Dọc đường Vũ Thần đều nhìn ra ngoài cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Phương Trạch cũng không nhiều lời.
Phương Trạch ở trong một khu biệt thự vùng ngoại thành, cho nên đi gần một giờ mới tới nơi. Cánh cửa lớn trước nhà tự động mở ra, lái xe đi vào, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy rõ những cây cảnh được cắt tỉa rất cẩn thận. Xe lại chạy một lúc, Vũ Thần quay đầu nhìn về phía trước, một tòa biệt thự phong cách châu Âu rơi vào mắt cậu. Sắc trời đã tối, ánh đèn chiếu ra ngoài cửa sổ, chiếu sáng căn nhà.
Phương Trạch dừng xe trước cửa, Vũ Thần còn đang hờn dỗi nên Phương Trạch dỗ cậu xuống xe. Bộ dáng tích cực của cậu lại làm cho Phương Trạch dở khóc dở cười, Phương Trạch đành phải đem người vào nhà trước rồi nói sau.
Nhìn căn nhà lớn như vậy, trong lòng Vũ Thần nghi hoặc, không lẽ trong nhà có người ở? Tại sao cửa sổ nào cũng có đèn sáng? Cậu nghĩ như vậy, liền hỏi ra miệng: “Nhà anh có người ở sao? Đèn bật nhiều như vậy.” Cậu cảm giác lời này thật khó nói, nghe có chút thăm dò ý tứ của Phương Trạch.
“À, có quản gia và người giúp việc. Vào thôi…”
“Ờ.” Vũ Thần như có điều suy nghĩ gật đầu, nhà lớn như vậy mà chỉ có một người ở, lại còn có cả quản gia và người giúp việc? Hình như có chút lãng phí…
Cậu còn chưa nhận xét xong căn nhà xa hoa này thì đã bị Phương Trạch kéo vào trong.
Sau khi Vũ Thần đi vào, căn phòng được trang hoàng giống như trong dự liệu của cậu, rất hoa lệ, không hề tầm thường. Từ chỗ huyền quan, chiếc thảm tinh xảo được trải dài, đối diện ngay cánh cửa là một tủ rượu thật lớn, rất nhiều rượu ngon đủ các màu sắc được đựng trong bình thủy tinh, Vũ Thần thậm chí còn không biết hết tên những loại rượu đó. Đứng ở cửa có thể nhìn thấy đèn chùm trong phòng khách, treo trên trần nhà đang rủ xuống, rực rỡ mà lại chói mắt. Vũ Thần quan sát kỹ lưỡng căn phòng một lần, trong lòng không khỏi tặc lưỡi, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ thực sự bình tĩnh.
“Cậu chủ, cậu đã về. Cậu đã ăn cơm chiều chưa?” Vương quản gia cung kính đứng ở chỗ huyền quan hỏi, lúc nhìn thấy Vũ Thần bước vào ông có chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm trang như cũ. Bởi vì đây là việc riêng của cậu chủ nên Vương quản gia tự hiểu mà làm, cho nên cũng không hỏi thân phận của Vũ Thần. Vương quản gia tóc đã hoa râm, từ khi Phương Trạch sinh ra thì ông đã vào Phương gia rồi, coi như là lão quản gia của Phương gia; sau lại bởi vì biến cố mà bị sa thải mà bây giờ Phương Trạch về nước ông liền quay về, cho nên đối với Vương quan gia mà nói thì khả năng sát ngôn quan sắc (sát ngôn quan sắc: nghĩa bóng nôm na là nhìn qua sự việc là đã biết bản chất của nó như thế nào, khả năng nhìn thấu sự việc cao) bắt buộc phải có.
“Đã dùng rồi. Bác Vương, bây giờ tôi lên lầu nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy.” Dứt lời, Phương Trạch liền kéo Vũ Thần lên lầu, Vũ Thần đành lễ phép cười một cái với Vương quản gia rồi theo Phương Trạch lên lầu.
Phương Trạch trực tiếp đem Vũ Thần vào phòng ngủ của mình, Vũ Thần sau khi đi vào liền có chút không được tự nhiên. Phòng ngủ của Phương Trạch rất lớn, phòng có ba màu đơn giản: đen, trắng và lam, đơn giản mà tự nhiên, ngọn đèn màu vàng nhạt làm cho đồ dùng chỉ có màu đen trắng trong phòng nhu hòa không ít. Phía sau bức màn màu lam đậm là cửa sổ âm tường và ban công, Vũ Thần do dự nửa ngày mới mở cửa sổ đi ra ban công.
Phương Trạch nhìn thấy Vũ Thần đứng ngồi không yên, ánh mắt có chút mờ mịt, tay chân mất tự nhiên, bộ dáng quả thực đáng yêu cực kỳ. Anh liền cười nói: “Ra ban công ngồi đi, anh bảo bác Vương mang một chút đồ ăn lên nhé? Em muốn uống gì?”
“A, không cần. Cái kia… ngồi một chút là tốt rồi.” Vũ Thần từ chỗ có máy điều hòa đi ra ban công, cảm giác cũng không thấy nóng nực, ngược lại gió thổi rất ấm áp, thực sự thoải mái.
Phương Trạch cũng ngồi xuống, không nói chuyện, chính là lẳng lặng dựa vào ghế trúc.
Vũ Thần vốn không nói gì, im lặng quá mức làm cậu cảm thấy áp lực. Bộ dáng không nói được một lời làm cho người ta cảm giác choáng váng, Vũ Thần cũng không muốn ở trước mặt Phương Trạch mà trơ ra như một khúc gỗ. Cậu liền buồn bực mở miệng. “Phương Trạch?!”
“Hả?” Phương Trạch hơi hé mắt, đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh sáng vàng nhẹ của ngọn đèn toát ra một chút dịu dàng.
Gặp ánh mắt kia, Vũ Thần sửng sốt một chút, nói mà chẳng suy nghĩ: “Nghe Tôn quản lý nói anh là đổng sự của Hoa Vũ.” Nói xong cậu lại nghĩ mình thật là kẻ lắm lời, nói chuyện trăng sao gì cũng được, như thế nào lại hết lần này tới lần khác nói chuyện nhàm chán không thiện chí như thế này chứ. Chẳng lẽ hai người rất khó tìm tiếng nói chung sao? Khóe miệng Vũ Thần run rẩy hai cái, cười đến ngây ngốc, lại nói: “Đêm nay trăng thật lớn, cũng thật nhiều sao a…”
(Đổng sự trưởng là người lớn hơn Chủ tịch hội đồng quản trị nhá. Chỉ có người Trung mới có chức này thì phải.)
Ông đây không phải con gái, sao lại nói năng văn thơ như thế chứ? Sở dĩ Vũ Thần mù mịt không biết làm sao hoàn toàn bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương. Nếu là đã từng yêu cô gái nào đó, thì tuy cậu chưa ăn qua thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào, nhưng Phương Trạch là nam, lại là người ăn sống nuốt tươi cậu nên cậu không biết phải làm sao. Hơn nữa, Phương Trạch lại là cao thủ tình trường, đương nhiên có không ít cuộc tình.
Lời nói lung tung lộn xộn của Vũ Thần làm cho Phương Trạch ha ha cười phá ra, tiếng cười sang sảng, anh vui đùa nói: “Thì ra y tá đại nhân thích ngắm trăng sao, vậy anh và em cùng ngắm đi!”
“Không cần phải chế giễu tôi.” Vũ Thần hơi nhíu mày, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Tức giận sao? Qua đây anh xem nào.” Phương Trạch ôm Vũ Thần để cậu ngồi lên đùi anh, một tay nâng cằm Vũ Thần cẩn thận đánh giá.
“Trên mặt tôi có gì sao? Đừng nhìn…” Tầm mắt nóng rực khiến mặt cậu có chút ửng hồng như say rượu.
“Càng muốn xem… Còn muốn chạm vào…” Âm thanh Phương Trạch trầm thấp mà gợi cảm. Nói xong, tay đã từ phía dưới luồn vào trong quần áo Vũ Thần, bàn tay ấm áp chậm rãi vuốt ve da thịt trên tấm lưng bóng loáng của cậu, Phương Trạch chậm rãi vuốt ve khơi dậy dục vọng của Vũ Thần.
“Đừng sờ loạn.” Vũ Thần cựa quậy hai cái, cũng không ngăn lại được bàn tay xấu xa của Phương Trạch đang tới gần. Cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, rõ ràng cũng đã mười giờ. Trời mùa hè rất mau tối, bọn họ ra khỏi khách sạn cũng đã bảy giờ, lộn xộn cho tới bây giờ cũng đã tới giờ đi ngủ.
Gió đêm man mác trên mặt, mà bàn tay Phương Trạch lại làm cho cậu cảm thấy yên ổn, điều này khiến Vũ Thần có chút mệt rã rời, ánh mắt mị đi, nửa tỉnh nửa mê dựa vào vai Phương Trạch. Ánh trăng soi sáng, làm cho gương mặt nhìn nghiêng của Vũ Thần thoạt nhìn càng thêm nhu hòa đẹp đẽ.
“Ngoan, bảo bối, chúng ta làm một chút chuyện thú vị được không, như vậy sẽ không mệt nhọc.” Bàn tay Phương Trạch hướng về phía bụng Vũ Thần, nhẹ nhàng xoa xoa mang theo một tia khiêu khích.
Lúc bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể của Phương Trạch chạm vào bụng, sự ủ rũ của Vũ Thần nhất thời biến mất hoàn toàn.
Anh ta… Anh ta đang sờ bảo bảo? Bàn tay anh ta thật ấm áp, bảo bảo nhất định sẽ thích nhỉ?
“Phương Trạch,anh… Anh thích trẻ con không?” Bàn tay mang theo ma lực vỗ về chơi đùa bụng cậu làm cho Vũ Thần cố lấy chút dũng khí mở miệng hỏi, âm thanh rất nhỏ lại có vẻ không lo lắng gì.
“Sao lại hỏi vậy? Trẻ con…” Phương Trạch không trả lời, mà bắt đầu hôn cần cổ Vũ Thần, có chút khẩn trương kéo chiếc áo T-shirt mỏng manh duy nhất của Vũ Thần, lập tức ngậm lấy điểm phấn hồng trước ngực cậu.
“Đúng vậy a, trẻ con ấy, em bé ấy. Đừng… Ưm…” Vũ Thần nói lầm bầm vài tiếng, muốn nghiêm túc một chút, nhưng lại bị Phương Trạch quấn lấy, chỉ có thể mặc cho những nụ hôn nóng bỏng rơi trên người cậu.
“Em bé mập mạp, trắng trẻo rất đáng yêu…”
Vũ Thần không nhìn thấy biểu tình của Phương Trạch, câu trả lời là thật lòng hay là chỉ nói cho có lệ, thử hỏi cậu làm sao mà biết được chứ. Tất cả vấn đề chen chúc trong đầu, Vũ Thần không tập trung, thân thể cứng còng, hoàn toàn không đáp lại hôn môi của Phương Trạch.
“Chúng ta vào trong đi…” Lúc Phương Trạch mở miệng, âm thanh khàn khàn rất đáng sợ, đôi mắt sâu thẳm nói rõ dục vọng đang thiêu đốt anh.
Vũ Thần ngơ ngẩn, lấy lại tinh thần chống lại đôi mắt đang ngập tràn dục vọng kia, kêu lên: “Không cần!”
“Bảo bối, làm sao vậy?” Phương Trạch ôn nhu hỏi, còn tưởng mình làm Vũ Thần mất hứng.
“Không cần…” Kỳ thật Vũ Thần đối với sự tình đêm đó vẫn còn rất rõ ràng trong lòng, tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng là trong lòng không kháng cự được. Hơn nữa, làm loại chuyện như vậy khẳng định sẽ làm em bé trong bụng bị thương, điều này làm cho cậu không thể không cẩn thận.
“Vì cái gì? Ngày tốt cảnh đẹp như vậy… Nên làm một chút chuyện tốt.”
Phương Trạch không nói hai lời liền ôm Vũ Thần vào phòng ngủ, nằm song song trên giường.
Khi Phương Trạch xích lại gần Vũ Thần cởi quần áo, cậu liền giống như bị điện giật, cả kinh kêu lên: “Không phải nói ngủ riêng sao? Hơn nữa tôi không muốn, ngày mai còn đi làm, có thể sẽ không làm việc được.” Vũ Thần nhớ tới sau đêm hôm đó cậu như người mất hồn suốt ba ngày, càng thêm sợ hãi, huống chi hiện tại trong bụng còn có bảo bảo.
“Anh sẽ rất dịu dàng, được không? Đừng sợ…”
“Không cần, không cần. Không thì tôi về nhà, anh đưa tôi về nhà đi.” Vũ Thần lắc đầu lia lịa, chính là không cho Phương Trạch đụng vào mình.
“Vậy em muốn anh làm sao bây giờ? Nếu anh nghẹn chết thì y tá không cần chịu trách nhiệm sao?” Phương Trạch vừa nói vừa cởi quần áo. “Tựa như bị tiêm thôi, không cần nghĩ nó kinh khủng như vậy được không?”
Thấy Phương Trạch cởi hết chỉ còn quần nhỏ, Vũ Thần liền vội vàng kêu lên: “Đừng cởi, đừng cởi… Tôi tới phòng khác!”
Phương Trạch còn chưa cởi hết, phân thân đã dựng đứng trước mặt Vũ Thần. “Em cũng là đàn ông, cũng biết nếu nghẹn như vậy sẽ chết mất. Em cứ như vậy mà không quan tâm anh sao?”
Vũ Thần nhìn thứ kia của Phương Trạch, bị âm thanh kia mê hoặc, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Vũ Thần quay mặt chôn trong chăn, bộ dáng sợ hãi lại khiếp đảm trực tiếp giội cho Phương Trạch một gáo nước lạnh, tất cả dục vọng nháy mắt cũng bị dập tắt, sắc mặt trầm xuống khôi phục bộ dáng bình thường. “Anh tuyệt đối không bắt buộc em, thật không muốn chỉ làm cho xong đâu, anh sẽ đi phòng khác cũng được. Em ngủ đi. Ngày mai anh đưa em đi làm.” Nói xong liền bước tới phòng vệ sinh.
Có lẽ là không đành lòng nhìn Phương Trạch khó chịu, có lẽ là bị ánh mắt Phương Trạch làm cho mềm lòng, cậu có chút nơm nớp lo sợ hỏi: “Lấy tay làm có được không?”
“Chỉ cần là em nói thì như thế nào cũng được… Từ từ cũng được, anh biết là em sợ hãi.” Móng vuốt của mèo nhỏ đã thu lại, còn chủ động xoa dịu vết thương cho anh, điều này làm cho Phương Trạch vừa mừng vừa sợ. Anh cũng tự giác leo trở lại trên đường, để Vũ Thần giúp mình.
Phương Trạch dựa vào người Vũ Thần, bàn tay Vũ Thần chạm vào dục vọng của anh, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Vũ Thần. “Bảo bối, em làm cho anh thật thoải mái… Có phải bởi vì học y hay không nên mới như vậy?”
Bàn tay nhỏ bé của Vũ Thần máy móc cầm lấy phân thân kia, vì che giấu thẹn thùng mà hét lớn: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi, làm xong thì đi ngủ.”
Phương Trạch đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại hưởng thụ, Vũ Thần kiêu ngạo liếc mắt một cái, động tác cũng không ngừng lại…
Sau nửa ngày, Vũ Thần nổi giận mắng: “Tại sao còn không bắn, tay ông đây mỏi rồi…”
Vũ Thần không kiên nhẫn, Phương Trạch nở nụ cười. “Nếu dùng miệng làm, không chừng sẽ ra…”
“Anh đi chết đi, nghẹn chết thì khỏe rồi. Không cần được voi đòi tiên!”
“Anh còn chưa nói được hay không mà? Hay là dùng tay… Bảo bối?!”
“TMD, tay anh an phận cho tôi.”
Cuối cùng, Vũ Thần rất có nguyên tắc chỉ dùng tay tiết hỏa cho Phương Trạch, mà Phương Trạch cũng rất thỏa mãn sự nhượng bộ của Vũ Thần. Vì thế hai người ôm nhau ngủ.
Lúc Vũ Thần đang mông lung ngủ, bỗng nhiên cảm giác được một nụ hôn rơi xuống trán. Hạnh phúc cùng cảm giác thỏa mãn mãnh liệt nổi lên trong lòng cậu… Một thời gian nữa cậu sẽ nói chuyện em bé với anh… Cuối cùng cảm thấy vẫn là muốn đối mặt với chuyện này.
Vũ Thần nằm trong ngực Phương Trạch, an tâm ngủ.
… …
Vũ Thần xoay người tỉnh lại, phát hiện chỗ Phương Trạch nằm ngủ không có ai. Đi đâu rồi? Cũng không có ở phòng vệ sinh. Ở dưới lầu sao?
Vũ Thần đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến cầu thang liền nghe thấy âm thanh rống giận của Phương Trạch, còn âm thanh của bác Vương lại run rẩy.
“Bác Vương, sáng nay Phương Nham đã tới? Tại sao không gọi tôi dậy?”
“Cậu ấy không cho, hơn nữa cậu không phải đang cùng…”
“Im miệng! Anh ấy cầm giấy chứng nhận đi rồi? Cái gì cũng chưa nói?”
“Đúng vậy… Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm anh ấy…”
“Vậy cậu bé trên lầu làm sao bây giờ?”
“Chờ cậu ấy tỉnh dậy thì đưa cậu ấy đi làm, nói tôi có việc gấp.” Cửa ‘thịch’ một tiếng đóng lại.
Nghe giọng nói Phương Trạch, Vũ Thần cảm thấy mất mác khó hiểu.
Mới sáng sớm, có việc gì gấp mà vội đi ra ngoài chứ? Bởi vì anh trai sao? Gấp đến độ không kịp nói một câu sao? Có phải nếu bác Vương không nói thì đã quên ông đây… Cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc, biết rõ Phương Nham là anh trai Phương Trạch nhưng trong lòng vẫn khó chịu muốn chết.
Vũ Thần trở lại nằm trên giường một chút nữa rồi mới xuống lầu. Bác Vương thấy cậu xuống dưới cũng thực sự khách khí dọn điểm tâm cho cậu ăn. Vũ Thần suy sụp, sắc mặt ảm đạm, cậu không muốn ở lại ăn cái gì, hiện tại cậu ăn cái gì cũng không vào, liền nói với bác Vương mình phải đi làm.
Bác Vương thấy thế cũng không cố giữ cậu lại, sắp xếp xe đưa Vũ Thần tới bệnh viện làm việc.
Cả ngày này, Vũ Thần không tập trung được, ngay cả rót chén nước cũng để tràn ra ngoài.
Sau khi tan ca, Vũ Thần thực sự xấu hổ khi nhờ Dịch An, liền lái xe về nhà.
Vũ Phong và Vũ Nhung nhìn cậu về nhà với vẻ mặt mất hứng, cũng không làm ầm ĩ. Vũ Phong vội hỏi Vũ Thần bị làm sao vậy, cậu đành cười khổ một tiếng, không muốn ba cậu lo lắng, liền trở về phòng ngủ.
Suốt một ngày, một cuộc điện thoại Phương Trạch cũng không gọi đến.