"Ấy, phiền bà bà rồi.
"
Đậu bà tử lấy mấy đồng bạc vụn ra xem xét, ước chừng cũng được một hai lượng, bưng bát không, bà ta cười tủm tỉm đi ra khỏi nhà lao.
Haiz, thật là nóng vội, chi bằng mạo hiểm một phen giết người diệt khẩu rồi lục soát thi thể, nhưng chắc cũng chẳng được bao nhiêu bạc - dù sao Tần Tứ nương tử cũng đã nói phần lớn đã bị gã dịch trưởng lấy đi rồi, kết giao với quan phu nhân ở kinh thành, vừa có thể lấy được một khoản hậu hĩnh, sau này truyền ra ngoài cũng khiến đám con trai trong nhà nở mày nở mặt.
Chẳng trách Lưu dịch trưởng lại bằng lòng bán nhân tình cho Tần Tứ nương tử, đổi lại là bà ta, bà ta cũng bằng lòng!
May mà Tần Tứ nương tử không bị bà ta độc chết!
Bên ngoài Đậu bà tử đang thầm vui mừng, thì Cố Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực, Cố gia phủ Ninh Viễn Hầu, sau khi Tần gia xảy ra chuyện, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với Tần gia, sao có thể để ý đến việc gả cho Tứ lang của Tần gia chứ?
Cho dù nguyên chủ có liều mạng cầu xin Cố gia để mình hòa ly với Tần gia, thì người phủ Ninh Viễn Hầu cũng chẳng muốn ra mặt làm chủ, huống hồ nguyên chủ vốn dĩ không có chút quan hệ huyết thống nào với phủ Ninh Viễn Hầu, lúc trước còn gây ra vụ bê bối thiên kim thật giả khiến Hầu phủ mất mặt, nay Tần gia xảy ra chuyện, tiện thể mang theo nàng - cái gai trong mắt kia đi, bọn họ chỉ cầu còn không được.
Chẳng qua đó là chuyện ở kinh thành, quan hệ thực sự giữa phủ Ninh Viễn Hầu và nguyên chủ chỉ có bản thân họ biết, dịch trạm cách xa kinh thành ngàn dặm, người ngoài chỉ biết một mà không biết hai, tự nhiên sẽ không có nhiều người biết được nguyên chủ và phủ Ninh Viễn Hầu kỳ thực đã trở mặt.
Có thể lợi dụng được tin tức thì không cần phải khách sáo.
Lúc này nàng dám giương oai trước mặt Đậu bà tử, cũng chỉ là lợi dụng chênh lệch thông tin mà thôi.
Chỉ mong, điều này có thể dập tắt ý đồ giết người cướp của của Đậu bà tử!
Mà Đậu bà tử y lời mang bút mực đến cho Cố Nhiễm, lúc đưa giấy và nghiên mực cho nàng, bà ta chợt lên tiếng: "Tần Tứ nương tử, phiền ngươi viết cho ta một tờ giấy nợ trọng thưởng được không?"
Giấy nợ?
Cố Nhiễm giật mình, ngẩng đầu nhìn Đậu bà tử, không thể tin nổi.
"Giấy nợ gì?"
"Chẳng phải ngươi vừa nói, chỉ cần ta gửi thư giúp ngươi, sẽ để nhà mẹ đẻ ngươi trọng thưởng cho ta sao? Lời nói gió bay, ngươi viết cho ta một tờ giấy nợ, đến lúc ngươi hòa ly rồi, muốn gửi một khoản tiền thù lao cho ta cũng được, tự mình đến cũng được, có tờ giấy nợ này làm bằng chứng, chúng ta cũng yên tâm.
"
Đậu bà tử nhìn Cố Nhiễm, trong lòng cười lạnh.
Hừ, tuy bà già như bà ta chưa từng thấy qua việc đời, nhưng cực khổ nếm trải còn nhiều hơn Tần Tứ nương tử này.
Nhìn nàng dẻo miệng nói như rót mật vào tai, ai biết được có phải là thuận miệng lừa người hay không?