"Không thiếu một chén cơm cho các cháu đâu." Đại bá nương ngăn nàng lại: "Chau cứ ăn ở nhà đi." Đều là người một nhà, huyết thống từ gia gia truyền lại, ăn cơm có là cái gì? Cho dù thế nào cũng không thể không cho hài tử một miếng cơm ăn.
Gia gia nãi nãi của hài tử đều ở đây!
"Đa tạ Đại bá nương." Trần Bảo Âm nói. Tuy nhiên, ở lại thì không thích hợp lắm, nếu là một hai bữa thôi thì còn có thể ở lại. Nhưng thời gian còn dài, hôm nay cô ở lại ăn, ngày mai thì sao? Sau này thì sao?
"Cháu ăn cơm xong còn phải nghỉ trưa." Nàng nhẹ nhàng từ chối.
Đại bá nương nghe xong sắc mặt càng thêm không tán thành: "Nghỉ trưa? Nhà cháu ồn ào như vậy, cháu có thể nghỉ ngơi ở đâu? Mau ngồi xuống đừng đi. Ăn cơm xong cháu vào phòng ta nghỉ ngơi một lát, ta qua phòng nãi nãi."
Nói đến nước này, chính là thành tâm giữ người. Trần Bảo Âm không thể từ chối được nữa nên nói: "Vậy làm phiền đại bá nương."
"Này, có gì mà làm phiền? Hài tử này thật là đã lễ." Đại bá nương nói, nắm tay nàng đi vào nhà.
Chẳng mấy chốc, bữa trưa đã được dọn ra, đại bá nương sắp xếp cho các nhi tức của mình nhường chỗ cho Bảo Nha.
Về phần Lan Lan và Kim Lai, cùng với bọn Hạnh Nhi, Ngưu Đản, chúng ngồi xổm trên mặt đất bưng bát trên tay ăn uống ngon lành. Nhưng mà hai đứa nhỏ cũng không thèm để ý, đồ ăn ở nhà đại bá ngon hơn ở nhà, trong bát còn nhiều dầu mỡ hơn, bọn hắn ăn rất vui vẻ!
Ăn cơm xong, Lan Lan và Kim Lai trở về. Hai đứa trẻ rất hiếu động, không thích nghỉ trưa nên đã về nhà chơi. Đại bá nương không giữ chúng, bọn trẻ nghịch ngợm, thích làm gì thì làm. Dẫn Trần Bảo Âm đến phòng của bà, trải ra một tấm đệm.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Đại bá nương trên mặt ôn hòa: "Dạy một đám quậy phá, mệt muốn c.h.ế.t phải không?"
Trần Bảo Âm cười lắc đầu: "Đâu có, bọn nhỏ rất nghe lời."
"Này, nghe lời cái gì chứ?" Đại bá nương vẻ mặt chán ghét: "Đứa nào cũng lắm mưu ma chước quỷ, cũng không dễ gì quản lý."
Không phải một hai, mà là chín đứa trẻ! Muốn cả chín đứa trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời là mơ mộng hão huyền. Đại bá nương đứng bên cạnh quan sát, những đứa trẻ này rất lắm trò, lúc thì đá vào ghế đẩu, lúc thì giam con kiến, lúc thì trêu cợt chọc ghẹo người bên cạnh, không nghiêm túc được tới nửa canh giờ.