thần lại, vậy là phải cùng  một nam nhân xa lạ chỉ gặp mặt qua một lần trôi qua cả đời.. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.