Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 17



Phương Trạch thật là nói được làm được, từ sau ngày hôm đó, anh không hề nói ra lời nói ám muội nào nữa, tự nhiên cũng không có những hành vi quá phận. Nhưng điều này cũng không khiến Vũ Thần buông được gánh nặng trong lòng, gương mặt bình tĩnh mà lãnh khốc của Phương Trạch lại làm cho cậu có một loại cảm giác mất mát.

Sau phẫu thuật, Phương Trạch đã dần khôi phục, thân thể dần chuyển biến tốt đẹp, thời gian làm việc vì thế cũng tăng lên. Có đôi khi, Vũ Thần sẽ nhắc nhở anh chú ý nghỉ ngơi, nhưng Phương Trạch lại nghe tai này, ra tai kia, hoàn toàn không để lời nói của Vũ Thần ở trong lòng.

Sau mỗi lần đi thăm Phương Trạch về, Vũ Thần không khỏi chột dạ, liền tự an ủi mình rằng đây là công tư phân minh, ân oán cá nhân không liên quan gì đến công việc hết.

Giữa trưa, Vũ Thần ở phòng bệnh không có việc gì làm, nhưng lại lo lắng Phương Trạch sẽ có chuyện cần nên cậu không đi ra ngoài. Phương Trạch cẩn thận nhìn máy vi tính, Vũ Thần ngồi ở ghế sa lon ngẩn người, không bao lâu thì suy nghĩ miên man. Nếu anh ta không trêu chọc mình, thì mình cứ tự làm tốt bổn phận, duy trì hiện trạng không còn lo lắng phòng bị anh ta… Chờ sau hai ngày nữa anh ta xuất viện, rốt cuộc có thể khôi phục sinh hoạt bình thường, như vậy cũng tốt lắm…

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu làm dịu chiều hè. Vũ Thần tựa vào trên ghế sa lon có điều hòa mát lạnh, đầu óc có chút lâng lâng, thân thể trở nên mềm nhũn, mệt mỏi khiến cậu nặng nề đi vào giấc ngủ.

Phương Trạch giương mắt nhìn người đang ngủ say, thế là anh tới giường cầm chăn lại đắp cho Vũ Thần, ánh mắt vẫn lưu luyến trên khuôn mặt đang say ngủ của Vũ Thần. Lông mi Vũ Thần mảnh mà dài, hơi cong lên, khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường cong tinh xảo vô song, bộ dáng lúc ngủ lại lộ ra vài phần điềm tĩnh.

Phương Trạch si mê mà quan sát thật lâu, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện công việc còn chưa làm xong, liền lại hết sức chăm chú ngồi trở lại trước máy vi tính.

“Ưm…” Vũ Thần xoay người, mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, liền nhìn thấy bóng dáng Phương Trạch ánh vào trong mắt.

Vũ Thần ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương để làm đầu óc thanh tỉnh. Cậu đã ngủ bao lâu rồi? Anh ta như thế nào mà vẫn còn nhìn chằm chằm máy vi tính chứ? Cậu nhìn ra ngoài trời, mặt trời đã lộ ra màu chanh hồng ấm áp, nheo mắt nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.

“Bây giờ tôi tan ca. Trương Hân sẽ tới đây, tôi đi giao ban…”

“Ừ, được.” Phương Trạch nhìn máy vi tính hết sức chăm chú, chỉ hơi gật đầu một cái.

“Anh…” Vũ Thần đứng ở cửa, muốn nói lại thôi, trù trừ một hồi lại đi đến trước mặt Phương Trạch nói: “Tuy rằng đã phẫu thuật được một tháng, nhưng anh vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Bộ dáng anh như vậy sao được, chuyện quan trọng gì cũng để đó rồi làm sau, nghỉ ngơi một chút đi…”

Động tác trên tay Phương Trạch dừng lại, giương đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn thấu Vũ Thần, nhếch môi tạo thành một đường cong. “Em thực sự để ý anh?”

“…” Hiện tại, Vũ Thần như đang được chụp CT, hết thảy trong đầu dường như đều bị phân hình một lần, tâm tư không hề giữ lại đã bị Phương Trạch đọc được.

 (Sky: Chụp CT ( chụp cắt lớp vi tính có sự trợ giúp của máy tính) là một phương pháp kiểm tra bằng X-Quang tiên tiến có sử dụng kỹ thuật chụp X-Quang và máy tính để thu được các hình ảnh của cơ thể. Những ai không biết có thể tìm hiểu thêm tại: orientalstar.vn)

“Ai để ý anh, tôi chính là y tá?! Quan tâm người bệnh là rất bình thường không được sao?…” Vũ Thần bí từ, vô lực phản bác lại. Vì sao lại tận lực nhắc nhở anh ta nghỉ ngơi a? Khiến cho cậu gieo gió gặt bão thật tốt! Vũ Thần lâm vào thế bí, hối hận vừa rồi đã làm một việc ngốc nghếch.

Vũ Thần hổn hển xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị Phương Trạch giữ lại.

“Anh nói rồi, không làm khó dễ em nữa, nhưng hiện tại anh phát hiện điều này không còn thiết yếu nữa rồi.”

Vũ Thần khó hiểu hỏi: “Có ý tứ gì?” Bàn tay vô tình bị túm lấy nhưng lại không thể bỏ ra.

“Nghe không hiểu sao?”

Phương Trạch nâng mày một chút, kéo cậu tới gần, môi liền trực tiếp ấn lên cái miệng đang chuẩn bị nói chuyện của Vũ Thần, lưỡi cũng thuận thế đi vào dò xét; cứ như vậy, Phương Trạch chiếm được ưu thế chủ động, công thành đoạt đất hôn Vũ Thần.

Bởi vì bị hôn đột ngột nên Vũ Thần kinh ngạc trừng lớn đôi mắt hoa đào, Vũ Thần bị hôn, đại não ong ong hết cả lên, trái tim như mắc nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không có phản ứng gì.

“Đã hiểu chưa?”

Phương Trạch từ trên cao nhìn xuống Vũ Thần, cơ thể phát ra anh khí mạnh mẽ bức người khiến người ta không thể không bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

“Anh…” Vũ Thần không biết tự lượng sức mình, nắm tay đập lung tung trên người Phương Trạch vài cái.

“Em đánh anh? Đau…” Phương Trạch ôm lấy ngực, tựa vào bên tường, cúi đầu xuống nên không thấy rõ vẻ mặt của anh.

“… Làm sao vậy? Đụng tới miệng vết thương?” Vũ Thần nhìn thấy Phương Trạch như vậy liền thất kinh, hoang mang lo sợ không biết nên làm cái gì bây giờ. “Đều là tôi không tốt. Không có việc gì chứ? Anh làm sao vậy a? Để tôi xem xem…”

Tay chân Vũ Thần bối rối đỡ lấy Phương Trạch. “Anh không sao chứ?…”

“Còn nói em không quân tâm anh sao?” Phương Trạch ôm cổ Vũ Thần, giảo hoạt cười nói.

Bị lừa?!!!

“Anh… Anh… Anh…” Đại não Vũ Thần nháy mắt phản ứng lại, không biết là nên khóc hay nên cười.

“Anh cái gì?”

“Đáng ghét! Buông ra…”



Vũ Thần giằng co thật lâu mới từ phòng bệnh trốn về, về nhà rồi mà vẫn không bình tĩnh trở lại.

Tên hỗn đản này rõ ràng là lừa mình. Sao lại thế này a? Ai TMD quan tâm tới anh ta chứ! Vũ Thần ở trong lòng lặp lại rằng cậu không quan tâm Phương Trạch, nhưng càng làm như vậy lại càng gây ra hiệu quả trái ngược. Cậu không cầm lòng nổi mà hồi tưởng lại Phương Trạch bá đạo đoạt lấy hô hấp của mình.

Mặt Vũ Thần hơi nóng lên, tim đập nhanh một cách khó hiểu.

Vũ Nhung nhìn ra vẻ mặt không yên ổn cùng hơi thẹn thùng của Vũ Thần. “Anh, anh đỏ mặt cái gì vậy? Chẳng lẽ là yêu rồi? Hay là có người thích.”

Bị nói trúng tâm tư, Vũ Thần lập tức lấp liếm nói: “Nhóc con, biết cái gì, nên làm gì thì đi làm đi.”

“Em còn biết nhiều hơn anh đấy, em có kinh nghiệm yêu rồi, anh có sao?” Vũ Nhung không kiêng nể mà cười nhạo Vũ Thần, hoàn toàn không coi anh trai ra gì.

 (Sky: Làm xử nam nó khổ vậy đấy em Thần ạ!)

“Em yêu khi nào?”

“Có lẽ là đầu cấp 3 nhỉ? Nói đến chuyện ba người bạn trai… Anh, anh có phải đang yêu hay không? Khai thật mau! Đem chị dâu mang về cho em xem mặt đi…” Vũ Nhung bức cung Vũ Thần.

“Việc em yêu sớm anh phải nói cho ba biết, xem lúc này ba có thể dạy bảo em hay không…”

“Sau khi thi đại học thì em đã nói với ba rồi, hoàn toàn không có việc gì… Anh đừng lảng sang chuyện khác, chuyện chị  dâu còn chưa nói rõ ràng…”

“Em… Con nhóc thối!”

Bị Vũ Nhung nhõng nhẽo cùng cứng rắn gặng hỏi, Vũ Thần bèn nói ra chuyện của cậu và Phương Trạch, đương nhiên cậu khéo léo lược bỏ đoạn Phương Trạch ‘bá vương ngạnh thượng cung’ mình.

Vũ Nhung nghe xong, kinh ngạc há miệng, hai mắt biến thành hình hai trái tim màu hồng, chớp chớp hai cái. “Anh à, thật sự là ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’ a…”

(Sky: ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’ – nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy nhưng lại vô tình có được.)

“Em… em bị bệnh hả?” Vũ Thần như đi trong sương mù, nhìn Vũ Nhung.

“Anh, anh theo anh ta đi… Anh chính là để ý anh ta, đừng lừa gạt trái tim mình. Đúng rồi, người tên Phương Trạch kia ắt hẳn là tuấn tú chứ? Còn có tiền! Anh do dự cái gì chứ?…”

 (Sky: Chúc mừng em Thần có cô em gái là fangirl. *cười sung sướng*)

“Anh ta là nam đó!” Vũ Thần không biết Vũ Nhung lại lên cơn điên gì, liền đen mặt nói.

“Nếu là nữ, em liệu có hưng phấn như vậy sao? Anh chính là thích anh ta…”

“Anh của em mà biến thành đồng tính luyến ái thì có phải em rất vui hay không? Muốn Vũ gia không người nối dõi sao?”

“Đứa nhỏ gì gì đó bây giờ không cần lo lắng. Cảm giác thích hay không mới là quan trọng nhất a… Anh, nói không chừng, anh chính là trời sinh để làm số 0.”

 (Sky: số 0 = uke = thụ)

“Số 0?”

Vũ Nhung cười có chút âm trầm khủng bố, nhìn mà khiến Vũ Thần nổi đầy gai ốc: “Quên đi, sớm biết vậy đã không nói, thật không đứng đắn. Đâu phải là không nói cho ba biết, em đừng có lật lọng bằng không khi em ra ngoài du lịch sẽ không có kinh phí đâu.” Vũ Thần đã đồng ý với Vũ Nhung rằng khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì cậu sẽ cho cô đi du lịch. Hiện tại vừa lúc dùng việc này uy hiếp cô một chút.

“Biết, miệng em bị niêm phong kín lắm. Nếu có gì tiến triển thì nhất định phải nói cho em biết trước đấy.”

Nói với em thì chính là kẻ ngốc, con nhóc này từ chỗ nào biết những thứ linh ta linh tinh như thế, số 0 là cái gì vậy?

 (Sky: Khổ thân em, xử nam nó khổ vậy đấy, đến mình nằm đâu cũng không biết.)

 Hình như mình cũng không bài xích nụ hôn kia? Nghĩ đến môi lưỡi nóng bỏng giao hòa, Vũ Thần lại mặt đỏ tim đập.

Vì để làm cho mình không nghĩ loạn, Vũ Thần liền tiến vào phòng bếp giúp Vũ Phong nấu ăn.

Vừa tiến vào phòng bếp, một trận mùi khói dầu lọt vào miệng mũi Vũ Thần, dạ dày cậu cồn cào cả lên khiến cậu rất buồn nôn.

 (Sky: Khửa khửa khửa, em Thần có bầu nhá. Đốt pháo các nàng ơi!)

“Con trai, con làm sao vậy?” Vũ Phong buông thìa đảo thức ăn xuống, hỏi.

“Không có gì…” Cảm giác buồn nôn vẫn còn chưa biến mất. “Dạ dày giống như không thoải mái lắm…” Nói xong lại muốn nôn ra.

Vũ Phong vỗ lưng cậu, muốn cậu đi ra ngoài. “Mau đi ra đi, nơi này khói dầu nhiều, đi ra bên ngoài hít thở không khí.” Vũ Thần đi ra khỏi phòng bếp, cảm giác buồn nôn không còn nghiêm trọng nữa nhưng vẫn còn chút ít.

Lúc sau Vũ Thần vào nhà vệ sinh súc miệng, thoải mái không ít. Nhưng trong lòng cậu hoài nghi nghĩ: chẳng lẽ là mệt nhọc quá độ nên bị đau dạ dày? Dạ dày khi nào thì có vấn đề vậy nhỉ?

Nhưng nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do.

───

Lời tác giả: Kết quả là, bánh bao(em bé) sắp tới… Vẫn như cũ lăn lộn cầu bình luận >< Tiểu Dạ Dạ, khuya như thế vẫn còn đợi >< … Khổ cực rồi a~~ .:End 17:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.