Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 103



Sợ Bảo Nha không thích hoa mẫu đơn xanh nên đã vẽ một bức tranh khác sao?

Đỗ Kim Hoa nhận lấy mở ra xem. Mới nhìn thoáng qua đã sửng sốt, chỉ thấy những đoá hoa tím hồng nở giữa đám lá xanh, lộng lẫy sang trọng: "Cái này đẹp quá!

Thấy nhạc mẫu thích, Cố Đình Viễn cũng an tâm được một nửa.

"Ngươi thật có lòng." Thưởng thức xong, Đỗ Kim Hoa cuộn bức tranh lại, nhướng mày nhìn hắn hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Cố Đình Viễn do dự một lúc, nhẹ nhàng hỏi: "Trần tiểu thư không sao chứ? Hôm qua có bị cảm lạnh không?"

"Bảo Nha không sao!" Đỗ Kim Hoa tức giận nói: "Ngươi đừng có muốn nó không khoẻ như vậy."

"Vâng, vãn bối biết lỗi." Cố Đình Viễn vội vàng khom người hành lễ.

Đang nói chuyện, trong sân truyền đến đủ loại âm thanh náo nhiệt, Cố Đình Viễn liếc mắt nhìn mấy cái hỏi: "Trong nhà đại nương muốn xây nhà sao?"

"Ngươi biết cái này sao?" Đỗ Kim Hoa nghỉ hoặc. Bà không nghĩ rằng hắn chỉ biết đọc sách, nhưng dù sao cũng không giống như am hiểu chuyện đời. Cố Đình Viễn trả lời: "Cháu đã từng thấy rồi."

"Đúng, nhà chúng ta đang xây phòng." Đỗ Kim Hoa đơn giản cùng hắn tán gau: "Nhà chúng ta muốn xây học đường! Gọi là gì mà tộc học! Chỉ có hài tử của Trần gia chúng ta học ở đây!"

Xây học đường sao? Cố Đình Viễn giật mình, nhạc mấu lấy bạc ở đâu ra?

Theo ấn tượng của hắn, vốn liếng của nhạc mẫu rất mỏng.

Do dự một lúc, hắn hỏi: "Đại nương có cần giúp đỡ gì không?"

"Ngươi có thể giúp được gì?" Đỗ Kim Hoa tò mò hỏi. hắn cơ thể mỏng manh gió thổi cũng bay, hắn có thể giúp được cái gì? Viết vài chữ tặng Bảo Nha còn tạm được.



Không ngờ câu trả lời của Cố Đình Viễn lại nằm ngoài dự liệu của bà: "Van bối còn ít tiền chưa cần dùng tới, cũng không nhiều lắm, chỉ mấy trăm văn thôi, đại nương có cần không?"

Trong nhà không chỉ có từng đó tiên, nhưng tiền trong nhà đều là tỷ tỷ giữ. Hắn nói ra, sợ là không thích hợp. Nếu như vậy hắn bán nhiều thêm bức tranh, viết nhiêu thêm mấy cuốn sách, sẽ tiết kiệm được một số tiền để giúp đỡ.

Đỗ Kim Hoa trên mặt lộ ra vẻ mơ màng. Ngu ngốc? Đây có phải kẻ ngốc không? Không thân chẳng quen, tự đem tiền tới đưa cho bà sao?

Bản thân hắn còn nghèo khó, còn phải đi bán sách kiếm tiên phụ gia đình, vậy mà chủ động cho bà vay tiên? Hay là hắn đang mưu đồ gì đây?

"Tiểu tử, ngươi không thể làm như vậy!" Bà không khỏi khuyên nhủ, cho dù hắn thích Bảo Nha cỡ nào, cũng không thể ngu ngốc như vậy. Đối với việc Cố Đình Viễn chủ động cho vay tiền, bà không những không cảm động mà còn rất bất mãn: "Làm người phải cẩn thận! Nếu không, bị người ta lừa tiên thì không còn chỗ để khóc đâu!"

" Đại nương sẽ không lừa cháu." Cố Đình Viễn không nhanh không chậm nói: "Đại nương có lòng tốt, cho cháu uống nước. Trần tiểu thư tốt bụng, nhắc nhở cháu đừng để rắn rết côn trùng trong cỏ cắn. Nhị Lang huynh cũng tốt bụng, tiễn cháu ra khỏi làng còn giúp cháu mang rương sách. Cả nhà một nhà đều tốt bụng, làm sao có thể lừa gạt cháu được?"

Hắn không ngu ngốc, sẽ không để bị người khác lừa tiền. Hiện tại là đưa tiên cho gia đình Bảo Âm dùng, đổi lại là người khác hắn chẳng dại gì mà cho mượn.

Nghe thấy lời này, Đỗ Kim Hoa cũng không biết nên nói cái gì, khóe miệng không khỏi cong lên. Chưa kể, thư sinh ngơ ngác này nói chuyện thật là dễ nghe.

"Đúng vậy." Bà không khỏi thẳng lưng,'Cả nhà chúng ta đều không phải người có lòng dạ hiểm độc, cũng chưa từng lừa gạt người khác."

Cố Đình Viễn dường như rất vinh dự, trên mặt cũng ánh lên vẻ tự hào.

Hắn muốn theo đuổi Bảo Âm, thì phải thể hiện thành ý của mình nhưng không thể lộ ra quá ngu ngốc. Quá ngu ngốc, nhạc mẫu sẽ coi thường hắn, cảm thấy Bảo Âm gả cho hắn sẽ phải chịu khổ.

"Chúng ta không cần tiền của ngươi." Đỗ Kim Hoa từ chối: "Ngươi để dành cho mình đi. Không còn nhỏ nữa, nên để dành để cưới thê tử."

Nói đến đây, trong lòng bà có chút giật mình, ý thức được mình không để ý một chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.