Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 42



Giản Thanh Vân biết chính mình phải càng thêm chú ý giữ gìn sức khỏe. Thời đại này bác sĩ và bà mụ đều không có, cô phải khỏe mạnh thì khi sinh em bé mới tốt hơn được. Nghĩ đến mười tháng mang thai, sau đó sinh một cục cưng trắng trẻo, lòng của cô liền mềm mại.

Nhìn bụng của Ni khi mang thai, đỉnh bụng hơi nhọn, có khả năng là sinh con trai. Mà cô cũng không chắc lắm, dù sao thì mấy câu "chua trai cay gái", "bụng tròn con gái bụng nhọn con trai" đều không thể tin được.

Buổi chiều mặt trời còn chưa xuống núi, Mạt Tư đã trở lại, phía sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch. Tiểu tiểu Bạch phe phẩy hai cái đuôi xù xì lông lá của mình, nhìn Giản Thanh Vân kêu lên chít chít. Giản Thanh Vân bước đến nghênh đón, sờ sờ đầu tiểu tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng cô. Tiểu Bạch đứng bên cạnh bắt đầu bất mãn, nhìn tiểu tiểu Bạch nhe răng nhếch miệng.

Mạt Tư nhìn thấy móng vuốt của tiểu tiểu Bạch đang cào loạn trên bụng Giản Thanh Vân, lập tức xách nó ném lên trên người tiểu Bạch, sua đó quay sang nói với Giản Thanh Vân: "Sau này em đừng cho tiểu tiểu Bạch nhảy lên người em nữa, phải cẩn thận cục cưng trong bụng. Đói bụng chưa, anh nấu gì cho em ăn, em mau vào nhà nằm đi." Sau đó hắn không chần chừ mà bồng cô vào trong nhà.

Giản Thanh Vân nằm trên chiếc giường ấm áp, xuyên qua cánh cửa gỗ đang mở nhìn Mạt Tư bận bịu bên ngoài, cười tươi đến thấy răng không thấy mắt.

Có một người đàn ông yêu thương mình, thật tốt!

Đêm hôm đó thời tiết liền chuyển lạnh hơn, Giản Thanh Vân đoán chừng ngày mai lại có tuyết rơi rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài liền nổi lên từng trận có to, kèm theo đó là tuyết lớn, tất cả mọi người đều không ra ngoài săn thú mà ở trong nhà với vợ mình. Đàn ông chưa vợ thì đều nằm ngủ trong nhà mình, không thì tụ tập một chỗ làm "bà tám".

Giản Thanh Vân rúc trong lòng Mạt Tư, nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, tâm tình thả lỏng. Nằm không một hồi cô liền chìm vào giấc ngủ. Từ khi mang thai cô rất thích ngủ. Mỗi ngày cô phải ngủ ít nhất mười lăm giờ.

Lần này bạo phong tuyết kéo dài hơn nửa tháng, mỗi ngày Giản Thanh Vân đều có Mạt Tư chăm sóc nên tăng liền mấy ký thịt.

Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã qua bốn tháng. Bốn tháng này, khi tuyết rơi Mạt Tư sẽ ở cùng cô, tuyết ngừng rơi liền đi săn thú với đàn ông trong bộ lạc. Mỗi ngày cô đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, người lại tăng vài cân. Cục cưng trong bụng cũng tầm năm tháng rồi. Thời kì nôn mửa đi qua, mỗi ngày cô đều ăn rất nhiều, mỗi ngày ăn đến ba bữa. Mỗi lần đều là Mạt Tư chuẩn bị ba bữa ăn cho cô, khi không có Mạt Tư bên cạnh, buổi trưa cô đều tự nấu, còn bữa sáng và bữa tối đều do Mạt Tư nấu. Dù là như vậy thì khi bữa cơm qua không bao lâu cô lại thấy đói bụng. Về sau cô nói Mạt Tư chuẩn bị thịt khô cho cô, khi nào đói là có thể ăn. Với lại, từ khi có thai cô lười biếng đi rất nhiều, mỗi ngày đều nằm lỳ trên giường không muốn nhúc nhích.

Trong bộ lạc cũng có thêm vài người phụ nữ mang thai. Bụng Ni đã rất lớn, qua mấy ngày nữa là sinh rồi. Giản Thanh Vân không biết thời đại này là người nào đỡ đẻ, hơn nữa khi sinh chuyện trọng yếu nhất là cắt cuống rốn. Cô bắt đầu tưởng tượng, phụ nữ tự mình sinh con, đứa bé vừa sinh ra do chính mình hoặc do chồng mình dùng con dao đá hoặc dao xương cùn ơi là cùn cắt cuống rốn... Đó là cảnh tượng khủng bố khiếp như thế nào hả trời!!!!!

Giản Thanh Vân tưởng tượng lại không nhịn được rùng mình, sau đó chuẩn bị mọi thứ giúp Ni đỡ đẻ.

Vài ngày sau, Giản Thanh Vân đang nằm trên giường liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thống khổ của Ni. Cô giật mình, cầm con dao găm trên mặt bàn rồi chạy qua nhà Ni. Phụ nữ trong bộ lạc nghe tiếng cũng đều chạy qua.

Giản Thanh Vân nói mọi người chuẩn bị tốt những thứ cần thiết như nước ấm và vải sạch. Quá trình sinh rất thuận lợi, khoảng hai tiếng sau, Giản Thanh Vân cắt cuống rốn cho đứa bé, thắt lại, sau đó nhẹ nhàng tắm nước ấm cho đứa bé sơ sinh, lấy da thú sạch sẽ quấn lại rồi đặt bên người Ni.

Đứa bé là bé trai, đỏ hỏn và nhiều nếp nhăn.

Giản Thanh Vân tập trung tinh thần cao độ, bây giờ lại có chút mệt mỏi, đành nhường chỗ để mấy người phụ nữ giúp Ni chà lau thân thể và đổi một tấm thảm da thú sạch khác.

Phụ nữ trong bộ lạc rất hứng thú với con dao sắc bén của Giản Thanh Vân, tất cả đều năn nỉ cô, hi vọng khi mình sinh có thể mượn cô con dao ấy để dùng, Giản Thanh Vân đều đáp ứng mọi người.

Sau đó đám phụ nữ đi nấu canh thịt, Ni và Giản Thanh Vân mỗi người đều uống một chút.

Ni nhìn đứa bé mới sinh nằm bên cạnh rồi cảm kích nhìn Giản Thanh Vân nói tiếng cám ơn.

Nhìn thấy đã không có chuyện gì, lúc này Giản Thanh Vân mới dặn dò Ni nhớ nghỉ ngơi cho tốt, không nên đụng nước lạnh, phải uống nhiều nước ấm, canh nóng, đem những điều cần chú ý khi ở cữ nói cho Ni biết, lúc này mới cầm dao găm trở về.

Buổi tối Mạt Tư biết cô làm việc này cũng không trách cứ cô, chỉ nấu cho cô một nồi canh thịt rắn thật đầy, lại luộc hai quả trứng cho cô bồi bổ thân thể.

Đến tối, Giản Thanh Vân nằm trong lòng Mạt Tư nói chuyện với hắn.

Mùa đông đã gần đi qua, tuyết đọng đã tan gần hết, mỗi ngày đều có ánh mặt trời chói chang. Mùa xuân sắp đến gần, có rất nhiều chuyện cần phải làm, như chọn thủ lĩnh, làm chiến hào. Nghĩ tới đây, cô kéo kéo cánh tay Mạt Tư, ngẩng đầu cười nói: "Mạt Tư, khi thời tiết ấm áp hơn, anh nói mọi người xây chiến hào đi, như vậy thì khi các anh ra ngoài săn thú, nếu có dã thú hung mãnh gì xông vào bộ lạc thì tụi em cũng không bị thương. Còn có chuyện tuyển chọn thủ lĩnh nữa, anh nói để cho họ nêu ý kiến."

Mạt Tư thoáng nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, ừ một tiếng: "Khi nào tuyết đọng tan hết là có thể làm chiến hào, còn chuyện lập thủ lĩnh thì không cần phải vội. Bây giờ không có thủ lĩnh không phải mọi người vẫn rất tốt sao."

Giản Thanh Vân nghĩ cũng đúng, có thủ lĩnh hay không đều không có trở ngại gì, trái lại chuyện làm chiến hào mới là trọng yếu, đến khi tuyết tan là có thể bắt đầu công việc.

Lại qua mấy ngày nữa, tuyết đọng cuối cùng cũng tan hết. Mùa đông này không biết có phải vì có một con thượng cổ mãnh thú là tiểu Bạch hay không mà trôi qua rất êm đềm. Giản Thanh Vân còn nhớ rõ, mùa đông đầu tiên cô đến đây còn xuất hiện hai con quái thú cả người đầy vảy. Xem ra là nhờ có tiểu Bạch mà loại quái thú này không dám tới nữa.

Đám đàn ông cũng bắt đầu đào chiến hào. Giống như khi xây nhà gỗ, một nửa đi săn còn một nửa đào chiến hào. Mấy người phụ nữ thì chuẩn bị đồ ăn. Bây giờ là đầu mùa xuân, mặt đất vừa mới nhú lên mầm cây xanh non chứ chưa có rau dại hay quả dại gì để hái, vì vậy nhóm phụ nữ vẫn rất thoải mái.

Giản Thanh Vân cảm thấy có chút ăn không ngồi rồi, buổi chiều đành vác cái bụng to năm tháng đi đi lại lại.

Bộ lạc có chừng ba trăm hộ gia đình, quy mô xem như khá lớn, vì vậy đào chiến hào cũng không hề đơn giản. Mỗi ngày đều có một trăm bốn mươi người đào hào, độ rộng chừng bốn mét, sâu cũng chừng bốn mét. Công trình như vậy tầm một tháng là hoàn thành, dù sao thì số người cũng đông.

Giản Thanh Vân đi tới đi lui liền đi đến chỗ người ta đang đào hào. Đám đàn ông đang hăng say đào, lộ ra cánh tay và vòm ngực rắn chắc. Còn có thể thấy mồ hôi chảy dọc theo gò má rồi rớt xuống ngực. (#mèo: chảy nước miếng ~)

Nói là đi dạo nhưng thật sự thì Giản Thanh Vân là muốn tới nhìn Mạt Tư. Hôm nay đến phiên Mạt Tư đào chiến hào.

Còn chưa nhìn thấy Mạt Tư thì cô đã thấy Vưu Bỉ trước. Vưu Bỉ cũng giống như đám đàn ông khác, làm rất hăng say, để trần cánh tay. Nhìn thấy Giản Thanh Vân, Vưu Bỉ chỉ nhìn chằm chằm bụng cô ba giây sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Giản Thanh Vân nhìn thấy hắn thì có chút xấu hổ. Từ lần trước nghe hắn nói chuyện với Bối Nhĩ, cô liền đề phòng hắn như phòng tặc, kết quả người ta không làm gì cô cả, đến cả nói chuyện cũng không nói. Cô nhìn thấy hắn thì lại thấy xấu hổ.

Hai người không nói gì, cô cũng không muốn tìm hắn nói chuyện, nên đành vác bụng bầu cố đi về phía trước tìm Mạt Tư.

Cô rất nhanh liền nhìn thấy bóng lưng Mạt Tư, hắn đang ra sức đào chiến hào, mồ hôi từ trên đầu chảy dọc theo gò má rồi rớt xuống vòm ngực rắn chắc. Cô nhìn một lát liền không nhịn được đỏ mặt.

Tựa hồ nghe thấy tiếng động phía sau nên Mạt Tư quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy vợ mình đang mang sắc mặt đỏ ửng mà nhìn hắn, trong lòng nhịn không được thiếu chút nữa chạy tới hôn cô một phát. Hắn đành ho khan vài tiếng, cười nói: "Sao em lại tới đây? Có mệt không? Nếu mệt em nhanh về nghỉ ngơi đi."

Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, xem nhẹ một đám mắt sói xung quanh, cười tít mắt nói: "Em không có việc gì làm liền qua đây nhìn anh, anh có mệt không?"

Mạt Tư lắc lắc đầu, nói không đói bụng, sau đó thấy một đám đàn ông đều nhìn chằm chằm bộ ngực vì mang thai mà to ra của vợ hắn. Sắc mặt hắn liền trầm xuống, nhìn xung quanh một vòng. Có vài tên rất thành thật cúi đầu làm việc tiếp, có vài tên lại chăm chú nhìn, một chút tự giác đều không có.

Giản Thanh Vân thấy ông xã nhà mình hình như tức giận, có chút khó hiểu hỏi: "Mạt Tư, anh làm sao vậy?"

Mạt Tư nghe thấy giọng nói của vợ mình, vội vàng quay đầu cười nói: "Không có gì hết, em về trước đi, chờ anh trở về nấu cho em ăn, em đừng lộn xộn, phải ở trong nhà nghỉ ngơi."

Giản Thanh Vân gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên cạnh Mạt Tư, thấy tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình. Lúc này cô mới thấy xấu hổ, vội xoay người rời đi.

Đám đàn ông lúc này mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cảm thấy bộ ngực có gì đó che lại vẫn là đẹp hơn, thần bí hơn...

Nghe được xung quanh có tiếng người chậc lưỡi, mặt Mạt Tư càng đen hơn.

Giản Thanh Vân nghĩ có trở về cũng không có ai bên cạnh, bây giờ cô rất sợ ở một mình, cảm giác thật cô đơn, cũng không biết có phải vì cô đang mang thai hay không, chứ bình thường cô ở một mình cũng đâu thấy làm sao. Cô nghĩ ngợi một chút, nên đi sang thăm Ni đi, em bé Ni sinh cô còn chưa được ôm nữa nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.