Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 36



Ngày hôm qua cô ngủ hơi muộn cho nên sáng dậy Mạt Tư đã đi rồi, trên bàn chỉ bày một khối thịt nướng và một chút quả dại. Giản Thanh Vân vươn vươn cái lưng mỏi rồi bước xuống giường, mang giày da thú bên cạnh giường vào. Giày da thú này là do tự tay cô may, lúc trước cô chỉ mang có một đôi giày, đã sớm rách te tua bị cô ném vào trong không gian rồi.

Cô tiến vào trong không gian đánh răng rửa mặt, cầm theo mấy khối cá muối để tối ăn rồi ra ngoài, lúc này mới ngồi trên ghế gỗ bắt đầu ăn sáng.

Ăn sáng xong cô liền ra ngoài, cũng không nhìn thấy tiểu Bạch dâu, chắc là lại ra ngoài săn thú rồi.

Mặc dù bộ lạc mới gia tăng hơn trăm người nhưng cũng không tạo thành gánh nặng gì, nhà gỗ vẫn cứ tiếp tục xây.

Giản Thanh Vân giúp mọi người lột sạch da con mồi, xử lý sạch sẽ sau đó kéo tới bãi đất trống phơi nắng. Bận việc đến giữa trưa, trời nắng nóng vô cùng, cô rất muốn cởi áo khoác ra nhưng sợ tí gió thổi qua sẽ sinh bệnh nên đành thôi. Dù sao thì thời đại này cũng không bằng hiện đại, nếu như là cảm mạo bình thường thì không sao, chỉ cần uống nhiều nước ấm và đắp da thú cho ra mồ hôi là được. Nhưng nếu lỡ phát sốt thì không được, nơi này mấy thảo dược bình thường đều không tìm được, không cẩn thận coi chừng sốt đến ngu người! Cô không dám lấy thân mạo hiểm.

Vẫn tiếp tục bận việc đến tối thì nhóm người của Mạt Tư trở về, ước chừng có ba mươi người, đứng đầu là tiểu Bạch đang vênh váo tự đắc. Mọi người thì đứng phía sau nó nói nói cười cười.

Mọi người ai cũng cầm con mồi, cầm trên tay cũng có, vác trên vai cũng có, nhưng trên tay mỗi người lại vẫn ôm một bó thực vật Giản Thanh Vân quen thuộc: cây gừng!

Ặc... Nhiệu vậy à? Giản Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, cô nghĩ chỉ cần Mạt Tư cầm mấy gốc về là tốt rồi, để cô trồng vài cây trong không gian, vài cây bên ngoài, còn lại để dành ăn. Thế nhưng không nghĩ tới Mạt Tư lại để cho mỗi người ôm một bó về, thật sự là quá nhiều, ăn đến bao giờ mới hết đây.

"Mạt Tư, quá nhiều." Giản Thanh Vân đi tới tiếp đón, chỉ chỉ cây gừng mọi người ôm trong tay, phía dưới có cả củ gừng.

Mạt Tư cười cười nói mọi người đem gừng chất đống trước cửa, lại nói một tiếng cám ơn với bọn họ.

Tiểu Bạch cúi đầu hửi hửi những cây gừng này, tựa hồ suy nghĩ "những thứ này có thể ăn được sao?"

"Quá nhiều rồi." Nhìn đống gừng trước cửa nhà, Giản Thanh Vân không nhịn được lập lại lần nữa.

"Không sao đâu, ăn không hết thì mọi người cùng ăn." Mạt Tư nhìn đống gừng kia, cảm thấy không hề nhiều, phỏng chừng chia ra cho mọi người trong bộ lạc thì mỗi người chỉ được một tí, sao có thể nhiều được? ❀DĐ❀L❀Q❀Đ

Giản Thanh Vân há hốc mồm, gừng này dùng như một thứ gia vị, cũng không phải đồ ăn. Cứ cho là cho bọn họ ăn thì chắc gì bọn họ đã quen với vị cay của gừng chứ.

"Thanh Vân à, cái thứ này ăn ngon không?" Mạt Tư cười tít mắt chỉ đống gừng trên mặt đất.

Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, đùa dai nhặt một củ gừng trên mặt đất, lau sạch sẽ bùn đất bên trên rồi bẻ một nhánh nhỏ nhét vào miệng Mạt Tư: "Anh nếm thử thì biết."

Mạt Tư nhai một phát liền cau mày lại nhưng vẫn cố nuốt hết xuống, sau đó vươn tay nhéo nhéo má Giản Thanh Vân, than thở nói: "Thật sự là hương vị kỳ quái."

Giản Thanh Vân vui vẻ cười xòa.

Lúc này Mạt Tư mới thả cô ra, cùng trở về nhà gỗ ăn tối. Chẳng bao lâu sau, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Vưu Bỉ vui vẻ cười tít mắt bước vào.

"Tôi đói bụng rồi." Một chút xấu hổ hắn cũng không có.

Động tác gặm thịt nướng của Giản Thanh Vân dừng lại, vốn định nói hắn đói thì đi mà ăn cơm tập thể đi, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn. Tục ngữ có câu "nâng tay không đánh người mặt cười", bó tay, cô đành phải đứng dậy múc một bát canh thịt cho hắn: "Chỉ có canh thịt, nếu đói thì uống mấy bát, không thì tự nướng con mồi mà ăn."

Vưu Bỉ không thèm ăn thịt do chính tay mình nướng, vì thế hắn anh sạch canh thịt còn lại trong nồi và mấy khối cá muối. Ăn no rồi liền phủi mông chạy lấy người. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ

Ăn no rồi, Giản Thanh Vân liền đi ra ngoài cửa xử lý đống gừng của cô, Mạt Tư cũng vội vàng chạy tới phụ giúp.

Giản Thanh Vân chọn mấy cây mà củ còn nguyên không hao tổn gì để ngày mai trồng, phần còn lại cô và Mạt Tư cùng nhau bẻ hết củ rồi trải ra bãi đất trống.

Xong hết những thứ này hai người liền trở về nghỉ ngơi.

Ngủ đến nửa đêm Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng tiểu Bạch khẽ gọi cùng với tiếng bước chân của nó. Cô cũng không để ý, tiểu Bạch thường xuyên nửa đêm đi bộ bên ngoài, cô đã quen rồi.

Đến sáng hôm sau khi cô và Mạt Tư cùng thức dậy, tiểu Bạch vẫn chưa trở lại. Cô cũng không để ý, chỉ cần không phải thiên tai thì không gì có thể tổn thương đến tiểu Bạch được.

Ăn điểm tâm xong, đến khi Mạt Tư đi săn mà tiểu Bạch vẫn chưa trở lại.

Giản Thanh Vân ôm gừng bên trong nhà gỗ tiến vào không gian. Cô chuẩn bị trộng một ít gừng trong này, một ít trồng bên ngoài. Cô phát hiện không gian của mình rất thần kì, bất luận là loại cây gì mang vào đây trồng đều có thể dễ dàng sống tươi tốt, cho dù là thực vật đã khô héo chuẩn bị chết cũng có thể sống.

Đang lúc Giản Thanh Vân đang ngồi chồm hổm đào lỗ trồng cây thì nghe thấy tiếng tiểu Bạch bên ngoài nhà gỗ. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ Cô vội vàng ra ngoài, quả nhiên càng gần cửa thì âm thanh gầm gừ của tiểu Bạch càng thêm rõ ràng.

Vừa mở cửa, Giản Thanh Vân liền ngẩn người ra.

Tiểu Bạch ngồi chồm hổm ở cửa, trong miệng ngậm một con vật nho nhỏ, là một con thú nhỏ có bộ lông trắng muốt...

" Tiểu Bạch, sao lại thế này?" Giản Thanh Vân ngạc nhiên hỏi, đám phụ nữ tò mò đã vây lại xung quanh, bởi vì thường ngày tiểu Bạch săn được con mồi liền trực tiếp vứt trên bãi đất trống.

Cô thấy cái chân yếu ớt của con vật nhỏ kia hình như bị thương, trên đùi nó đang chảy máu xối xả.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng thả con vật đang ngậm trên miệng xuống đất, móng vuốt lại thả xuống một cây cỏ màu xanh lục, gầm gừ lên vài tiếng.

Tiểu Bạch nói gì vậy? Tiểu Bạch không biết ý tứ của tiểu Bạch liền hỏi: "Tiểu Bạch, mày muốn nói gì? Tao cũng đâu có hiểu ngôn ngữ thú vật."

Tựa hồ tiểu Bạch có phần gấp, lại dùng móng vuốt cào cào cây cỏ trước mặt cô, lại nhẹ nhàng đẩy đẩy cái chân bị thương của con thú nhỏ.

Lần này thì Giản Thanh Vân đã hơi hiểu, cô ngồi xổm xuống cầm cây cỏ kia để trên vết thương của con thú nhỏ, hỏi tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, có phải mày muốn tao lấy cây này đắp lên vết thương của nó?"

Tiểu Bạch gầm gừ một tiếng mang theo hưng phấn, xem ra cô nói đúng rồi.

Giản Thanh Vân nhìn vết thương cảu con thú nhỏ, hình như bị động vật nào cắn bị thương, nhưng dấu răng trên đó không phải của tiểu Bạch. Cô không có kéo nên không thể cắt lông xung quanh miệng vết thương, nên cô trực tiếp lấy cây cỏ để trên tảng đá, nghiền nát rồi đắp lên vết thương cảu con thú nhỏ.

Hình như hơi đau, vì vậy con thú nhỏ rụt rụt chân, miệng cũng chít chít kêu lên.

Giản Thanh Vân tò mò, cây cỏ này thật sự có thể đắp lên miệng vết thương sao? Nhưng thấy bộ dạng tiểu Bạch tự tin như vậy, hình như không phải là giả. Cơ mà sao cô thấy con này kêu giống con hồ ly thế nhỉ?

Xách con thú đang nằm co quắp lên, Giản Thanh Vân kinh ngạc phát hiện nó chính xác là một con hồ ly! Vừa rồi nó nằm co quắp nên cô mới không nhận ra. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ

Tiểu Bạch thấy Giản Thanh Vân cầm con thú nhỏ như vậy hình như rất bất mãn, liền nhìn cô gầm lên mấy tiếng.

Giản Thanh Vân vui vẻ, tiểu Bạch này vậy mà che chở cho hồ ly thế cơ đấy. Nhẹ nhàng thả hồ ly xuống đất, cô nói: "Tiểu Bạch, mày nhặt con hồ ly nhỏ này ở đâu vậy?"

Tiểu Bạch gầm gừ vài tiếng, cô cũng không biết nó nói cái gì.

Lát sau, Giản Thanh Vân thử xem xét vết thương của hồ ly, phát hiện vậy mà vết thương ngừng chảy máu rồi.

Cây cỏ này có thể cầm máu à?

" Tiểu Bạch, mày tìm được ở đâu vậy?" Cô hưng phấn chỉ chỉ cây cỏ cầm máu trên đùi hồ ly. Có cây này, về sau nếu người trong bộ lạc không cẩn thận bị thường đều sẽ được cầm máu. Không nghĩ tới người của bộ lạc không biết cỏ cầm máu mà tiểu Bạch lại biết. Xem ra đây chính là bản năng của động vật, nghe nói có một vài động vật khi bị thương có thể tự mình kiếm dược thảo cầm máu hoặc trị độc.

Tiểu Bạch chỉ quan tâm hồ ly trên mặt đất, liếm tới liếm lui trên người nó, không thèm để ý Giản Thanh Vân bên cạnh đang vui mừng đến phát điên.

Giản Thanh Vân cũng không cần, dù sao thì đợi sau khi hồ ly lành vết thương, cô lại bảo tiểu Bạch dẫn đi tìm cỏ cầm máu là được.

Mọi người xung quanh cũng đã tản ra, Giản Thanh Vân thấy con hồ ly này tạm thời cũng sẽ không tốt hơn, tiểu Bạch cũng sẽ không dẫn cô đi tìm cỏ cầm máu. Cô chỉ có thể mặc kệ tiểu Bạch và hồ ly để vào trong không gian tiếp tục trồng gừng.

Cô nhanh chóng trồng xong tất cả, sau khi tiến ra phát hiện tiểu Bạch vẫn canh chừng bên cạnh con hồ ly, một bộ ai cũng không đáng tin. Thậm chí không biết tiểu Bạch lấy cỏ lông từ đâu đắp trên người hồ ly, còn hồ ly thì đang ngủ. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ

Giản Thanh Vân mặc kệ hai đứa nó, đem phần gừng còn lại ra bãi đất trống sau nhà gỗ trồng. Sau khi xong việc, cô trở về nhà gỗ lại phát hiện tiểu Bạch và hồ ly đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Con hồ ly nhỏ đang cực kỳ ủy khuất kêu lên chít chít hai tiếng, tiểu Bạch chớp chớp mắt, rõ ràng không hiểu đến cùng là hồ ly đang ủy khuất cái gì.

" Tiểu Bạch, có phải nó đói bụng không?" Con hồ ly nhỏ như vậy, kể từ lúc tiểu Bạch tìm thấy nó đến giờ vẫn chưa ăn gì, rõ ràng rất đói bụng. Nhưng nó nhỏ như vậy giống như còn chưa cai sữa, nên đút cho nó cái gì thì tốt đây?

Tiểu Bạch vừa nghe, vội vàng tới bãi đất trống ngậm một con thú từ đống con mồi trở về, con mồi này ước chừng lớn hơn tiểu hồ ly mười mấy lần.

" Tiểu Bạch, sao nó có thể ăn hết được, mày làm như nó là mày á, một ngày có thể ăn hết số con

mồi lớn hơn mày vài chục lần?" Giản Thanh Vân chế nhạo tiểu Bạch. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ

Tiểu Bạch gầm gừ vài tiếng, đôi mắt trông mong nhìn Giản Thanh Vân.

"Được rồi, được rồi, để tao thử đút cho nó." Giản Thanh Vân tới bãi đất trống lượm một con nhím trọc về. Thịt của nhím trọc có vẻ non mềm, mà cô cũng chẳng biết là hồ ly ăn chay hay ăn mặn nữa.

Cô lấy con dao xếp nhanh nhẹn cắt thịt nhím trọc ra thành thịt vụn, sau đó bỏ vào nồi nước châm lửa nấu, lại nêm một chút muối ăn. Sau khi nấu chín lại múc ra vỏ dừa, chờ đến khi nguội bớt rồi mới đặt bên cạnh tiểu hồ ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.